Chương 74: Người không hiểu ta
Trương Khẩn thấp giọng năn nỉ:
- Thái phu nhân hiện nay chỉ có thứ tử, thứ tôn, đều không phải là cốt nhục của bà ấy, bà ấy có gì lo chứ? Phu nhân, chúng ta và thái phu nhân khác nhau rất lớn, thân phận bà ấy chúng ta so không nổi, chúng ta còn có nhi tử có nữ nhi, phải vì bọn chúng mà suy nghĩ.
Tô thị giận ông không biết tranh giành, lạnh lùng nhìn ông:
- Con cái của mình mà cứ trông cậy vào người khác chiếu cố!
Ông không thể có chút tiền đồ, đưa ra thủ đoạn để quản lý gia nghiệp ngày càng phát triển, cho nhi tử và khuê nữ có cuộc sống tốt, cho ta đi theo hưởng phúc à?
Trương Khẩn hơi ngượng. Ông từ nhỏ đã sợ đích mẫu Lâm thị, tính tình một chút cũng không nhanh nhạy, chưa nói là nhu nhược bất tài nhưng ít nhất cũng mềm yếu dễ bắt nạt. Tô thị là đích xuất tiểu thư, về khí thế vẫn luôn áp chế ông, luôn chê bai ông không có bản lĩnh, không chống đỡ nổi gia nghiệp, Trương Khẩn cũng tự biết năng lực của mình nên đối với vợ con cảm thấy rất có lỗi.
Tô thị thấy ông như vậy chỉ đành xót xa than thở bản thân số khổ. Đáng thương cho mình là đích xuất tiểu thư Tô gia, lại bị kết duyên với thứ tử không có chí khí này, đi theo ông ấy uất ức hơn nửa đời người cũng khó vươn lên được. Trương Khẩn, ta chẳng qua là dạy dỗ vãn bối theo lễ tiết thôi, vậy mà dọa ông thành như vậy, ông thật là có tiền đồ.
Trương Khẩn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thê tử thì sinh lòng sợ hãi. Thôi kệ, cứ để bà ấy nếm mùi thất bại đi, dù sao ngũ đệ và Trọng Khải đều là đại trượng phu đội trời đạp đất, sẽ không thật sự so đo với phụ nhân như bà ấy.
Ông ngẫm nghĩ lại lần nữa thì thấy không ổn. Chuyện khác coi như cho qua nhưng nữ nhi A Vũ đã sắp mười bốn tuổi rồi, chính là tuổi bàn đến hôn sự. Nếu mặc cho Tô thị đắc tội với ngũ đệ và Trọng Khải thì yến tiệc của Bình Bắc hầu phủ sao tiếp tục mời A Vũ? Không hợp với Bình Bắc hầu phu nhân thì ai xem trọng nữ nhi của chi thứ như A Vũ, tương lai con bé cũng bị trễ nãi.
Trương Khẩn ăn nói khép nép, cẩn thận:
- Phu nhân, con bé A Vũ vừa thông minh lại hiểu chuyện, bề ngoài cũng ưa nhìn, không ai là không khen. Nếu chỉ dựa vào chúng ta thì A Vũ có thể gặp dạng quý nhân nào? Không gặp được quý nhân thì sẽ không kiếm được mối hôn sự tốt.
Cô nương dù có tốt hơn nữa cũng không thể cứ nuôi trong khuê phòng không ai biết đến.
Tô thị cũng động tâm nhưng ngoài mặt vẫn cậy mạnh:
- Thái phu nhân quen không ít đương gia chủ mẫu của các danh môn vọng tộc. Vả lại, còn có cửu cô nãi nãi, còn nhà mẹ đẻ của ta nữa, không làm lỡ A Vũ đâu.
Nữ nhi thân sinh của thái phu nhân là Trương Tư, ở Ngụy quốc công phủ đứng hàng thứ chín, từ sau khi xuất giá được xưng hô là “cửu cô nãi nãi”. Trương Tư gả đến Phong Thành hầu phủ, hiện tại là Phong Thành hầu phu nhân. Trong mắt Tô thị, Phong Thành hầu phu nhân cực kỳ tôn quý.
Nhà mẹ đẻ Tô thị ở hẻm Kim Ngư thành Tây. Mẹ bà mấy đời sống ở kinh thành, còn cha và huynh trưởng bà nhậm chức tiểu lại ở Lục bộ, cũng xem như là gia đình bậc trung. Năm đó bởi vì mẹ bà và thái phu nhân là biểu tỷ muội bà con xa, cho nên mới kết mối hôn sự này.
Trương Khẩn rất muốn chỉ rõ: thái phu nhân tuổi tác đã cao, tỷ muội trước kia người thì qua đời, người thì già yếu, hơn nữa thái phu nhân đối với A Vũ chẳng qua là tình cảm ngoài mặt, dựa vào thái phu nhân để tìm nhà chồng tốt cho A Vũ khả năng không lớn. Về phần cửu cô nãi nãi Trương Tư, bà ấy đúng là hầu phu nhân nhưng chồng bà Ninh Đại Khả trước giờ quần áo lụa là, chỉ có cái chức tứ phẩm suông, Phong Thành hầu phủ hiện nay đã là mặt trời xế bóng. Trương Tư cũng có đích nữ đợi gả, đích nữ của bà ấy còn lo gả không được cho danh môn vọng tộc đây này, làm sao có khả năng nâng đỡ A Vũ.
Tô gia lại càng khỏi phải nói. Đích tiểu thư như Tô thị tại sao phải gả cho thứ tử không có bản lãnh, không được sủng ái như Trương Khẩn? Bởi vì Tô gia và Ngụy quốc công phủ không cách nào so sánh được, một ở trên trời, một ở dưới đất. Hôn sự của A Vũ muốn Tô gia giúp đỡ, căn bản là chuyện cười.
Chẳng qua nhìn tư thế ngồi thẳng tắp của Tô thị, lời của Trương Khẩn đến khóe môi lại nuốt trở vào. Bà ấy không nghe thì cứ thuận theo bà ấy đi, quản không được. Hôm khác mình cùng A Vũ nói chuyện, nha đầu này tinh quái, có lẽ có cách cũng không chừng.
Tức thì Trương Khẩn cũng không nhiều lời nữa, sau khi rửa mặt liền lên giường đi ngủ. Trước khi ngủ, Tô thị nhàn nhạt nói:
- Phu nhân tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ngày mai ta đi nói nàng ta một chút, chỗ thái phu nhân cần phải mỗi ngày đi thỉnh an.
Trương Khẩn vốn đã nằm xuống, nghe vậy thì kinh hãi ngồi dậy. Trong phủ này có thái phu nhân, tứ thẩm, lục thẩm, ba vị trưởng bối đều ở đây, làm gì tới lượt bà đi nói phu nhân? Bà là sống quá yên tĩnh nên ngốc à.
Ánh mắt Tô thị rất nghiêm nghị, bà lập uy đã lâu, Trương Khẩn sợ bà thành thói quen, lập tức không dám mở miệng, che đầu ngủ. Tô thị khẽ mỉm cười, nằm xuống bên cạnh ông, nhắm mắt lại, không lâu sau liền tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Tô thị vừa thức dậy, Trương Khẩn săn sóc tự tay đưa đến chén nước la hán quả nấu đường đỏ ấm nóng:
- Phu nhân, nhân lúc còn nóng uống đi. Tối qua bà hình như có ho mấy tiếng.
Tô thị tuy chê ông cẩn thận nhỏ nhẹ như vậy, thật sự không phải hành vi của nam tử hán nhưng thấy ông khom người, mặt mày tươi cười thì cũng khó nói được gì, bèn nhận lấy từ từ uống.
Tô thị uống xong nước la hán quả nấu đường đỏ, xuống giường thay y phục, rửa mặt chỉnh trang tốt rồi, ngay cả điểm tâm cũng không màng ăn liền định ra cửa đi Gia Vinh Đường. Bà vốn tưởng rằng Trương Khẩn sẽ ngăn cản, khuyên nhủ nhưng lại không có.
Còn chưa ra khỏi cửa viện, bụng Tô thị bỗng quặn đau, mặt tái mét, trán rỉ ra mồ hôi hột. Các thị nữ và bà tử bên cạnh bị dọa:
- Phu nhân, người sao vậy?
Có người nhanh trí vội ra vẻ nịnh bợ:
- Mau, mau đi mời đại phu!
Không thấy sắc mặt phu nhân không tốt, dáng vẻ không bình thường sao?
Tô thị cắn răng:
- Mời đại phu cái gì, đỡ ta đến bồn cầu!
Đồ không có mắt, mời đại phu gì chứ, đợi ngươi mời đại phu tới thì ta sớm nhịn không nổi rồi! Thị nữ vội vàng đỡ bà về phòng, chuẩn bị tốt cái bô, Tô thị vừa ngồi xuống thì lập tức mùi hôi thối đầy phòng.
Các thị nữ không dám bịt mũi, còn phải tạo ra dáng vẻ tươi cười. Thân làm nha hoàn, cho dù phu nhân rất thối cũng phải khen là thơm, không dám lộ ra mảy may chán ghét nào. Nhưng các thị nữ trong bụng đều thầm nhủ, đang yên đang lành, phu nhân sao lại bị tiêu chảy, còn kéo mãnh liệt như vậy.
Tới khi nhi tử của Tô thị là Trương Trung Văn và ấu nữ Trương Vũ nghe tiếng mà đến thì Tô thị ngay cả sức để mắng chửi người cũng không có. Trương Trung Văn vội vã mời đại phu, đợi sau khi đại phu kê xong đơn thuốc thì thúc giục bọn thị nữ đi bốc thuốc, nấu thuốc cho Tô thị uống.
Mặc dù Trương Trung Văn và Trương Vũ bận rộn nhưng cha của họ là Trương Khẩn tuyệt không chịu lộ diện, không biết trốn ở đâu. Tô thị suy yếu nằm trên giường, trong lòng mắng Trương Khẩn hàng ngàn hàng vạn lần. Đồ ch.ết dẫm, ông cho dù thật muốn bỏ thuốc ta cũng không thể bỏ thuốc bá đạo như vậy chứ! Ông muốn mưu hại ta để cưới mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp khác sao?
Đến tối, Tô thị hơi dưỡng được chút tinh thần, gọi Trương Vũ qua tỉ mỉ hỏi:
- Phu nhân hôm nay gặp ai, sắp xếp chuyện gì, làm việc có thỏa đáng không?
Đừng có bôi nhọ, làm mất mặt Ngụy quốc công phủ đó.
Trương Vũ cười ngọt ngào:
- Mẹ, người yên tâm bồi dưỡng sức khỏe là được, phu nhân mới qua cửa, đương nhiên có ngũ thẩm thẩm dạy bảo. Mẹ, ngũ thẩm thẩm quản lý Bình Bắc hầu phủ như thùng sắt vậy, kim đâm không lọt, nước chảy không vào, có mẹ chồng như ngũ thẩm thẩm thì phu nhân về sau nhất định có thể tự mình đảm đương, người không cần lo lắng.
Tô thị sa sầm mặt, nhìn vào vách tường, bực bội không nói gì. Trương Vũ nhanh trí, níu tay Tô thị cười hì hì:
- Hôm nay, phu nhân gọi các ma ma và quản sự ở ngoại viện có uy tín tới gặp một lần, cũng không nói lời dư thừa, chỉ ra lệnh cho bọn họ theo lệ cũ mà chăm chỉ làm việc thôi. Mọi chuyện thuận lợi, không có gì đáng nói.
Sắc mặt Tô thị hơi tốt hơn một chút.
- Không ai ngáng chân hay gây khó khăn cho nàng ta?
Tô thị chậm rãi hỏi. Ngụy quốc công phủ có nhiều nô bộc lâu năm không để ai vào mắt, thủ đoạn lợi hại không ít, đừng nói là tân nương tử mới qua cửa mà ngay cả mình là phu nhân đã có con cái, một khi không cẩn thận cũng khó đảm bảo không bị bọn họ trừng trị, bị nói này nói nọ.
- Không có.
Trương Vũ mỉm cười trả lời. Tạm không nói phu nhân có năng lực trấn trụ đám nô bộc lâu đời này hay không mà chỉ nói trượng phu nàng, quốc công gia ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói, kẻ nào ăn tim gấu gan báo dám trắng trợn gây sự với quốc công gia? Haiz, có trượng phu che chở là đủ lòng tin rồi. Chẳng qua, chuyện này trước mắt đừng nói cho mẫu thân biết, đỡ cho bà ấy lại thêm một bụng lửa, không có lợi cho bệnh tình.
Tô thị khó tránh hơi thất vọng.
Trương Vũ săn sóc giúp bà đắp kín chăn gấm, nhẹ nhàng dụ dỗ:
- Mẹ đó, cứ yên ổn tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng, sức khỏe sẽ tốt lên. Đến lúc đó cả nhà chúng ta hòa thuận vui vẻ ăn Tết Nguyên Đán, mẹ nói có được không?
Tô thị giận dữ:
- Tiêu chảy thôi mà phải tĩnh dưỡng tới mười ngày nửa tháng?
Tên ác độc này, rốt cục hạ cho ta thứ thuốc hổ lang gì vậy hả. Trương Vũ dịu dàng, nhẫn nại mà kiên quyết:
- Mười ngày nửa tháng rất nhanh sẽ qua thôi.
Tô thị không biết làm thế nào, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Tô thị bị bệnh lần này, các phu nhân và tiểu thư trong phủ đều đích thân sang thăm hỏi hoặc sai nha đầu có tiếng nói qua truyền lời an ủi. Nhu Hàn phụng mệnh A Trì, đưa tới dược liệu và thuốc bổ, thể hiện đủ khí độ:
- Tam phu nhân bồi dưỡng cho tốt. Nếu thiếu gì cần gì, xin đừng khách sáo, cứ việc mở miệng.
Trương Vũ vẻ mặt tươi cười đa tạ, niềm nở tiễn Nhu Hàn đến cửa viện:
- Làm phiền phu nhân đã nghĩ tới, chúng ta rất cảm kích. Tỷ tỷ trở về thay chúng ta nói tốt, hôm khác chúng ta sẽ đích thân sang bái tạ.
Nàng chu đáo lễ độ tiễn Nhu Hàn đi.
Nhu Hàn trở lại Gia Vinh Đường, Bội A nghênh đón thấp giọng cười nói:
- Đã đi ngủ rồi.
Nhu Hàn nhìn canh giờ thì hé miệng cười:
- Ngủ sớm thật, thời tiết mùa đông thích hợp đi ngủ sớm.
Nhị công tử trước đây có từng ngủ sớm như vậy đâu? Cậu ấy hiện nay có sự quyến luyến khác thường với cái giường nhỉ.
Hai người kia ở trong phòng, sau khi trải qua một phen vận động kịch liệt trên giường thì thỏa mãn ôm ấp nhau. Chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp từng lỗ chân lông đều thư thái, từng tấc da thịt đều dễ chịu, hài lòng đẹp ý, không tiếp tục đòi hỏi nữa.
- Hôm nay, đa tạ chàng.
A Trì dựa vào lồng ngực rộng rãi của Trương Mại nói lời khách sáo. May mà có hắn ở cạnh trấn giữ, những quản sự, bà tử như yêu quái đó đều quy củ vô cùng, đỡ cho mình bao nhiêu là sức lực.
Trương Mại vốn định nói “giữa ta và nàng cần gì phải vậy” nhưng lời đến khóe miệng lại trở thành:
- Tiểu bảo bối, nàng đa tạ ta thế nào?
Giọng nói khàn khàn, mập mờ ám muội.
Vành tai bị cắn nhẹ, hơi thở nóng bỏng quanh quẩn sau gáy, thế này là muốn tiếp tục “phu thê nhất thể” sao? Tai A Trì nóng lên, còn tưởng thi đấu đã kết thúc rồi, hóa ra chỉ là nghỉ giữa trận thôi.
A Trì mới vận động xong, thể lực không được tốt. Nàng đưa tay che miệng Trương Mại, nghiêm túc nói:
- Chàng không phải nói phu thê là một sao? Đã như vậy thì chàng chính là ta, ta chính là chàng, ta cần gì phải tự đa tạ mình?
Trương Mại vừa hôn bàn tay trắng mịn của nàng, vừa dịu dàng dụ dỗ:
- A Trì, chúng ta nàng ở trong ta, ta ở trong nàng, có được không?
Vừa dụ vừa dỗ, cuối cùng hắn cũng được như ý nguyện.