Chương 85: Chỉ toàn xu nịnh êm tai (thượng)
Hai tỷ đệ cùng cha cùng mẹ, tỷ tỷ thông minh lanh lợi, có thể nói là có trái tim thủy tinh, nhưng đệ đệ lại là người thẳng tính, không có tâm kế, bụng dạ gì. Hai tỷ đệ này, thú vị.
Đặng Du hồ đồ, cũng nên có người chế ngự một ít. Hắn là cữu cữu ruột của lão lục, bây giờ lão lục còn nhỏ thì thôi, chẳng lẽ đợi sau khi lão lục trưởng thành có một cữu cữu không ra hồn làm mất mặt? Không thể, không thể được.
Từ thứ phụ cũng là người giỏi xu nịnh, ông phỏng đoán tâm ý Hoàng đế, khen ngợi lục hoàng tử mấy câu, quả nhiên Hoàng đế cao giọng cười to:
- Ánh mắt Từ khanh thật tinh tường.
Từ Tiết này rất không tệ, thỉnh thoảng gặp lão lục vài lần mà nhìn ra được lão lục tài hoa mẫn tuệ, hiếu thảo, khiêm tốn, kính trọng người trên, rất tốt rất tốt.
Từ thứ phụ nịnh nọt đúng chỗ, trong lòng mừng thầm. Hoàng đế cất nhắc Đặng Du, lại hỏi đến người thân của Đặng Du đủ thấy cực kỳ chiếu cố Đặng Du. Phần chiếu cố này dĩ nhiên không phải vì bản thân Đặng Du mà vì Đặng quý phi và lục hoàng tử phía sau cậu ta. Từ thứ phụ nghĩ rõ ràng những điều này mới dám mở miệng khen ngợi lục hoàng tử.
Hôm đó khi Từ thứ phụ từ Càn Thanh Cung ra ngoài, bước chân trầm ổn, thái độ trang nghiêm đều như ngày thường. Chẳng qua, nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện trên mặt ông có chút phấn khởi, khóe môi mơ hồ có ý cười.
Trở lại Văn Uyên Các xem vài công văn, thấy canh giờ đã đến, Từ thứ phụ mới rời khỏi Văn Uyên Các, chậm rãi đi về phía cửa cung. Tháng chạp thời tiết rét lạnh, vài bông tuyết rơi xuống, Từ thứ phụ ngẩng đầu nhìn trời, mỉm cười nói:
- Tuyết rơi lúc này là điềm báo năm được mùa đây.
Tuyết này rơi tốt, rơi rất tốt.
Những ngày tháng chạp trôi qua mau, nháy mắt đã đến trừ tịch. Sáng ngày trừ tịch, nhà nhà đều thay câu đối, môn thần, muôn hình vạn trạng, rực rỡ.
Buổi sáng, trên đường còn đông người; đến trưa, người dần dần thưa thớt; chạng vạng, đường phố đã hiếm người, đây là thời khắc đoàn viên của mọi nhà, ai nấy đều ở nhà đón giao thừa ăn Tết.
Từ phủ đường lớn Chính Dương Môn, Từ Sâm sáng sớm đã dẫn thê tử và nhi tử trở lại, các con cháu của Từ thứ phụ tề tụ đầy đủ ở khách sảnh lớn, khung cảnh rực rỡ gấm hoa. Từ thứ phụ nhìn trưởng tử, thứ tử, quý tử, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Lão đại không cần nói, từ nhỏ đến lớn hắn ở bên tổ mẫu, được giáo dưỡng vô cùng tốt, rất có tài hoa, sau khi lớn lên thuận lợi thi đậu cử nhân, tiến sĩ, hiện tại đã là đại quan tam phẩm; lão nhị ở Thượng Bảo ti tuy không có tiền đồ gì lớn nhưng cũng siêng năng, chăm chỉ, không gây rắc rối, thượng cấp hay đồng liêu đều khen ngợi; lão tam trước kia bất hiện sơn bất lộ thủy, gần đây thu xếp việc vặt trong nhà, kết giao ngoại thích, nội thị, cũng trở thành người có ích.
Các tôn tử thì không cần nhắc, tổ phụ nhìn tôn tử, nào có ai không tốt? Từ thứ phụ từ ái ngoắc ngoắc tay, gọi Từ Thuật, Từ Dật đến bên cạnh, hỏi mấy câu học hành, hai đứa đều đối đáp trôi chảy, Từ thứ phụ vuốt râu mỉm cười:
- Từ gia có hậu, Từ gia có hậu.
Từ thứ phụ cao hứng, các con cháu cũng theo đó mà vui vẻ, cười nói rộn ràng. Tiếng cười truyền đến chỗ các nữ quyến làm trong lòng Ân phu nhân buồn bực từng cơn. Vui cái gì, có gì tốt mà vui?
Năm mới, Ân phu nhân dù trong lòng buồn bực thế nào cũng không thể thể hiện ngoài mặt, còn phải tươi cười ngồi đoan trang. Nụ cười phù phiếm trên mặt bà rất giả tạo, nụ cười của Từ nhị phu nhân bên cạnh bà lại càng phù phiếm, càng giả tạo hơn.
Từ tam phu nhân hăng hái cùng Lục Vân trò chuyện:
- Nói như vậy, Tố Hoa sau khi gả đi, mọi việc đều tốt? Vậy muội làm thẩm thẩm cũng có thể yên tâm rồi. Đại tẩu, không giấu gì tẩu, sang năm muội sẽ gả hai khuê nữ, nghĩ đến chuyện sẽ gả Tố Lan, Tố Phương ra ngoài là trong lòng muội lại không nỡ. Không chỉ không nỡ mà còn lo tụi nó sau khi gả làm không tốt, khiến nhà chồng không thích. Nghe tẩu nói mới biết khuê nữ gả đi hóa ra là như vậy, được, sau này muội có thể ngủ an giấc rồi.
Từ Tố Lan, Từ Tố Phương bên cạnh khôn khéo, nghe được chữ “gả” thì sớm đã giả vờ hăng hái thảo luận y phục, trang sức, dường như không hay biết gì về đoạn đối thoại của Từ tam phu nhân và Lục Vân. Hai nàng tuy đã đính hôn nhưng dù sao vẫn chưa xuất giá, những lời như vậy không tiện nghe.
Lục Vân cười nói:
- Khuê nữ đã xuất giá cuộc sống có thuận lợi đi nữa, người làm cha mẹ cũng ngày đêm thấp thỏm. Tam đệ muội, muội đừng lắc đầu không tin, đợi thời điểm này sang năm muội sẽ hiểu.
Khuê nữ ngày ngày ở trước mặt mình mười mấy năm thoáng cái đã gả cho người ta, cha hay mẹ đều ngơ ngẩn suốt mấy ngày. Cuộc sống con bé có bình an suôn sẻ đi nữa, người làm cha mẹ cũng vẫn canh cánh trong lòng.
Từ tam phu nhân bán tín bán nghi:
- Quả thật như thế? Vậy, muội vẫn nên nhân lúc hai đứa nó còn ở đây mà thương chúng nhiều một chút. Đỡ cho sau này không thể thường xuyên gặp mặt, lại nhớ.
Lục Vân rất tán thành:
- Đúng vậy! Nên nhân lúc hai nha đầu còn bên cạnh tổ phụ, tổ mẫu và phụ mẫu mà yêu thương nhiều hơn chút.
Từ nhị phu nhân mỉm cười nghe chị em dâu hai người trò chuyện, ngoại trừ thỉnh thoảng phụ họa “Ừ, rất đúng” ra thì cực ít khi mở miệng, trong lòng bà khổ, thực không giả vờ như không có gì được.
Từ Tố Mẫn thiên chi kiêu nữ kể từ khi rơi vào mối hôn sự xui xẻo Vu gia thì nản chí, ngã lòng, không còn cười vui nữa. Con bé thành thân đã mấy tháng rồi nhưng không có viên phòng với Vu Thủ Đức, tuy mọi người đều biết Vu Thủ Đức không được nhưng về lâu về dài như vậy cũng không tốt. Từ nhị phu nhân nghĩ đến đây thì lòng muốn giết Thanh Dương và Vu Thủ Đức cũng có, sao có thể miễn cưỡng tươi cười nổi.
Từ tam phu nhân cùng Lục Vân nói cười một lát thì quay đầu nhìn Từ nhị phu nhân:
- Sang năm nhị tẩu sẽ có hỉ sự rồi, sắp cưới dâu mà! Thêm người vào cửa, đây mới chân chính là hỉ sự.
Gả khuê nữ tuy cũng được xem là hỉ sự, nhưng trong nhà ít đi một người, còn cưới dâu là trong nhà nhiều thêm một người.
Đây là chỗ đắc ý của Từ nhị phu nhân, tuy bà tâm sự nặng nề nhưng trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ:
- Trong các hài tử đồng lứa, Viễn nhi lại là người đầu tiên cưới vợ, quả thật có chút bất ngờ.
Đích tử của bà Từ Viễn, sang năm sẽ cưới dưỡng nữ duy nhất của Đại lý tự khanh Chu Trường Phong, người vốn được xưng danh tài nữ Chu Trí Lễ.
Chu Trường Phong xuất thân từ Tây Kinh Chu thị, thế gia đại tộc hơn trăm năm, trong tộc nhân tài lớp lớp. Nữ tử được nuôi dưỡng từ gia đình như thế không chỉ giỏi việc nhà mà còn có thể giúp chồng dạy con, là nhân tuyển thượng đẳng để trở thành hiền thê.
Từ nhị phu nhân cuối cùng cũng tìm được chỗ có thể so sánh với Lục Vân, rất có cảm giác hãnh diện:
- Nhi tử của tẩu tuy là trưởng tôn nhưng cưới vợ lại là chuyện của mấy năm nữa! Đến lúc đó, tôn tử của muội đã có thể chạy đầy đất rồi mà con dâu tẩu vẫn chưa qua cửa.
Từ nhị phu nhân bắt đầu cùng Lục Vân và Từ tam phu nhân nói cười vui vẻ.
Ngụy quốc công phủ, sư công mặc áo bào gấm đỏ thẫm hoa văn chữ phúc mặt mày hớn hở:
- A Tịnh, kim quan này của ta có đẹp không? Cả đôi giày này nữa, tiểu cô nương tự tay vẽ kiểu dáng, cho người làm mấy đêm đó.
Trên đầu ông đeo kim quan khảm châu ngọc, dưới chân mang đôi giày da hươu viền cao nhẹ mà đẹp mắt, vui sướng vô cùng.
Trương Tịnh nghiêm túc chuyên chú đánh giá từ trên xuống dưới, vô cùng khẳng định gật đầu:
- Sư phụ, vừa oai phong vừa đẹp mắt, cực kỳ tốt!
Lão gia tử vui vẻ:
- Bọn A Mại, Đồng Đồng đều nói đẹp, sư phụ còn có chút không tin. A Tịnh cũng nói như vậy, xem ra khẳng định không thể nghi ngờ.
A Tịnh là hài tử tốt chưa từng nói dối.
Trương Tịnh mỉm cười:
- Sư phụ, đồ nhi theo ngài ra ngoài đốt pháo hoa, được không? Hai ngày trước con đặc biệt ra ngoài mua, sư phụ, đều là con đích thân chọn đó, rất đẹp.
Sư phụ vỗ tay cười nói:
- Đặc biệt ra ngoài mua cho ta? Được được, vậy liền ra ngoài đốt.
Một tay ông kéo Trương Kình, tay kia kéo Trương Mại, Trương Tịnh đi trước dẫn đường, hưng phấn bừng bừng ra ngoài đốt pháo hoa.
- Loại chuyện này, sao có thể thiếu con?
Trương Đồng vốn đang ngồi trong sảnh cùng các đường tỷ muội trò chuyện, sau khi biết ý định của nhóm người sư công thì ngồi không yên. Phụ thân từng nói, mấy cái pháo hoa kia không chỉ có lửa khói, mà còn có chữ nữa, rất thú vị.
Trương Đồng nhanh chóng nhìn quanh. Trong sảnh đông đảo tộc nhân trang phục đẹp đẽ, mẫu thân đại nhân cùng vài bá mẫu, thúc mẫu vẻ mặt tươi cười không biết đang nói gì, đại tẩu và nhị tẩu ở bên cạnh hầu hạ. Đại tẩu dịu dàng, tuân thủ lễ nghi, nhị tẩu là người ham vui.
- Mẫu thân, con mượn người dùng một lát nha?
Trương Đồng tách khỏi các đường tỷ muội, nhẹ nhàng đi đến cạnh Du Nhiên:
- Con muốn ra ngoài, mời nhị tẩu đi với con, có được không?
Du Nhiên sao không hiểu nàng, liền mỉm cười gật đầu:
- Đi đi, nhưng đừng có đi xa.
Muốn ra ngoài, còn gọi A Trì theo, nhất định là nghịch ngợm gì đó rồi. Đi đi, Tết nhất cứ chơi cho thống khoái.
Trương Đồng lôi kéo A Trì, cáo lỗi với các vị bá mẫu, thúc mẫu, rồi thản nhiên rời đi. A Trì trước khi đi nhìn Phó Vanh áy náy, đại tẩu phải giữ vững cương vị mà muội lại chuồn mất, thật có lỗi, thật có lỗi. Phó Vanh khẽ cười, hai kẻ vô ưu vô lo này lại muốn nghịch ngợm gì đây? Rồi bảo người đi theo dặn dò một câu, không cho hai nàng đốt pháo, càng không được đốt loại pháo lớn.
A Trì và Trương Đồng mới vừa ra khỏi phòng thì thị nữ của Phó Vanh đuổi kịp, nhắn lại lời của Phó Vanh. Hai người mỉm cười gật đầu:
- Không đốt pháo, cũng không phải con nít, ai còn đốt pháo nữa.
Chúng ta không đốt đâu, chỉ xem thôi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi thuốc pháo. Trương Đồng ngửi ngửi:
- Mùi này thật dễ chịu! Nhị tẩu, muội cuối cùng cũng cảm thấy trong thuốc pháo này có mùi vị của năm mới.
A Trì cười nói:
- Bánh chẻo cũng vậy.
Đồng Đồng, có lẽ muội không hiểu, đối với tẩu mà nói, ăn Tết không thể thiếu đốt pháo, nấu bánh chẻo. Tiếng pháo liên tiếp vang lên bên ngoài, bánh chẻo trắng trắng mập mạp trong bếp, vui vẻ và bình yên.
Trên mảnh vườn trống trải, Trương Tịnh cầm một cây pháo sao băng, dùng hỏa chiết đốt lửa. Sư công kéo Trương Kình, Trương Mại, mong đợi nhìn lên trời. Pháo nổ một tiếng giữa không trung, rồi bung ra, tạo thành mưa hoa đầy trời giống như tiên nữ rắc hoa, màu sắc rực rỡ, sáng chói.
Sư công đợi ba khán giả đều reo “Thật đẹp quá!” thì đúng lúc Trương Đồng và A Trì tới, Trương Mại tỉnh rụi rút tay mình khỏi tay sư công, đem tay của Trương Đồng thế vào:
- Ngoan, phụng bồi sư công chơi cho tốt.
Hắn xoay người kéo A Trì, trốn ở một chỗ tối, ôm nàng vào lòng, lẳng lặng nhìn pháo hoa xinh đẹp trên bầu trời.
Trương Tịnh lấy ra mười mấy cây pháo sao băng, dùng hỏa chiết đốt từng cái một. Pháo lần này có chữ, cái đầu tiên trên không trung co lại thành chữ “Tiếu” (笑), kế tiếp là chữ “Doanh” (盈), theo thứ tự gộp lại với nhau thành “Tiếu doanh doanh từ cựu tuế, Hỉ tư tư nghênh tân xuân” (Cười khanh khách chào năm cũ, Vui khấp khởi đón tân xuân).
Sư công mừng rỡ:
- Cái này hay, hợp với tình hình!
Sư công vui vẻ, lắc lắc hai tay:
- A Kình, A Mại, hai con nói có phải không?
Trương Đồng nhịn cười, gật đầu lia lịa.
Từng loại pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm mênh mông giống như một bức tranh xinh đẹp khiến người ta lưu luyến. Trương Mại và A Trì dựa vào nhau nhìn khung cảnh mỹ lệ này, tâm thần say mê.
Một pháo hoa hình thác nước vọt lên không trung, sư công cực kỳ hưng phấn:
- A Mại, sư công từng dẫn con đi xem thác nước Hoa Sơn, con nhớ không? Chính là giống vầy nè!
Ông nhớ Trương Mại bên tay phải nên nghiêng đầu qua phải chứng thực với Trương Mại:
- Phải không, A……?
Hở, sao A Mại lại biến thành Đồng Đồng?
Đồng Đồng ở đây, vậy A Mại đâu? Sư công nhìn chung quanh. Trương Kình khẽ ho một tiếng, kéo tay sư công:
- Sư công, làm việc phải chuyên tâm, xem pháo hoa cũng phải chuyên tâm.
Sư công cười hô hố:
- Đúng đúng đúng, chuyên tâm chuyên tâm. A Kình, Đồng Đồng, chúng ta chuyên tâm xem pháo hoa, những thứ khác đều không xem.
Lát sau, các nữ quyến trong sảnh tản về phòng mình, Phó Vanh đỡ Du Nhiên, mẹ chồng nàng dâu hai người thân thiết bước đi, ngẩng đầu nhìn không trung khen ngợi:
- Xinh đẹp lộng lẫy, thiên hạ vô song!
Đêm giao thừa trôi qua hòa thuận an lành.
Hôm sau, phàm người có phẩm cấp đều ăn mặc theo cấp bậc của mình, theo nghi trượng tiến cung chầu mừng. Yến tiệc được ban sau khi chầu mừng kết thúc, A Trì trẻ tuổi kiều diễm ngồi giữa các quốc công phu nhân hoặc trung niên hoặc già nua, rất thu hút sự chú ý.
Có người lén lút thì thầm:
- Vận khí nàng ta quá tốt. Tuổi còn nhỏ mà có thể làm quốc công phu nhân! Lúc ta bằng tuổi nàng ta, phu quân còn chưa có công danh, ta ngay cả một tiếng ‘phu nhân’ cũng không xưng được, chỉ dám xưng là ‘thiếu phu nhân’.
Người bên cạnh không cho là đúng:
- Tốt cái gì. Ngụy quốc công phủ cả đống chuyện rắc rối, nàng ta ngay cả kinh thành cũng không ở được, muốn trốn đến Nam Kinh kìa, nàng ta ở Ngụy quốc công phủ khó khăn thế nào cũng có thể nghĩ được.
Nam Kinh là kinh đô cũ, luận phồn hoa sao có thể sánh với kinh thành? Nhưng nàng ta cứ không chịu ở Ngụy quốc công phủ tráng lệ tại kinh thành mà theo trượng phu đến Nam Kinh nhậm chức. Vừa nghĩ là biết cuộc sống của nàng ta ở Ngụy quốc công phủ như thế nào.
Thưởng yến Nguyên Đán là việc theo thông lệ, người dự yến tiệc phần lớn tuân theo khuôn phép, lời nói cũng mềm mỏng khiêm nhường, rất ít có sai sót gì. Hai người này trò chuyện, cũng chỉ là lặng lẽ nói với nhau, không để người ta biết.
Kiến Cực Điện là nơi Hoàng đế ban yến cho bá quan văn võ và huân quý, ngoại thích. Nội điện lót gạch vàng, xa hoa lộng lẫy, ngồi trên bảo tọa bằng vàng chạm trổ theo phương Bắc hướng về Nam, lọng vàng ở phía trên, bên cạnh có mười bốn quan hộ vệ Kim ngô vệ theo hầu là Hoàng đế cả người mặc triều phục ngồi ngay ngắn nhìn xuống quần thần.
Loại trường hợp này, ai mà không thận trọng, dè dặt từ lời nói đến cử chỉ? Thế nhưng Đặng Du lại khác người, hắn uống mấy ly rượu thì lảo đảo đi đến cạnh Trương Tịnh, mắt lờ đờ, miệng mơ hồ gọi “biểu thúc”, hướng về phía Trương Tịnh mời rượu.
Lúc ban yến không cho phép làm thế này, có hiểu không? Không ít người trong bụng cười trộm. Cũng may là Đặng Du, chứ nếu đổi thành người khác, không chừng bệ hạ đã biến sắc mặt, Kim ngô vệ sớm đã tóm người ném ra ngoài điện rồi.
Đồ tửu quỷ, đồ lãng tử, đồ tiểu tử thúi không biết điều này, ta không muốn làm biểu thúc của hắn!
- Sau này cưới vợ thành gia, phu thê hòa thuận, sống với nhau cho tốt.
Trương Tịnh nhận ly rượu, ôn hòa nói. Đặng Du lần đầu tiên trong đời được gần đại anh hùng trong lòng mình đến vậy, mừng rỡ không thôi, gật đầu lia lịa:
- Dạ, biểu thúc!
Trương Tịnh uống cạn rượu trong ly, rồi chỉ chỉ chỗ ngồi của Đặng Du:
- Trở về thôi, đàng hoàng ngồi cho đến tan tiệc.
Đặng Du vội vã đáp ứng, nhận ly rượu từ tay Trương Tịnh, quả nhiên trở về an phận ngồi cho đến tan tiệc, không chạy loạn lung tung nữa.
Sau yến tiệc, Nghiêm thủ phụ, Từ thứ phụ cùng những nội các đại thần khác là Đinh các lão, Kim các lão, Thân các lão được triệu đến Càn Thanh Cung, Hoàng đế ban thưởng trà.
Sau khi thưởng trà, các đại thần cáo từ ra ngoài, trên đường gặp ba phụ tử Trương Tịnh, Trương Kình và Trương Mại đi vào. Người khác thì cũng thôi nhưng Từ thứ phụ và Trương Tịnh là thông gia nên không thể thiếu việc chào hỏi vài câu, rồi mới ai đi đường nấy.
Bệ hạ triệu kiến ba phụ tử bọn họ vì cái gì? Từ thứ phụ hơi lo nghĩ trong lòng.
Đáp án, trong cùng ngày hôm đó Từ thứ phụ đã biết: Trương Mại được Hoàng đế bổ nhiệm làm Đô đốc thiêm sự Tả quân phủ đô đốc kiêm Kim ngô vệ Chỉ huy sứ.
Trượng phu của Tố Hoa làm cận vệ Chỉ huy sứ! Từ thứ phụ cười không ra tiếng, thật là trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta.