Chương 49
Phương Lan Sinh cảm giác như mình chỉ đang nằm mơ.
Ở trong mộng y đang lo lắng, vì mẹ của đầu gỗ có thể xuất hiện trước mắt hắn, còn y có gọi thế nào cũng không thấy nhị tỷ của mình. Hay là bởi y chưa đủ thành ý, nếu không thì là vì nhị tỷ không muốn gặp mình… Y càng nghĩ càng cố chấp lẩm bẩm tên nhị tỷ, trong đầu nhớ lại hình dáng của nhị tỷ, thế nhưng vẫn vô tác dụng.
“Nhị tỷ hầu tử… hồn phách đã bị hút vào trong Ngọc Hoành… không thể luân hồi chuyển thế nữa, nên không thể xuất hiện ở Vong Xuyên.”
Phải rồi…
Là Âu Dương Thiếu Cung… Tại Âu Dương Thiếu Cung!
Lời của Hồng Ngọc còn phảng phất bên tai, như vô số cây châm đâm vào màng nhĩ, Phương Lan Sinh chỉ muốn chạy khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, nên mới chạy như bay ra ngoài, nhất thời không để ý đã đụng phải người nào đó đứng đằng trước.
Người nọ đứng canh ngay ngoài cửa khẩu Vong Xuyên, chẳng phải ai khác là kẻ y hận nhất hiện giờ, vẫn như xưa đột nhiên hiện ra trước mặt y gọi, “Tiểu Lan…”
Hắn sao dám làm thế!
Là mộng, là ảo ảnh…hay tất cả chỉ là lừa gạt, Phương Lan Sinh bất chấp tất cả trừng mắt phẫn nộ nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi vung tay đấm tới…
Phương Lan Sinh không hề thay đổi. Y ngu ngốc, công phu chẳng bằng ai, lại không biết chơi trò hạ độc đánh lén, lần nào đánh nhau cũng chỉ biết vung tay về phía trước, bởi vậy lúc nào cũng thua.
Mà đối thủ lần này lại là Âu Dương Thiếu Cung, hắn dường như cũng không muốn đôi co nhiều, khẽ nhíu lông mày vung tay lên, có hai ba con trùng xanh biếc từ tay hắn nhảy ra, đâm vào mắt Phương Lan Sinh ——
Thế giới của Phương Lan Sinh, trong nháy mắt chỉ còn một màu đen. Y quỵ trên mặt đất, lấy tay gãi viền mắt mình, nhưng không có cách để vứt mấy con sâu ấy ra.
Sau đó, Phương Lan Sinh không nhịn được mà ngất đi trong khi tình hình vẫn còn hỗn loạn. Y không biết Âu Dương Thiếu Cung chính là thái tử Trường Cầm năm đó độ hồn mà thành, không biết Bồng Lai quốc còn tàn dư dưới đáy Lôi Vân hải chính là nơi Âu Dương Thiếu Cung ngày đêm tốn tâm huyết muốn gầy dựng lại, cũng không biết Âu Dương Thiếu Cung hóa điên đến mức nào, vì muốn lấy lại hồn phách kiếm linh trong Phần Tịch, hắn không tiếc để bách tính thiên hạ táng thân chôn cùng ——
Hắn giết hại toàn bộ người Ô Mông Linh Cốc, giết Triệu Lâm, gieo rắc dịch bệnh ở Cầm Xuyên, tìm Cẩn nương đoán mệnh, kích khởi Lang yêu ở Thiết Trụ quan, biến Đại Vu Chúc thành Tiêu minh… Hắn làm tất cả bất chấp mọi thủ đoạn, chỉ để Bách Lý Đồ Tô phát cuồng, chỉ ngại không thể khiến Bách Lý Đồ Tô hóa điên, chỉ không ngờ con cờ hắn cài vào lại phản mình mà thôi.
Chính là Phương Lan Sinh, là tiểu bằng hữu khả ái từng nhất nhất tin vào hắn. Âu Dương Thiếu Cung biết rõ ràng, nếu nói đám người Hồng Ngọc và Phong Tình Tuyết giúp Bách Lý Đồ Tô thay đổi tính tình thì người giúp hắn những lúc phát cuồng vì sát khí chẳng phải ai khác chính là Phương Lan Sinh.
Nếu không có Phương Lan Sinh, Bách Lý Đồ Tô đã sớm lâm vào đại họa, phát cuồng buộc phải giải phong ấn, hồn phi phách tán. Nhưng nếu như thế, Âu Dương Thiếu Cung đã không có cơ hội xem một màn kịch vui thế này ——
“Tình Tuyết là một người tốt, tiểu Lan cũng không ngoại lệ, bọn họ có ngày hôm nay, đều là tại ngươi Bách Lý thiếu hiệp…”
Âu Dương Thiếu Cung vừa nói vừa nhìn Phương Lan Sinh mất ý thức ngã trên mặt đất, Bách Lý Đồ Tô đã một thân trùm đầy hắc khí, sát khí khống chế bản thân hắn hóa thành cuồng ma —— một kẻ luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt ngày thường, hôm nay giữa ban ngày ban mặt vì Phương Lan Sinh mà rơi vào trạng thái hỗn loạn phát cuồng.
Âu Dương Thiếu Cung kinh ngạc phát hiện, hắn không ngờ đến Bách Lý Đồ Tô bị sát khí hóa đã thay đổi thành một kẻ hoàn toàn khác. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn Âu Dương Thiếu Cung không hề có chút sát ý nào, mà khi nó đảo quanh tìm đến bóng hình Phương Lan Sinh ngất đi nằm trong lòng Hồng Ngọc, ý chí chiến đấu trong nó đã biến mất hoàn toàn.
Sát khí Phần Tịch hoàn toàn bị thuần hóa, Bách Lý Đồ Tô theo đó cũng chẳng khác gì phế vật, không có ý chí muốn giết chóc, còn có thể gây ra họa lớn gì cho nhân gian.
Tới ngày hôm nay tận mắt chứng kiến, Âu Dương Thiếu Cung mới cam lòng từ bỏ ý định ép hắn phát điên trong đầu.
***
Trong vòng năm ngày, tới Thiên Dung thành giải phong ấn, năm ngày sau hẹn gặp tại Bồng Lai. Âu Dương Thiếu Cung trước khi đi còn bắt Phong Tình Tuyết làm tin, chờ đám người Bách Lý Đồ Tô đến ngày hẹn. Mà bọn họ, nếu thắng Âu Dương Thiếu Cung thiên hạ sẽ thái bình, nếu thua thì sinh linh đồ thán, Bách Lý Đồ Tô tán hồn phân nửa hồn phách cũng rơi vào trong tay Âu Dương Thiếu Cung.
Rồi “thái tử Trường Cầm”, cuối cùng cũng sẽ trở thành một người hoàn chỉnh.
Phương Lan Sinh cái gì cũng không biết, nằm trong khách điếm của Bạch Đế thành, ngủ mơ mơ màng màng. Mắt y được Hồng Ngọc gọi đại phu tới chữa trị qua loa, bôi thuốc, quấn băng, nhưng cũng chỉ có thể giảm đau không trị được tận gốc.
Đại phu nói, sâu thuốc này quá mức kì dị, sống ở đời này chưa từng thấy qua, sợ là do cao nhân tỉ mỉ luyện chế, người thường căn bản không tìm ra thuốc giải.
“Nhưng cũng là may mắn trong bất hạnh, sâu này chỉ hại mắt không gây thương tổn nơi khác. Nhưng còn mắt y… có lẽ cả đời đều trị không được.”
Hồng Ngọc nói tiếng cảm ơn, tiễn đại phu ra về, Bách Lý Đồ Tô tựa ở cửa gian phòng, nhìn Phương Lan Sinh nằm co trong chăn, hô hấp an ổn, trong đầu tự động nhớ lại bộ dạng thống khổ của y khi còn ở Hồn Chi Bỉ Ngạn.
“Mọi người có ngày hôm nay đều tại ngươi Bách Lý thiếu hiệp.”
Giọng bỡn cợt của Âu Dương Thiếu Cung còn ở bên tai, Bách Lý Đồ Tô siết chặt tay, nhìn thấy Tương Linh đứng phía sau mình.
“Đồ Tô ca ca, đừng đi giải phong ấn!” Tương Linh mở to đôi mắt, viền mắt sưng đỏ lên.
Bách Lý Đồ Tô khẽ run lên, nhưng không nói gì, lại nghe tiếng Tương Linh sụt sùi thút thít, “…Ca ca đừng đi mà… thực sự không còn cách nào khác ư?”
“Ta…” Bách Lý Đồ Tô dường như nhìn thấy nàng khóc thì luống cuống không biết làm sao, vừa định mở miệng nói thì Hồng Ngọc từ dưới lầu đi lên.
“Bách Lý công tử!”
Hồng Ngọc cắt lời.
“Nữ Oa đại thần từng nói, đợi chú sư Tương Viên tỉnh lại, có lẽ có cách đối với phong ấn trong người công tử… Công tử không nên… từ bỏ lúc này.”
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu nhìn nàng.
Khách điếm Bạch Đế thành đông đúc tiếng người ồn ào, bên trên lại an tĩnh không ngờ. Dưới lầu tiếng người cười nói náo nhiệt, đối lập hoàn toàn một mảnh ngột ngạt trên lầu.
“Ta không từ bỏ.”
Bách Lý Đồ Tô thấp giọng trả lời, cúi đầu như tỏ ra mình đã hạ quyết tâm.
“Chỉ là… không thể đợi đến lúc Tương Viên tỉnh, chỉ là vô ích mà thôi, chuyện trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất cần lo.”
“Việc này đã liên lụy quá nhiều người vô tội, ta không thể tiếp tục nhìn người vô tội hi sinh… Giờ ta không phải đối thủ của Âu Dương Thiếu Cung, nhưng nếu phong ấn được giải, sát lực không bị không chế, thu được năng lực cường đại của Phần Tịch… mới có thể ngang sức đánh một trận.”
“Ta không phải suy nghĩ hồ đồ, mà đã suy tính cặn kẽ trước sau… đây, là biện pháp tốt nhất.”
“…Bách Lý công tử…” Hồng Ngọc không biết nên nói cái gì nữa, Bách Lý Đồ Tô tâm ý đã quyết, các nàng có nói gì cũng đều không có tác dụng.
“…Công tử, nếu thế…” Hồng Ngọc cúi đầu nói, “Xin cho phép Hồng Ngọc cùng người quay lại Côn Lôn sơn.”
Duẫn Thiên Thương cùng ngày tìm đến khách điếm, hắn từ Thanh Ngọc đàn trốn ra, trợ giúp Bách Lý Đồ Tô ngăn cản Âu Dương Thiếu Cung.
Từ lâu hắn đã khôi phục lại kí ức, về U Đô, Vu Hàm, về phần hắn lựa chọn làm vai trò nào, rốt cuộc chẳng ai biết cũng chẳng ai có quyền khuyên can.
“Ân công, ngươi muốn làm gì?” Khi hắn tới nơi thì thấy Bách Lý Đồ Tô đang chuẩn bị hành lí để ngày hôm sau tới Thiên Dung thành.
Bách Lý Đồ Tô cho hắn biết, mình phải về Thiên Dung thành giải phong ấn, làm hắn kinh ngạc đến rớt cả cằm.
“Đó chỉ là quỷ kế của Thiếu Cung, ngươi muốn làm theo thật? Không có cách nào khác ư, sao lại nhất quyết làm theo cái này.”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, không trả lời nữa. Duẫn Thiên Thương cũng không biết nói gì tiếp theo.
“Keng” một tiếng, có động tĩnh từ bên trong phòng phát ra. Bách Lý Đồ Tô ngẩn ra, đột nhiên trợn to hai mắt không hề để ý đến Duẫn Thiên Thương nữa mà lao vội vào phòng.
Phương Lan Sinh ngồi trên giường, tóc xõa rủ loạn xuống vai, bông băng che kín đôi mắt. Y chỉ mặc áo đơn bên trong, bàn tay sờ soạng chiếc bàn đầu giường, chén trà bị mình đẩy rơi xuống đất cũng không biết.
“Ai… ai muốn đi giải phong ấn…” Phương Lan Sinh khàn khàn hỏi, trong bóng tối cảm nhận có người đang cầm tay mình.
Người nọ ngồi xuống giường, cầm hai tay loạng choạng của y, theo bản năng giắt vào lồng ngực ôm lấy.
“..Đầu gỗ?” Phương Lan Sinh kinh sợ hỏi, y không nhìn thấy gì cả tâm trạng càng nơm nớp lo sợ, “Ngươi… ngươi muốn đi mở phong ấn?”
Bách Lý Đồ Tô nhíu mày, nhìn Duẫn Thiên Thương đứng ở ngoài cửa, người nọ thức thời nhìn trần nhà nhẹ nhàng khép cửa đi ra.
“Ngươi… không được đi! Chúng ta có thể đánh thắng, nhất định có thể, ngươi đi làm gì…!” Phương Lan Sinh hốt hoảng nói, cổ họng y khô cháy, thanh âm khàn khàn. Bách Lý Đồ Tô nhẹ ôm vai y, cảm giác Phương Lan Sinh trong lòng mình gầy đi rất nhiều, run rẩy không ngừng.
“…Ngươi sợ ta sẽ ch.ết?” Bách Lý Đồ Tô hỏi.
Phương Lan Sinh co quắp khóe môi run rẩy, lắc đầu.
“Ta… đã mù, coi như ch.ết một nửa, còn còn biết sợ cái gì.”
“…Ngươi không đi mở phong ấn, chúng ta vẫn có thể thắng. Nếu ngươi không thể, còn có Phương Lan Sinh ta, ta… cùng Âu Dương Thiếu Cung liều mạng, có ch.ết… cũng không cần ngươi phải giải phong ấn!”
Bờ môi Phương Lan Sinh khô nẻ, trắng bệch không thấy máu, vì tức giận và sợ hãi nên không ngừng run. Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn bờ môi y, bên tai nghe y nói thì không tự chủ được ngồi tượng tưởng nếu Phương Lan Sinh vẫn còn nhìn thấy, thì đang dùng loại nhãn thần gì nhìn mình —
Nhưng đôi mắt này, hiện tại không thấy gì nữa. Là tại Bách Lý Đồ Tô.
“Ta không đi.” Bách Lý Đồ Tô cứng ngắc đáp lại. Hắn rất ít khi nói dối, nói dối một câu cũng nan giải trúc trắc.
Phương Lan Sinh cũng biết, Bách Lý Đồ Tô tuy miệng nói khó nghe, nhưng chưa bao giờ biết nói dối.
“Thật không?” Phương Lan Sinh hỏi lại, “Ta vừa mới nghe ——”
“Ta định về Thiên Dung thành… hỏi sư tôn… xem có biện pháp nào thắng được không…” Bách Lý Đồ Tô thấp giọng trả lời.
Phương Lan Sinh giật mình, dường như thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Phương Lan Sinh quên mất, chỉ mới một ngày một đêm trước còn quyết định sau chuyến này sẽ tránh Bách Lý Đồ Tô thật xa. Còn lúc này, y nằm trong chăn, nắm chặt bàn tay đầu gỗ không buông.
Phương Lan Sinh nghĩ, chỉ cần đầu gỗ không đi giải phong ấn, sống hay ch.ết vẫn còn chưa thực sự chắc chắn. Nhưng nếu hắn làm thật, vậy là cầm chắc cái ch.ết trong tay.
Phương Lan Sinh cũng không nghĩ mình có thể làm Bách Lý Đồ Tô hồi tâm chuyển ý. Ý hắn đã quyết, Phương Lan Sinh cũng cản không được. Nhưng giờ hắn đã nói sẽ không đi, Phương Lan Sinh thực sự an lòng, không nói gì thêm nữa. Đằng nào năm ngày sau cũng phải quyết chiến với Âu Dương Thiếu Cung, tới lúc đó có thể sống ch.ết cùng nhau đánh một trận.
Dù gì đã chẳng thấy gì, đối với Phương gia, với nhị tỷ y chẳng làm được cái gì, không bằng liều mạng giết Âu Dương Thiếu Cung, báo thù cho nhị tỷ.
Đến đêm Bách Lý Đồ Tô cũng không rời đi, nằm xuống ngay bên cạnh Phương Lan Sinh, cúi đầu nhìn y ngủ. Rất nhiều đêm trước đây, dù trong lòng hiểu rõ sáng sớm ngày hôm sau kiểu gì cũng sẽ thấy mình nằm trong phòng Phương Lan Sinh, nhưng vẫn cố chấp ngủ ở phòng mình.
Từ việc ngại cho nhau một cái liếc mắt, tới việc cẩn thận nắm tay đối phương, ở giữa còn vô số chuyện mập mờ không rõ. Nói không rõ, Bách Lý Đồ Tô cũng không biết mình bị làm sao.
Sao lại quan tâm tới một kẻ ngốc như Phương Lan Sinh, sao lại vì y mà lo lắng khẩn trương, biết rõ đối phương vụng về nhiều lời mà vẫn có thể kì quái động tâm. Phương Lan Sinh nói hắn thích y, nhưng y không thích hắn. Lúc đầu Bách Lý Đồ Tô không tin, không hiểu sao bây giờ lại triệt để muốn tin là như vậy.
Hắn chỉ còn có thể sống năm ngày nữa, còn Phương Lan Sinh vẫn còn cả một đời.
Bách Lý Đồ Tô siết tay y, cúi mắt trộm ngắm gương mặt Phương Lan Sinh, mãi cho đến khi buồn ngủ không mở nổi mắt mới thôi.
Tới đêm.
Phương Lan Sinh cảm giác có người ôm mình thật chặt, y sợ nóng muốn xoay người, lại bị đối phương chặn cái miệng.
“Ưm…” Phương Lan Sinh rên một tiếng, trong lòng bật ra ngay một cái tên, đầu gỗ!
Nếu như Bách Lý Đồ Tô đi giải phong ấn, vậy có phải… Phương Lan Sinh mãi mãi không thể gặp lại mặt gỗ ngốc nghếch này nữa. Phương Lan Sinh nghĩ thầm, muốn mở mắt nhìn kĩ gương mặt đầu gỗ, lại phát hiện trước mắt toàn một màu đen. Bách Lý Đồ Tô cũng không hiểu vì sao trên mắt Phương Lan Sinh lại có thứ đồ màu trắng kì quái, vươn tay lột nó ra, thấy Phương Lan Sinh đang nhắm mắt.
“Lan Sinh…” Hắn khàn khản gọi tên Phương Lan Sinh làm y run một cái, cảm giác có người hôn lên bờ mi mình.
Tay hắn ôm sau lưng Phương Lan Sinh luồn xuống phía dưới xả quần của y, Phương Lan Sinh theo bản năng rụt người né tránh. Y mở mắt ra, vẫn không nhìn thấy gì. Trong đêm đen bị người đụng chạm da thịt, tinh thần Phương Lan Sinh nhất thời hoảng hốt, cả người run rẩy. Bách Lý Đồ Tô hình như cảm nhận được điều này —— Phương Lan Sinh đang né hắn, y sợ cái gì…
Sợ hắn ư?
Đầu gỗ vội rụt tay về, mở to đôi mắt màu máu nhìn gương mặt Phương Lan Sinh.
Tiếp tục nhịn xuống, hắn ôm Phương Lan Sinh càng chặt, môi từ trán dời xuống mũi, rồi khóe môi, trượt xuống cần cổ, sau cùng là xương quai xanh y. Phương Lan Sinh há miệng thở dốc, trước mắt đen đặc lại làm bản thân thấy lạnh lẽo càng run rẩy.
“Đầu gỗ…” Y thở gấp ngăn lại, “Đừng… đừng mà…”
Động tác đầu gỗ quả nhiên dừng lại, ánh trăng bên ngoài chiếu sáng lên giường soi rọi gương mặt Phương Lan Sinh. Buổi đêm ở Bạch Đế thành cực kì an tĩnh, Bách Lý Đồ Tô mắt đỏ cứ thể ngây ngốc quỳ trên giường, nhìn Phương Lan Sinh nằm trong lòng mình đang thở hồng hộc.
Hắn nhìn thật sâu, như thể dù ngốc nghếch, hắn cũng biết mình cần phải đi, muốn nói lời từ biệt.
Hắn không biết suy nghĩ nhiều, lần đầu tiên gặp mặt hắn đánh Phương Lan Sinh đến nỗi kêu cha gọi mẹ khóc thật to không chịu ngừng, lần thứ hai hắn đạp lưng Phương Lan Sinh ngã trên đất, lột quần áo y. Lần thứ ba gặp nhau trong sơn động, Phương Lan Sinh bị trói lần đầu tiên chủ động hôn hắn. Lần thứ tư, hắn nhìn thấy Phương Lan Sinh vẻ mặt khổ sở ngồi trong chậu gỗ sờ cơ thể mình, hắn mới tò mò tiến tới xem…
Khi nhận thức hắn hoàn chỉnh, hắn cũng không gặp qua nhiều người lắm, chỉ cùng với Phương Lan Sinh trải qua mỗi ngày.
Hắn học nói xong, cũng không nói nhiều lắm, một câu “Lan Sinh” là thấy đủ rồi.
Hắn từng là cơn ác mộng của Phương Lan Sinh, mà có lẽ tới giờ vẫn còn là như vậy. Phương Lan Sinh gặp hắn thì chưa từng cười vui vẻ bao giờ —— nếu không la lớn thì cũng là thấp giọng nài nỉ cầu xin, có đôi khi đau đến phát khóc, mà có đôi khi không đau, y cũng sẽ khóc.
Có đôi khi y bật khóc thành tiếng, mặt đỏ bừng khiến đầu gỗ hắn hưng phấn bừng bừng. Lại có lúc, khóe miệng khóc run rẩy không thành tiếng, yếu ớt ôm lấy hắn lặng lẽ rơi nước mắt, làm đầu gỗ hắn không thể làm gì hơn ngoài lo lắng suông.
Mấy tháng bên cạnh Phương Lan Sinh, trừ y ra, thế giới của hắn không dung nạp thêm người nào khác. Nói cách khác, Phương Lan Sinh là cả thế giới của hắn.
Đầu gỗ biết điều này, nhưng hắn không biết mình chỉ là một phần ý thức vô giá trị chỉ có thể xuất hiện lúc buổi đêm. Hắn chưa từng cẩn thận quan sát Phương Lan Sinh, hiện tại ngắm nhìn gương mặt y, lại cảm thấy nó xinh đẹp biết bao.
Hắn không gặp qua bao nhiêu người, càng không biết tiêu chuẩn cái đẹp là gì, nhưng khi nhìn Phương Lan Sinh thì hắn nghĩ rằng nó là đẹp. Đầu óc hắn lúc này trống trơn, hơi quỳ trên giường ôm Phương Lan Sinh vào lòng. Phương Lan Sinh không nhìn thấy gì cả, nhắm hai mắt lại vẫn thấy đầu óc hơi choáng váng. Hai tay giơ lên lần một hồi ôm lấy cổ đầu gỗ, y không biết hắn muốn làm gì.
“Đầu gỗ…?”
Thực tế đầu gỗ cũng không làm gì nữa, chỉ cúi đầu vùi vào cần cổ y, cẩn thận như thưởng thức một đóa hoa thơm.
Vừa lúc bên ngoài hạ màn, yên tĩnh an lành. Phương Lan Sinh tựa trán vào bả vai hắn, không bao lâu sau ngủ mất.
Bách Lý Đồ Tô phạm vào sát khí kì thực không biết Phương Lan Sinh gặp phải chuyện gì, hắn không có khái niệm gì về sự thay đổi hằng ngày. Khi hắn đói bụng, Phương Lan Sinh tìm cháo cho hắn ăn, lúc hắn tỉnh thì tìm Phương Lan Sinh chơi đùa cùng.
Cuộc sống hắn chẳng phải lo nghĩ, tiêu diêu tự tại, kỳ thực hoàn toàn đối lập với cuộc sống của Bách Lý Đồ Tô ban ngày.