Chương 4

Đeo đai trắng cùng chạy với một đám học sinh trung học, Tô Oản cảm thấy mình già đi. Một ngày luyện xong, cô cảm thấy mình đã muốn mệt đến gãy xương, nhưng lúc đi ra lớp học võ, trùng hợp gặp được Lịch Thừa Nhiên từ lớp cấp cao đi ra.


Lịch Thừa Nhiên thấy cô, giật mình. Lập tức hai má Tô Oản liền đỏ “Chào… Thật khéo a. Cậu cũng học ở đây a”
Lịch Thừa Nhiên học ở trong này, đó là chuyện mỗi người ở trung học đều biết…


Nhưng cuối cùng Lịch Thừa Nhiên cũng không đâm thủng lời nói dối của cô, gật gật đầu “Giờ học của cậu xong rồi sao? Cùng nhau trở về đi”
Tô Oản ngẩn ngơ “A, a… Ừ, tốt” Trong lòng cô đều phải nở ra hoa nói.


Nhà cô và nhà hắn cùng đường, trước kia cũng có lúc cùng nhau ngồi xe buýt về nhà, chính là rất ít khi giống như bây giờ, toàn bộ trên xe liền chỉ có hai người bọn họ, bọn họ cùng ngồi một chỗ, Tô Oản hầu như nghe được nhịp tim của mình.


Thật ra thì vào lúc ban đêm trên xe buýt cũng không nói cái gì. Tô Oản vẫn còn cúi đầu, đến nhìn cũng không dám nhìn Lịch Thừa Nhiên mấy lần.


Đến lúc trở về nhà, cô lại lấy quyển nhật ký của mình ra, bởi vì rất kích động, một chữ cũng chưa viết ra được, ngược lại ở trên vở vẽ hai đứa trẻ, một người là cô, một người là Lịch Thừa Nhiên. Bọn họ ngồi sánh đôi, Lịch Thừa Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, cô xem đầu gối mình.


available on google playdownload on app store


Cho dù nhìn không giống hai người. Tô Oản lại cảm thấy từ trong tim thiêu ra một cỗ máu nóng rực, ấm đến toàn thân.
Cô và hắn cùng nhau ngồi xe buýt a.
Cánh tay đều nắm cùng nhau.
Cánh tay đều lần lượt.
Tô Oản che mặt, ở trên giường cao hứng lăn lộn.


Về sau huấn luyện, mỗi lần lúc Tô Oản đi ngang qua cửa lớp cấp cao, lưng đều thẳng thắn, giống như được đi thảm đỏ, xử lý thật tốt, chậm rãi đi tới, tiện đường hướng vào trong cửa nhìn liếc mắt một cái, nếu như có thể nhìn lén được thân ảnh của Lịch Thừa Nhiên, cô có thể cao hứng nửa ngày.


Cái gì là vừa gặp quân tử, nói hồ không vui? Đây cũng là vừa gặp quân tử, nói hồ không vui.
Lại sau đó, Tô Oản bắt đầu không thỏa mãn chỉ là ở lớp học võ thấy Lịch Thừa Nhiên. Có lần cùng nhau về nhà, Tô Oản thấy trong tay Lịch Thừa Nhiên xách hai cái bao cát, hỏi hắn làm gì.


Lịch Thừa Nhiên đáp “Vật đeo tăng sức nặng dùng huấn luyện. Luyện sức lực”
Mắt Tô Oản sáng rực lên một chút “Có thể cho tớ mượn luyện vài ngày sao?”
Lịch Thừa Nhiên quay đầu nhìn cô. Đèn xe ngoài cửa sổ xẹt qua, ở trên mặt hai người trượt ra loang lổ ánh sáng.


“Cho cậu đi” Hắn đem bao cát cho Tô Oản.
Tô Oản vừa tiếp nhận bao cát liền khổ ra mặt… Thật, thật là nặng a…


Nặng như vậy, cô luyện cái gì luyện a! Cô giương mắt nhìn Lịch Thừa Nhiên, Lịch Thừa Nhiên đã nhìn về phía ngoài cửa sổ. Lúc xuống xe Tô Oản không thể làm gì khác hơn, đem hai cái bao cát khiêng về nhà.


Làm sao cô thật sự đem bao cát đến luyện sức lực. Cô không phải là muốn một mượn cái gì đó của hắn, sau đó tìm cơ hội trả lại cho hắn thôi.


Còn bao cát ngày đó, Tô Oản lại gây họa, cô gọi di động của Lịch Thừa Nhiên, Lịch Thừa Nhiên không nhận, Tô Oản nghĩ hôm nay không huấn luyện Taekwondo, có lẽ là hắn ở trong nhà đi, vì thế gọi đến điện thoại trong nhà hắn, thế nào cũng không nghĩ là mẹ Lịch Thừa Nhiên nhận điện thoại. Tô Oản muốn nói trả đồ cho Lịch Thừa Nhiên. Mẹ hắn cũng rất hoang mang “Không phải Thừa Nhiên đi tập Taekwondo sao?”


Lúc đó đầu óc Tô Oản vừa kéo, theo bản năng liền mở miệng “Không a, hôm nay lớp tập võ không có tiết a”
Nói ra miệng, cô liền cảm thấy không xong, nhưng nói ra như nước hắt ra ngoài, sao có thể thu về.
Lịch mẹ cúp điện thoại.
Tô Oản buồn một buổi chiều.






Truyện liên quan