Chương 14: Chuyện đáng xấu hổ
Tố Vân với Ngọc Yến đương nhiên cũng nhìn thấy ‘nguồn gốc’ của hòn sỏi kia, buồn cười mà ráng nhịn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay kéo Hà Thanh đến phòng y tế.
Không còn bóng đèn sáng chói lóa, Minh Châu liền đến bên Nguyên Khôi, lấy củi trỏ hích hích tay cậu hỏi: “Cậu không đi theo à?”
“Gì cơ?”
Minh Châu chỉ theo hướng đám Tố Vân vừa đi: “Hà Thanh đó!”
Nguyên Khôi liếc mắt khinh thường: “Cũng đâu phải trẻ con, tôi đi theo làm gì?”
“Ờ thì, không phải cậu... thích... Hà Thanh à?” nói nghe thì đơn giản đó, nhưng có trời mới biết tim cô đập mạnh thế nào, mong lắm câu ‘không phải đâu’.
Minh Châu quan sát từng biểu cảm trên mặt Nguyên Khôi, tiếc là từ đầu đến cuối cậu chỉ nhíu mày một cái, chẳng rõ là phủ nhận hay khẳng định.
“Cậu rảnh rỗi lắm phải không, rảnh thì đấu với tôi một ván!” dứt lời, đã có một quả cầu màu trắng hướng thẳng Minh Châu mà bay tới, quay một vòng trên không, sau đó... vừa hay đậu trên đầu Minh Châu vẫn còn đứng đực ra đấy.
“!!!”
Lại sau đó nữa, khóe miệng ai đó khẽ nhếch 0, độ!
“!!!”
“TRẦN! MINH! KHÔI!”
***
Tan học, Minh Châu vừa định leo lên con xe đạp về nhà thì phát hiện cả bánh trước lẫn bánh sau đều xẹp lép, một chút hơi cũng không có.
Đối với người chỉ quen trêu chọc người khác mà nói việc này quá quá không thể chấp nhận, Minh Châu tức đến nỗi đá cho cái xe một cái khiến nó ngã ngửa.
Ngọc Yến với Tố Vân đi đến, thấy thế thì hỏi: “Sao đó bà.”
“Bánh xe hết hơi rồi. Để tôi biết kẻ nào đối xử tàn nhẫn với con xe ‘iu dấu’ của tôi thì tôi sẽ cho nó biết thế nào là nghệ thuật xì hơi!”
“Tôi không đi xe về được rồi, hai bà thương tôi cho tôi về với.” Mới giây trước còn đang hùng hùng hổ hổ, giây sau đã đổi sang vẻ mặt đáng thương.
“Không được.” Tố Vân, Ngọc Yến đồng thanh.
“Tụi tôi hôm nay đi có một xe thôi.”
“Hả?” sao lại trùng hợp như vậy chứ!!! Minh Châu khóc ròng, trơ mắt nhìn hai người đèo nhau đi mất.
Đúng lúc thấy Nguyên Khôi đi qua, Minh Châu liều mạng túm lấy xe cậu, xe vừa dừng, cô liền chuyển qua túm áo cậu.
“Xe mình bị hư rồi, cho mình đi nhờ với!”
Nguyên Khôi nhíu mày nhìn ‘ma trảo’ đang ngự trên áo mình, không vui: “Tạo sao tôi phải cho cậu đi nhờ?”
“Đi mà, làm ơn, làm ơn, Nguyên Khôi tốt bụng sẽ không nỡ nhìn mình ôm theo cái bụng trống không lết về nhà giữa trời nắng, nguy cơ say nắng ngất giữa đường trên 80% đúng không?” Minh Châu vận dụng hết kĩ năng diễn xuất từ thuở mới sinh đến giờ, hết sức làm ra bộ mặt đáng thương.
Ông trời cũng rất phối hợp nổi lên một trận gió khiến cho Minh Châu rùng mình một cái, da gà rơi rụng đầy đất.
“Cậu buông tay trước đã.”
Được Nguyên Khôi nhắc nhở, Minh Châu mới để ý thấy tay mình đang túm chặt lấy áo cậu, khiến nó nhăn nhúm một mảng, mặt cũng thoáng đỏ, thế nhưng nếu ngại ngùng bỏ tay theo lời cậu thì sẽ chẳng phải là cô nữa. Thế nên, Minh Châu quyết đoán chuyển qua túm lấy tay cậu.
“Không buông!”
“Cậu buông.”
“Không!”
Nguyên Khôi nhìn sân trường đã vắng tanh, bất đắc dĩ thở dài chịu thua: “Được rồi, cậu lên đi!”
Minh Châu buồn, rất buồn.
Nguyên Khôi đèo rất vững, rất êm, cả đoạn đường dài như thế mà cũng không xóc nảy đến một cái, cô không cần bám víu vào đâu cũng có thể ngồi chắc chắn, và tuyệt nhiên không nói đến một lời.
Không phải những trường hợp như thế này nam chính nên nói mấy lời như ‘bám vào anh’ hoặc là cố ý ‘vấp đá’ để khiến nữ chính phải chủ động ôm eo hay sao? Tại sao lại không có? Wây-sờ-ma?
Minh Châu nhàm chán trừng tấm lưng Nguyên Khôi, hết trừng rồi trợn mắt, le lưỡi các kiểu.
Minh Châu còn đang bận rộn bày ra ‘360 biểu cảm’ thì xe đột nhiên phanh kít lại, cô mất đà đập đầu vào lưng cậu.
Nguyên Khôi hai chân chống xuống đất giữ thăng bằng, quay đầu nhìn Minh Châu, Minh Châu cũng ngước đầu, có thể nói là ‘bốn mắt nhìn nhau’. Nhưng người ta là tình ý dạt dào, còn đối với Minh Châu chỉ có một từ ‘thảm’ không thể tả.
Bởi cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt đen láy của cậu, một cô gái với hai cánh tay giơ ngang mặt, hai ngón trỏ đang kéo rộng khóe miệng sang hai bên, lưỡi còn thè ra ngoài, mắt mở to chính là tạo hình mặt quỷ đúng tiêu chuẩn!
“Đến nhà cậu rồi”
“À, ừ, cám ơn.” Minh Châu bình tĩnh buông tay, thu lưỡi, nói cám ơn rồi đi vào nhà, thế nhưng trong lòng cô đang dậy sóng, so với sóng thần chỉ có hơn chứ không có kém.
Cố ý, nhất định là cậu ấy cố ý, nếu không thì sao khóe miệng cậu lại cao hơn bình thường 0, phân cơ chứ!!!
Oh, my, god!