Chương 22: Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết
“..... Ohhhh yehhhh. Thực sự được 9 điểm này!!!”
Minh Châu mừng như điên, con số 6 ngược đời này quả thật chẳng phụ công cô chăm chỉ học hành bấy lâu nay, mà quan trọng hơn là Hà Thanh thấp điểm hơn cô.
Minh Châu vỗ vai người đối diện, cười như nhặt được vàng.
“Cậu phải khao tôi một chầu đấy nhá, đừng hòng thoát.”
“Được. Cậu muốn ăn gì tôi mời.”
“Tôi muốn ăn gà... r..á..n...” Minh Châu còn định kể một loạt đồ ăn ngon nữa thế nhưng lại im bặt, tại vì cô nhìn thấy Hoàng Nam đang đứng đối diện mặt đen hết một nửa mà tay cô vẫn còn đang vắt trên vai cái người nào đó. Không nói cũng biết cái người này là ai. Minh Châu thu tay, đưa che miệng ho khan hai tiếng.
“Khụ.. khụ.. Ngại quá, nhầm người rồi.”
Minh Châu bước ba bước thật dài đến bên cạnh Hoàng Nam kéo cậu đi như bay về chỗ của mình, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy mặt cô có chút đỏ.
Nguyên Khôi nhìn chỗ hai người nắm tay, nụ cười hiếm có vụt tắt, cậu quay người ngồi vào chỗ.
Còn Hoàng Nam thì ngược lại, ngoan ngoãn để cô kéo đi, vẻ mắt không giấu được vui vẻ, âm thầm nắm lại tay Minh Châu.
Hết giờ, Minh Châu đang thu dọn sách vở chuyển bị về nhà thì nghe Hoàng Nam nói: “Cậu muốn ăn gì nói đi, tôi dắt cậu đi ăn. Đã hứa thì đâu thể nuốt lời được.”
Đúng là Hoàng Nam hứa với Minh Châu nếu như bài kiểm tr.a hóa cô được trên 8 điểm thì cậu sẽ mời một bữa ra trò. Được ăn chùa trở thành động lực không nhỏ của cô đương nhiên là nhận lời ngay. Nhưng cũng vì vậy mà mới có sự cố nhẹ lúc giữa buổi.
Nói đến vụ này Minh Châu lại nhớ đến sự cố đó, con sâu ham ăn trong người cô liền lặn mất tăm, còn chưa kịp nói từ chối thì giọng Nguyên Khôi đã vang trên đầu.
“Không phải nói tôi mời sao?”
Minh Châu nhìn Nguyên Khôi mặt thản nhiên đột nhiên cảm thấy người có trí nhớ tốt thật chẳng đáng yêu chút nào.
“À, đột nhiên nhớ ra ở nhà còn có chuyện phải làm, cho nên...”
“Rất quan trọng sao?”
Minh Châu miễn cưỡng gật đầu đáp: “Rất quan trọng.”
“Quan trọng đến mức không có thời gian ăn cơm luôn sao?”
“Đương nhiên là phải ăn cơm, nhưng mà...”
“Thế thì đi thôi.” Nguyên Khôi dứt khoát túm lấy Minh Châu kéo đi, chẳng để cô kịp nói thêm lời nào.
Đúng là... chẳng đáng yêu chút nào!
Nguyên Khôi cầm tay Minh Châu đến tận cổng trường, lúc ngang qua sân trường có không ít người ngoái lại nhìn, Minh Châu ngại đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Cô thử giật tay ra mấy lần mà không được, không nghĩ tới Nguyên Khôi lại nắm chắc vậy.
“Này, cậu bỏ tay ra đi.”
Nguyên Khôi vốn định chêu chọc Minh Châu thêm lúc nữa, nhưng là liếc thấy cô đã xấu hổ đến đỏ bừng mặt, tâm trạng bỗng nhiên tốt lạ nên buông tay.
Minh Châu nhìn cổ tay đã hằn lên hình năm ngón tay của mình nhỏ giọng mắng: “Đồ điên.”
Nguyên Khôi nghe được cũng không giận, nhìn thấy Hoàng Nam đang tức tối đuổi theo phía sau, nghĩ sao lại ném ra một quả bom hạng nặng.
“Có ai mắng người mình thích như cậu không hả.”
Minh Châu cảm thấy nhất định là tai mình có vấn đề, nếu không thì đường đường là lớp trưởng đại nhân lạnh lùng nghiêm túc một cõi sao lại có thể nói ra một lời khiến người ta muốn đâm đầu xuống đất như vậy cơ chứ.
Nếu như đã không thể thoát vậy cũng chỉ còn cách kêu thêm cứu viện. Minh Châu nói muốn Tố Vân, Ngọc Yến đi cùng, Nguyên Khôi không phản đối coi như là đồng ý, trong điện thoại, hai thím ấy vừa nghe có ăn liền vui như được mùa, tức tốc tới liền.
Địa điểm là một quán KFC không lớn không nhỏ, ấy mà lúc hai người đến thì không khí có chút kì quặc.
Minh Châu ngồi giữa, Hoàng Nam ngồi bên trái, Nguyên Khôi ngồi bên phải. Hai tên con trai nói chuyện với nhau hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của người ngồi giữa. Nhìn qua thì có vẻ thân thiết nhưng nhìn kĩ mới biết là không phải. Nguyên Khôi hơi cười nhưng mắt không cười, Hoàng Nam thì có thể thấy rõ là đang nghiến răng kèn kẹt. Chỉ tội nghiệp Minh Châu, làm một con ruồi kẹt giữa hai con trâu nước bự chảng. Không biết là tình trạng này đã kéo dài bao lâu mà Minh Châu vừa nhìn thấy họ thì mừng đến phát khóc, đừng bật dậy.
Tố Vân cười tít mắt: “Ngồi đi, ngồi đi, đừng khách sáo.”
Minh Châu lại nói: “Để tôi qua bên đó ngồi với hai bà.” Chưa dứt lời, hai nguồn lực từ hai bên ấn xuống ngồi lại trên ghế.
Hoàng Nam nói: “Ngồi đâu chẳng giống nhau, tôi có giành ăn với cậu đâu mà sợ.”
Nguyên Khôi thì ném qua một ánh mắt đe dọa: “Ngồi im.”