Chương 35: Lớp trưởng, đã lâu không gặp
Tiệc tàn, trời cũng đã choạng vạng tối, Nguyên Khôi tiễn các bạn trở về. Hà Thanh từ đầu đến cuối đều đi bên cạnh Nguyên Khôi, nụ cười tươi tắn thường trực trên môi.
“Ở đây là đâu, cớ gì tôi buồn rầu. Chờ ai thật lâu, có gì sai từ đầu....”
Nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc, Nguyên Khôi theo thói quen lấy điện thoại ra. Thế nhưng, màn hình tối đen, không hề có cuộc gọi đến.
Cùng lúc đó, tiếng nhạc dừng lại: “A lô, Cô à, con tới rồi, cô đang ở đâu?”
Giọng nói lanh lảnh vang lên trong không gian, nghe rất rõ ràng.
Nguyên Khôi bỗng sửng sốt. Bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc ở phía đối diện khiến cả người anh trái tim anh đập mạnh, tay anh run lên, chiếc điện thoại màu đen rớt xuống sàn tạo thành âm thanh chói tai.
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về hướng âm thanh phát ra. Minh Châu cũng không ngoại lệ.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Minh Châu bỗng quay đầu chạy như bay ra khỏi khách sạn.
Nguyên Khôi cũng lập tức đuổi theo.
Minh Châu cũng không hiểu sao mình lại bỏ chạy, phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn thấy đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy. Phản ứng đầu tiên của cô chính là: Cô phải chạy trốn.
Khi đã chạy được một đoạn, trong lòng cô hối hận mà không kịp, nhưng cũng chỉ đành dốc sức mà chạy.
Băng qua mấy con phố, sức lực cuối cùng cũng không còn được bao nhiêu, mắt thấy Nguyên Khôi cách mình ngày càng gần, cuối cùng bị anh đẩy vào tường, không còn cách nào chạy được nữa. Cô ruốt cục cũng an phận, dựa lưng vào tường mà thở.
Cô cảm thấy anh muốn nói gì đó, nhưng thật lâu vẫn là im lặng.
Cố gắng bỏ qua ánh mắt tò mò của những người đi đường. Cô nói:
“Lớp trưởng, đã lâu không gặp.”
Cô vốn đang lười biếng nằm trên giường không muốn động đậy, chờ bạn cùng phòng trở về đem cho cô ít thức ăn. Không ngờ lại nhận được một cuộc điện thoại người một người bạn của mẹ, nói mẹ cô gửi cho cô ít đồ. Bảo cô đến khách sạn Galaxy.
Minh Châu không thể từ chối đành lết thân ra đường.
Có ai ngờ tuỳ tiện đi ra đường cũng gặp phải người mà cô không muốn gặp nhất.
Những ngày đầu mới tới đại học A, nói không nhớ anh chắc chắn là nói dối, tưởng tượng đến cảnh bất ngờ gặp anh ở nơi nào đó trong trường. Nhưng mà...
Một năm rồi lại một năm qua đi, anh cũng chưa một lần xuất hiện. Vậy mà bây giờ khi cô quyết tâm muốn quên đi thì anh lại xuất hiện. Dựa vào cái thì mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi, cũng không thèm hỏi ý kiến cô đến một lần?
Cộng thêm ánh mắt người đi đường
Hiện tại cô chỉ cảm thấy rất tức giận, rất phẫn nộ.
Nguyên Khôi cũng cảm thấy được cô không vui, giọng buồn bã: “Em không muốn gặp tôi sao?”
“Tại sao tôi phải muốn?”
Câu nói này thành công khiến Nguyên Khôi một lần nữa rơi vào im lặng. Cô không hề nhìn thấy, trong mắt anh hiện tại đều là thương tâm, hồi lâu cũng chỉ thốt ra được hai từ “Xin lỗi.”
Minh Châu cười lạnh: “Được. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh. Cho nên sau này, đường ai người ấy đi, nếu có vô tình gặp nhau thì coi như người xa lại đi!”
Minh Châu dùng sức gạt tay Nguyên Khôi đang chống trên tường, bỏ đi. Khoảnh khắc quay người đi, có một giọt nước trong suốt, không tiếng động mà rơi xuống.
Nguyên Khôi giữ lấy tay cô từ phía sau, “Em đừng như vậy, hãy nghe tôi giải thích.”
Minh Châu không quay đầu, chỉ nói:
“Giải thích vì sao anh lại ra đi không một lời từ biệt à?”
Có lẽ mấy năm nay cô sống quá yên bình, cho nên số lần bị bất ngờ của cô gần đây đều tập hợp lại trong mấy năm qua. Cô nghĩ bất ngờ nhất chính là gặp phải anh rồi. Thế nhưng, còn có thể bất ngờ hơn cả bất ngờ nhất nữa vẫn còn chờ cô ở phía sau.
Bởi vì cô đã nghỉ mấy ngày, bỏ lỡ cơ hội gặp vị bác sĩ tài ba nọ, nên hiện tại, bác sĩ hướng dẫn của cô tính dẫn cô đến gặp anh ta chào hỏi, thuận tiện cho việc học tập.
Lúc mới đến đều nghe các nữ y tá, bác sĩ bàn luận tới vị này, trong lòng cô đã sớm tò mò lắm rồi.
Tò mò đến mức, gặp được rồi chỉ muốn ngất đi ngay lập tức. Tiếc là không thể. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyên Khôi đứng đó, cất cái giọng trầm ấm mà nói: “Xin chào, tôi là Trần Nguyên Khôi, là bác sĩ khoa ngoại em có thể gọi tôi là Nguyên Khôi.”
Minh Châu thật muốn đấm hai cái vào cái mặt tươi cười kia. Nhưng nghĩ đến vị bác sĩ hướng dẫn đáng kính của cô còn đang đứng ở bên cạnh đây, chẳng thể làm gì khác hơn là mỉm cười: “Xin chào, tôi là Minh Châu, bác sĩ thực tập khoa ngoại.”
Hai chữ ‘thực tập’ cô dường như dùng răng để nói ra, kèm theo thanh âm kèn kẹt.
Có lý do gì mà hai người cùng tuổi, một người là bác sĩ tài năng được tâng bốc lên tới trời, một người còn đeo thêm hai chữ ‘thực tập’ cơ chứ, thật khiến người ta không ưa nổi.
Cô hiện giờ đã hiểu thế nào gọi là ‘cọng lông không bao giờ thẳng’!