Chương 25

Để tránh ba mẹ nghi ngờ.Đợi đến khi nó bình phục sức khỏe, hắn mới cho nó về nhà.Nó chỉ biết anh Tuấn cùng hắn đi cứu nó, nhưng đợi khi nó tỉnh dậy thì anh hai nói Tuấn có việc phải giải quyết nên về sớm, gửi lời hỏi thăm sức khỏe cho nó.Cả hai nó cũng chuồn về với anh Tuấn luôn rồi


Hắn chở nó về tận nhà, vì là chủ nhật nên cả ba mẹ nó không đi làm.Hắn vào thẳng vấn đề luôn
- Con muốn đứa Hân về nhà con ở, ba mẹ con đi công tác nước ngoài dài hạn rồi…con ở nhà một mình buồn ch.ết mất_hắn
Ba mẹ nó cũng không có gì làm lạ, tin tưởng tuyệt đối giao nó cho hắn


- Ừ, hai đứa cứ tự nhiên_ba nó
- Ba…à_nó không đồng ý
Ba nó không nói gì, tập trung vào công việc đang nham nhở.Thấy không thể cầu cứu được ba, nó quay sang mẹ
- Mẹ không biết, tùy hai đứa


- Cảm ơn ba mẹ…cậu còn đứng đó làm gì nữa…mau lên phòng lấy đồ đi..À mà thôi khỏi, về nhà tớ "chuốt" lại hết cho cậu_hắn
Rốt cuộc mình có phải là con ruột của cái nhà này không vậy_nó nghĩ.Anh hai cũng đi đâu mất hút…không còn ai để cầu cứu…nó theo hắn về nhà.


- Vợ yêu….vợ ở chung phòng với chồng á_hắn
- Hả…có cần như vậy không? tui còn đi học à nha_nó
- Lại đầu óc sâu bọ nữa rồi…tỉnh lại dùm đi_hắn


Hắn dẫn nó đi trung tâm thương mại.Mua tất cả mọi thứ cần thiết cho nó:Từ giày dẹp, quần áo đến trang sức hay cả đồ dùng cá nhân…chắc đến 3 năm sau xài vẫn chưa hết
- Chuyển hết vào phòng trên lầu nha_hắn nói với tụi nhân viên


available on google playdownload on app store


Chiều nay lớp có tiết nên nó tranh thủ về nhà lấy vài món đồ quan trọng cho buổi học
- Cúp đi vợ_hắn
- Không được, chiều nay có tiết toán mà, nghỉ là không xong với ổng đâu_nó


Hắn thở ngắn thở dài…biết không thể cãi lời vợ yêu "vấu"…vác bộ mặt xám xịt như trời sắp có bão vào lớp
- Học sinh, nghiêm!_Hải My hô lớn


Trưa nó không hề ngủ một tí nào do tấn đồ mà hắn mua về nhà quá nhiều…hắn đã nhờ thêm người giúp mà vẫn không kịp….nó bỏ đống đồ ở nhà mà đi học luôn.Thực sự bây giờ nó đang rất buồn ngủ


- Em Thiên Hân…đây là giờ gì mà em ngủ gục ra bàn vậy, ra ngoài đứng cho tôi_Thầy Toán “dễ xương” lên tiếng


Nó ngủ như ch.ết, chẳng nghe thầy nói gì cả.Thầy tức xì khói…tay lăng lăng cây thức xuống đập bàn nó…đến lớp bên cạnh còn nghe nữa là.Hắn đã nhịn thầy từ nãy đến giờ…..nước sắp tràn, hắn khoanh tay đứng dậy nói


- Cái ông thầy lắm mồm này, có im miệng cho VỢ tôi ngủ không hả_hắn lạnh giọng
- Hả…VỢ hả_cả lớp đồng thanh, chỉ ngoại trừ Minh Nhật và Nguyệt Ánh, còn Tú Linh thì thản nhiên như không biết chuyện gì, đang ngồi bấm điện thoại chơi game dưới gầm bàn kia kìa


- Em vừa phải thôi….dù như thế nào thì tôi cũng đáng tuổi ba em_thầy bức xúc
- Đó là chuyện của thầy….vợ tôi mà thức thì biết tay tôi_hắn đập bàn, trợn mắt


Ông thầy nín luôn…không dám động chạm đến hắn và nó…vì nếu bị đuổi khỏi cái trường này thì chỉ còn nước ra đường ăn xin mà thôi!!!
Thầy mất hứng….không muốn dậy nữa, xách cặp đi ra khỏi lớp.
- Hu……….ra!!!!
Cả lớp vất tập vở lung tung, bu vào chỗ nó và hắn


- Cảm ơn nghe, nhờ cậu mà cả lớp thoát khỏi cơn buồn ngủ_Hải My
- Hai người khi nào cưới vậy
- Thiên Hân là vợ cậu à
Minh Nhật và Tú Linh vào dẹp loạn
- Mấy người mau đi ra cho Hân ngủ nếu không muốn có kết cục như vừa nãy_Minh Nhật


Cả lớp rùng mình…tản ra hết, không dám nán lại hưởng cơn thịnh nộ của hắn
Nó ngủ đến khi kết thúc buổi học.Hắn không muốn đánh thức nó dậy….nhưng nếu không đánh thức nó không lẽ cho nó ngủ ở đây hay sao…rồi tối nay hắn ngủ với ai…
- Này vợ ơi, dậy đi về nhà rồi ngủ_hắn


Nó mở mắt…vươn vai, trong lớp chỉ còn mỗi hắn và nó
- Sao trống thế này_nó
- Mọi người về hết rồi, mình cũng về thôi_hắn
- Ờ ờ_nó


Về đến nhà, làm xong vài việc lặt vặt thì trời cũng đã tối, nó bắt tay vào nấu đồ ăn tối cho hắn luôn.Nấu xong đồ ăn mà không thấy hắn xuống, nó đi lên phòng
Không biết làm việc thế nào mà nó thấy hắn ngủ mất tiêu rồi.Nó phân vân không biết có nên gọi hắn dậy hay không nữa?


Sau 30s đấu tranh tư tưởng, nó quyết định không gọi hắn dậy…mà thay vào đó là ngồi xuống! Ngắm hắn ngủ
- Cậu ngắm đủ chưa vậy_hắn nói, mắt vẫn không mở
- Ai mà thèm chứ, xuống ăn cơm đi kìa_nó


- Sắc đẹp này không mang ra để làm từ thiện đâu…trả tiền đi chớ, ngắm nãy giờ 5 phút rồi_hắn
- Ơ…thấy bà đây hiền rồi làm tới à_nó
*Chụt*…hắn thơm lén nó một cái rồi chạy xuống bếp ăn cơm
- Đồ vợ nấu lúc nào cũng ngon hết_hắn


Nó vui lắm…nó chỉ muốn kéo dài cái khoảnh khắc này mãi thôi
22h tối mà nó vẫn chưa ngủ, hắn mè nheo
- Ngủ đi, thức khuya giữ vậy_hắn
- Cậu ngủ trước đi, còn một tí bài tập này nữa thôi_nó
Hắn đành leo lên giường ngủ trước…


1 tiếng sau nó mới đi ngủ.Nó cố gắng không tạo ra tiếng động dù là nhỏ nhất khi lên giường.Vừa mới đặt lưng xuống, kéo chăn đắp thì hắn quay người lại…ôm nó
- Sau này không thức khuya nữa nha, không tốt cho sức khỏe đâu_hắn
- Biết mà, ngủ đi_nó
* TRƯỜNG LUCKY STAR


Cả đám 5 người tụi nó kiếm một cái bàn ở góc khuất, đang tán gẫu thì một cô gái xách một cái vali đến
- Chào mọi người, lâu quá không gặp_cô gái
Hắn ngước đầu lên…thì ra là Xuân Thủy
- Xuân Thủy hả, sao anh nghe nói em đi du học 3 năm cơ mà_Minh Nhật


- Thì có ai bảo em về luôn đâu, chỉ là công ty có việc nên em về tạm thời thôi mà….bộ em về mấy anh chị không mừng hay sao_Xuân Thủy
- Đâu có…chỉ là thấy hơi bất ngờ thôi mà_nó
Xuân Thủy nhìn nó và hắn.Hai người họ đang nắm tay nhau…cả chiếc dây chuyền cặp kia nữa…đủ để thể hiện…


- Hai anh chị quen nhau rồi à_Xuân Thủy thoáng chút nét buồn
- Ừ, cũng được một thời gian rồi_hắn
- Gặp anh chị sau nha em phải về giải quyết việc trên công ty rồi_Xuân Thủy
- Con bé này hôm nay làm sao ấy nhỉ_Tú Linh
Chỉ có hắn và nó mới biết chuyện gì đang xảy ra với Xuân Thủy.Cô bé đang còn thích Nam Bảo…


Chiều tối, nó và hắn đang chuyển bị nấu ăn thì có tiếng chuông cửa
- Để tớ…để tớ ra mở cho_hắn
Hắn đi ra ngoài cửa, mở khóa…Hắn ngạc nhiên
- Xuân Thủy hả, vào nhà đi em_hắn
- Ờ dạ_Thủy tay xách một giỏ hoa quả đến thăm hắn
Hắn xách hộ giỏ trái cây, mời Thủy vào nhà


- Dì dượng đâu rồi hả anh_Thủy
- Họ đi công tác rồi_hắn
- Vậy anh ở nhà một mình à_Thủy
- Không có_hắn
Thủy mừng thầm, cô nghĩ cô có thể nói chuyện tán gẫu với Bảo cả đêm vì Thủy chỉ nghĩ chỉ có hắn và người giúp việc ở nhà
- Em ngồi chơi_hắn
- Em ăn cơm luôn nha_nó


- Ơ…chị cũng ở đây à?_Thủy
- Ừ_nó
- Hai anh chị ở chung với nhau_hắn chen vào
Thủy hụt hẫng…không ngờ tình cảm của hai người đó tốt như vậy…Mình không thể xen vào được rồi.Ba người ngồi vào bàn ăn…chẳng ai nói một lời nào mà chỉ ăn và ăn
- Sáng mai em sẽ về Mỹ_Thủy


- Sao về sớm vậy_nó
- Chuyện bên đây em đã làm xong cả rồi, phải về bên đó để không trễ nãi việc học_Thủy
- Mấy giờ em đi để anh chị ra tiễn_hắn
- Không cần đâu, em về chuyến sớm với mấy đứa bạn_Xuân Thủy
- Vậy cũng được, em đi cẩn thận, có gì cần cứ gọi cho anh_hắn


Ăn cơm xong, Thủy xin phép về luôn, lấy cớ chuẩn bị mai về Mỹ....


Sáng sớm, Thủy bay về Mỹ chuyến sớm nhất.Cô tự hứa với bản thân mình rằng sẽ quên hắn, sẽ tìm một người tốt hơn, một người yêu thương cô thật lòng.Người ấy có thể là bao cát khi cô giận, là bờ vai khi cô buồn, là nơi chia sẻ hạnh phúc khi cô vui! Chỉ vậy thôi...không cần giàu sang hèn nghèo gì cả...Đối với cô, như vậy là đã quá hạnh phúc rồi!






Truyện liên quan