Chương 45

GTNV: Jackson Wang (Jackson Vương): Là người Anh gốc Hoa, lớn hơn nó một tuổi.Trước đây từng ở Việt Nam 3 năm trước khi du học bên Havard cho nên Jackson thông thạo tiếng Trung, Anh và cả tiếng Việt. Là một tiền bối trong trường rất thân thiết với nó


Từ ngày Kim Ngân về nhà hắn lắm việc, cô vẫn đi học đều đều nhưng ngày nào cũng vậy, cô đợi đúng giờ, khi trống trường chuẩn bị điểm thì cô mới bước vào lớp…Cảnh tượng quen thuộc luôn là một mớ hỗn độn trên bàn, Ngân phải cặm cụi dọn để kịp khi thầy cô vào lớp…Nỗi nhục nhã bị dồn nén lâu ngày biến thành sự thù hận tột độ


- Tại Thiên Hân…mình trở nên thê thảm thế này đều do Thiên Hân làm ra.Thù này nhất định ra phải trả_Kim Ngân rít lên trong từng câu từng chữ
*Khi công ty nhà hắn chuẩn bị khởi tố ba Kim Ngân
- Cậu tha cho mình lần này có được không Bảo_Kim Ngân mở lời trước nói với hắn


Hắn không trả lời, cố ý nhìn sang phía khác tỏ vẻ muốn từ chối.Biết cầu xin sự giúp đỡ từ hắn thất bại, Kim Ngân chuyển đối tượng sang nó


- Xin cậu đấy, cậu thuyết phục ba mẹ Nam Bảo dùm mình đi…nếu cậu mở lời nói đỡ tội cho ba mình thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà_Kim Ngân khóc lóc, van xin nài nỉ nó
- Mình…mình_nó lúng túng, ấp a ấp úng
- Xin cậu đó, mình đảm bảo 100% sẽ không có lần thứ hai đâu_Kim Ngân khóc nức nở


- Mình xin lỗi nhưng mình không thể làm được đâu Kim Ngân..gieo nhân nào thì sẽ gặp quả đó.Nếu ba cậu thực sự hối cải thì sau này bắt đầu lại vẫn chưa muộn_nó


available on google playdownload on app store


- Cậu là niềm hy vọng cuối cùng của mình đó Thiên Hân à, chỉ cần cậu nói một tiếng thì mọi chuyện sẽ trở lại bình thường như trước_Kim Ngân bây giờ quả quỳ trước mặt nó và hắn
- Việc này ngoài khả năng của mình, mình không giúp cậu được_nó vừa nói xong thì hắn nắm tay nó kéo ra xa


Hắn chạy xa ra công viên ở trung tâm thành phố.Không hiểu tại sao hôm hay rất vắng người, bình thường vào giờ này ở công viên sẽ đông vui vô cùng nhưng tại sao hôm nay lại trống trải như vậy..?
Hắn và nó ngồi xuống chiếc ghế đá trắng dưới tán cây cao, lá xum xuê đến um tùm.Hắn mở lời trước


- Tại sao cậu không chịu giúp Kim Ngân, chẳng phải chỉ cần nói một tiếng thì sẽ êm đẹp hết hay sao_hắn
Nó ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời đêm…Trên trời hôm nay đen kịt, không thấy một ngôi sao nào ló dạng cả, đến cả mặt trăng cũng lấy mây làm chăn đắp mà ngủ ngon lành


- Cho bạn ấy biết rằng đường đời sẽ còn có nhiều chuyện nan giải hơn chuyện này nhiều.Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai...liên tiếp như vậy thì cậu ấy sẽ có thói ỷ lại mất_nó
- Để làm gì chứ_hắn ngạc nhiên


- Kim Ngân sống trong cái vỏ bọc hoàn hảo đã quá lâu, cần thoát ra ngoài để biết thế nào là mùi vị của cuộc đời đắng cay.Sau này sẽ có nhiều kinh nghiệm tích lũy cho bản thân_nó
Hắn không có gì mà chỉ ậm ừ cho qua
*Tiếp….


Sau bao nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng sau một đêm, kế hoạch đáng sợ nhất từ trước đến nay được lập ra dưới bộ não thông minh của Kim Ngân kia.Mọi chuyện…rồi sẽ ra sao?
Ngay sáng hôm sau đi học, Kim Ngân bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình


Tuy toàn bộ tài sản đều bị H&N tịch thu nhưng Kim Ngân vẫn còn một số tiền kha khá, đủ để “đầu tư” cho kế hoạch lần này


Vâng! Thường thì hắn và nó sẽ bước ra chung một cánh cổng, đi chung một xe nhưng hôm nay hắn nổi chứng đi xe buýt vì “con cưng” Lamborghini Veneno của hắn đã tạm đi du lịch bảo trì vài ngày
Hắn nhìn đồng hồ, vẫn còn hơn 15 phút nữa xe buýt mới đến.Hắn chỉnh lại balo rồi nói với nó


- Vẫn còn sớm chán…vợ đứng đây đợi chồng đi mua café uống cho tỉnh ngủ nhé_hắn nói xong rồi chạy đi biến
Nó đứng bên chỉ biết cười mỉm lắc đầu ngán ngẩm.Từ đằng xa, Kim Ngân ra hiệu cho một đám côn đồ đến vây quanh lấy nó.
- Có chuyện gì vậy_nó ngơ ngác


- Mời cô đi theo chúng tôi_một tên cố luồn lách lên phía trước nói với nó
- Đi đâu cơ chứ_nó ngơ ngác tập hai
Đám người đen vẫn không trả lời mà rẽ lối nhường đường cho nó
- Nếu không nói đi đâu thì tôi sẽ không đi đâu hết!_nó cứng đầu


- Cô nên đi theo chúng tôi nếu không muốn bị thương_tên kia vẫn tiếp tục dùng lời để thuyết phục nó
- Không là không_nó


Biết nó ngoan cố, khó có thể nói nhỏ nhẹ bằng lời, toàn bộ đám côn đồ dùng bạo lực để bắt ép nó cho bằng được…Sau mấy lần ch.ết đi sống lại thì nó đã đi học võ, võ công của nó chưa tới mức cao cường nhưng hạ gục bọn lạ mặt này là một chuyện không phải là khó.Loáng một cái bọn kia đã té ngửa: đứa thâm mắt, kẻ chảy máu.Tên lúc đầu đàm phán với nó có lẽ là sếp của bọn đầu gấu này, hắn ta huýt sáo một hơi rõ to..từ đâu một đám người có vẻ bên ngoài tương tự như đám nó vừa hạ gục từ bên kia đường “tiếp quân” cho bọn chúng…Bây giờ nó đã sức tàn lực kiệt, mồ vã ra như tắm, mắt lờ đờ, không thể nhìn rõ như bị cận…trước khi ngất đi nó chỉ thấy mờ mờ là một tên bận vest lấy chiếc khăn mùi soa bịt vào miệng nó…nó ngã gục, xỉu bên vệ đường.Kim Ngân từ xa nháy mắt ra hiệu cho bọn chúng kéo nó đến giam nơi bí mật rồi tự nhiên ra bến xe buýt như không có việc gì xảy ra


Nó vừa đi một lúc thì hắn quay lại, trên tay cầm hai ly cà phê nóng hổi.Ngó qua ngó lại không thấy nó đâu mà chỉ thấy Kim Ngân ngồi chờ xe buýt
- Cậu có thấy Thiên Hân đâu không_hắn


- Tớ không biết, lúc tớ đến đây thì đã không thấy cậu ấy rồi.Chắc cậu ý đi học trước_Kim Ngân tự nhiên hết sức, như một diễn viên đã lão luyện trong giới Showbiz


Hắn cũng thấy hơi lo lắng, vì trước giờ nó đi đâu hắn cũng đi theo…những dòng suy nghĩ dài miên man của hắn bị dập tắt theo tiếng còi xe buýt


Khi xe buýt dừng, hắn nhanh chóng chạy vào lớp để có thể nhìn thấy mặt nó nhưng “Không!”. Bàn của nó trống trơn,không thấy người cũng không thấy của, tất cả chỉ là số “0”


Bốn tiết trôi qua mà không có nó, hắn cảm thấy như bốn năm.Thời gian trôi qua thật chậm…thật chậm.Chính tiếng vỗ tay của Tú Linh đã làm hắn bừng tỉnh sau giấc ngủ lạnh
- Này Thiên Hân đâu rồi hả_Tú Linh
- Chắc chắn không phải là nghỉ ốm như đã báo ghi trên sổ đầu bài phải không?_Minh Nhật


- Lúc nào Thiên Hân nghỉ thì đừng mong thấy mặt Nam Bảo_Trương Nhi
- Chắc có chuyện gì rồi đây này!?_Nguyệt Ánh
Hắn chống cằm thở dài
- Sáng nay sau khi mua đồ ăn xong, quay lại bến xe thì đã không thấy Hân rồi_hắn
- Chứ nó đi đâu_Tú Linh


- Làm sao biết…tưởng đâu Hân đi học trước nhưng không phải_hắn lại thở dài
- Thôi về nhà Nam Bảo đi rồi tính_Minh nhật dẹp loạn
Nó rùng mình tỉnh dậy, toàn thân ướt sũng như chuột lột.Thì ra một người đàn ông đã tạt vào mặt nó một thau nước lạnh cóng


- Thế nào, cảnh này chắc không xa lạ chứ nhỉ_một giọng nói quen thuộc từ trong bóng tối phát ra
- Chẳng phải là….tay sai thân cận của Kim Ngân hay sao_nó
- Cũng đúng, chỉ cần tiền chỉ sẽ giải quyết được mọi chuyện_”giọng nói” đó nói chuyện với nó


Nó run run mình vì lạnh, đến cả giọng nói của nó cũng mang sự lạnh lùng theo
- Bắt tôi đến đây làm gì_nó
- Tôi không biết và cũng không cần biết, khi nào Kim Ngân xuất hiện thì sẽ rõ cả thôi, không cần thắc mắc_tiếng giày lộp cộp ngày một xa dần rồi im hẳn


Nó nhìn dưới chân ghế là cái điện thoại_vật bất ly thân của nó.Nó cố rướn mình, dùng đôi chân bị trói của mình để với chiếc điện thoại.Mắt nó nặng trĩu như buồn ngủ, cố gắng mở to mắt để với lấy chiếc điện thoại…không biết lúc lấy điện thoại kiểu gì mà nó vô tình bấm vào số điện thoại của Jackson


[Không biết số của ai…mắt mình mở không nổi nữa rồi….]
- Alô, Thiên Hân lâu rồi mới nghe giọng nói của em_Jackson trả lời điện thoại


- Karry…cứu….em……với_nó cố gắng thều thào vào điện thoại (Tên của nhân vật này là Jackson nhưng nó gọi là Karry và Jackson đã đồng ý với cái tên đó, anh chỉ chấp nhận cái tên “Karry” khi nó từ miệng Thiên Hân)
Jackson đưa chiếc điện thoại ra khỏi tai, lắp bắp
- Cứu…cứu Thiên Hân ư_Jackson






Truyện liên quan