Quyển 1 - Chương 3: Được tỏ tình
Tối đó, tôi cứ nghĩ mãi về câu nói của hắn. Đúng là con trai tên nào cũng ảo tưởng sức mạnh mà.
* * *
Hôm sau, tôi vào đến cửa lớp thì thấy hắn. Hắn được vây quanh bởi cả đống con gái lớp tôi, nhìn mặt hắn rất tự đắc. Đúng là đồ mê gái. Tôi không thèm liếc mắt mà đi thẳng. Tôi ngồi vào bàn, đặt balo vào ngăn bàn thì phát hiện một bức thư. Bức thư có màu hồng hồng. Tôi lấy bức thư ra thì thấy chữ ” gửi Hạnh Nhi”. Cái…cái này chẳng phải thư tình sao? Gửi cho tôi á
– Ô, ai gửi thư tình cho mày kìa – Oái, con Tú đến từ bao giờ vậy.
Nó giằng bức thư trên tay tôi, mở ra đọc. Lúc tôi còn chả hiểu bức thư viết cái mô tê gì thì con Tú đã chạy một mạch sang lớp 11C.
– Minh Hoàng, mày thích Hạnh Nhi à? Còn gửi thư tình nữa cơ đấy. Hí hí hí.
Tôi đọc lại bức thư. Mặt tôi méo dần, méo dần, méo dần.
Minh Hoàng thích tôi! Tôi chỉ thấy cậu ấy rất tốt và hay quan tâm đến tôi thôi. Hóa ra là cậu ấy thích tôi ư? Oái, sao mặt mình nóng thế nhỉ? Ối giời ơi, tên Hoàng Nam đang lườm tôi. Tên này khùng à? Rảnh quá đi lườm người ta chắc. Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, hắn vẫn lườm tôi
* * *
Chiều hôm ấy, trước khi đi học ở O-Maths, tôi với Triệu Linh đi ăn một bữa đã đời ở Lotteria. Nó khao tôi với lý do là chúc mừng cho một chuyện tình tay ba. Tôi thì chả hiểu gì nhưng cứ thấy ăn là tôi thích. Chỉ nhục một nỗi hôm ấy tôi không đi xe mà cuối giờ tự dưng…
– Alo, mẹ sắp đẻ hả bố? Con đến liền, chờ con chút – Đang ngồi học tự dưng Triệu Linh hét váng lên – Em xin phép thầy cho em về trước, mẹ em sắp sinh em bé ạ.
– Ừ em về đi.
– Tí mày bắt xe bus đi về nhé. Tao về trước đây.
– Ơ ơ – Tôi còn chẳng biết bến xe bus ở đâu.
Mẹ nhỏ Triệu Linh sinh em bé á? Chiều nay, mình qua vẫn thấy cô ấy đang trang điểm mà.
Tan học, tôi lết xác ra bến xe bus mặc dù không biết nó ở đâu.
Bỗng, kétttt…
– Lên xe đi, tôi đưa về.
Mặc dù chả ưa gì tên này nhưng bần cùng bất đắc dĩ lắm rồi nên tôi trèo lên xe Hoàng Nam.
Đi qua quán Ding Tea thì…
– Ọc…ọccc
– Đói à?
Tôi ngượng chín mặt, gật cái rụp.
Hắn đi ra khỏi quán với cốc trà sữa chocolate rồi hắn đưa cho tôi.
– Cảm…cảm ơn
– Ờ, thế nhớ ra tôi là ai chưa?
– Ai là ai?
– Thôi bỏ đi, chả hiểu sao người vừa ngốc vừa tham ăn như cậu mà cũng có hai người thích – Hắn lắc đầu ngán ngẩm.
Í, một là Minh Hoàng, hai là…?