Quyển 1 - Chương 8: Ọe…ọe

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trong lều.
– Hello – Tôi bước ra khỏi lều.
– Ê, kể cho bọn tao chuyện hôm qua như thế nào đi. – Hai con nhao nhao lên hỏi. Tôi còn chưa hỏi chúng nó sao tôi lại ở đây thì thôi chứ.


– Ừ thì bọn tao kiếm củi nhưng bị lạc rồi trời mưa thế là trốn vào cái hang xong tao với cậu ta ăn. Ăn xong ngủ. Hết.
– Hả ngủ như thế nào?
– Tao chả nhớ. Có gì ăn không tao đói quá? – Tôi xoa bụng, hôm qua ăn mỗi chocolate thì bây giờ chả đói quá ý chứ.


Triệu Linh nhồi thẳng cái bánh sandwich vào tôi. Ặc ặc…không…không thở nổi.
– Hang ở đâu mày – Tú hỏi.
– Gần thác ý – Nhồm nhoàm…tôi vừa nhai vừa trả lời.
Nghe xong câu trả lời, Triệu Linh phụt hết nước đào trong mồm ra. Eo ơi phí thế!


– Mày với Hoàng Nam? Ngủ trong hang? Cái hang gần thác nước? – Nó trợn mắt lên.
– Ừ. Ực ực… – Tôi giằng chai nước đào trên tay Triệu Linh tu ừng ực, đề phòng trường hợp nó lại lên cơn.


Chẳng nói chẳng rằng tự dưng hai đứa nó cười như điên. Tôi chả hiểu gì mà cứ đứng đợi bọn nó cười xong. 3 phút sau tôi rút điện thoại ra…ấn 115
…ấn gọi…tút tút tút…


– Alo chú ơi cho cháu một xe đến đồi Thảo, ô đất số 21 ạ. Ừm…triệu chứng, một đứa đang uống nước thì phụt ra còn hai đứa bây giờ đang cười ạ, tầm 3 phút rồi ạ…
Bỗng có một bàn tay giật cái điện thoại từ tay tôi.


available on google playdownload on app store


– Chú ơi, bạn cháu quên chưa uống thuốc, xin lỗi đã làm phiền chú ạ – Hoàng Nam nói.
Hắn cúp máy, đưa điện thoại cho tôi.
– Hết trò làm thì đi đánh đàn đi. Đừng làm phiền người khác.


– Nhìn hai đứa nó xem. Bọn nó cười 7 PHÚT rồi. Phổi trâu chứ đùa à? – Tôi vênh mặt lên.
Hai đứng nó không cười nữa.


– Hí hí chuyện…chuyện là người ta kể rằng ở khu rừng gần đồi Thảo Trà có một thác nước được gọi là thác tình yêu. Đôi nam nữ nào cùng nhau trú mưa trong hang ở gần thác thì sẽ bên nhau trọn đời, mãi mãi không chia lìa – Tú vừa nói vừa cười rinh rích.


Cằm tôi rơi bộp xuống đất, cằm Hoàng Nam rơi bộp xuống đất. Hai đứa tôi trợn mắt nhìn nhau. Tôi? Hắn? Bên nhau trọn đời? Không đời nào.
Tôi xấu hổ quá bỏ đi đánh đàn để lại Tú và Triệu Linh cười rinh rích, còn 1 tên trợn mắt nhìn tôi.
– Shine your light… – Tôi vừa đàn vừa hát.


– Hát hay ghê, cậu mới tập bài này à? – Minh Hoàng ngồi cạnh tôi.
– Ừ – Tôi cười tươi.
Tự dưng mặt cậu ấy bất giác đỏ
...
Tối hôm ấy sau khi ăn tối, bọn tôi đốt lửa trại. Trời tháng 11 se se lạnh nên ngồi dưới ánh lửa tôi có cảm giác rất ấm áp.


– Mọi người, hát không? – Tôi nổi hứng.
– Okê quất luôn.
Ban đầu bọn tôi hát những bài nhẹ nhàng như Một nhà, Ba kể con nghe, Một cộng một lớn hơn hai,… lúc sau thì…bật hẳn đài lên mà hát.
– Đẹp…đẹp…đẹp trai thì mới có nhiều đứa yêu.
– Tao là cung bọ cạp cạp cạp…


Mỗi người uống một hai lon coca, riêng tôi chơi hẳn bia trộn coca.
– Không…không phải dạng vừa…ợ…đâu…Ọe ọe – Tôi gào lên rồi thôn thốc nôn tháo rồi chả biết mình ngủ lúc nào.


Sáng hôm sau, ngủ dậy thì đã thấy mình đang ở trên xe đi về. Ui sao lạnh thế nhỉ. Nhìn xuống tôi mới phát hiện ra rằng giữa cái mùa thu trời se lạnh này tôi đang mặc áo phông và cái quần short ngắn cũn cỡn?!! Ách, mà bây giờ tôi lại đang ngồi giữa Hoàng Nam và Minh Hoàng nữa. Tôi quay sang bên cạnh nhìn Hoàng Nam thì phát hiện ra hắn đang nhìn lại tôi với ánh mắt đằng đằng sát khí. Trời ơi, nể tình tớ là bạn thân từ nhỏ của cậu mà đừng nhìn kiểu ấy chứ. Tôi lại quay sang Minh Hoàng thì cậu ấy nhìn tôi cười rạng rỡ. Tôi thì chả hiểu gì cả nhưng cũng đeo tai nghe vào rồi lăn ra ngủ lúc nào không biết.


*P/s: Các bạn ơi mình chuẩn bị viết một chuyện mới có tên ” Khi tình yêu đến lần nữa “. Mong các bạn ủng hộ, thanks các bạn nhiều lắm:)))






Truyện liên quan