Quyển 1 - Chương 16: Chua loét!!!
Hôm sau tôi vừa đi đến cổng trường đã thấy Mai Linh với Hoàng Nam đi chung vào cổng trường. Mặt Mai Linh tỏ rõ niềm hạnh phúc còn Hoàng Nam lại giữ vẻ mặt nhàn nhạt. Cả hai người bọn họ đi lướt qua tôi như không quen biết gì. Đắng…
– Òa – Minh Hoàng khoác vai tôi.
Trời ơi, tôi biết phải làm sao với Minh Hoàng bây giờ. Chả lẽ nói cho cậu ấy biết là hôm qua tôi quá khích nên mới nhận làm bạn gái cậu ấy à. Phũ quá.
– Chào cậu – Tôi đáp lại bằng nụ cười có phần gượng gạo – Có chuyện này …
– Ơi, chuyện gì vậy? – Nhìn Minh Hoàng cười rạng rỡ mà tôi không nỡ lòng nào. Thôi kệ đi.
– Ahihi, không có gì đâu, vào lớp thôi…
Minh Hoàng với tôi đi lên vào hành lang lớp học thì gặp Hoàng Nam èn Mai Linh. Có vẻ bọn học rất ngạc nhiên khi thấy tôi đi với Minh Hoàng thân thiết như vậy.
– Hello – Minh Hoàng nói – Tớ có chuyện muốn thông báo. Tớ với Hạnh Nhi là một cặp.
Dứt lời Minh Hoàng hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng như một cánh hoa.
Tôi quay sang thích thú nhìn biểu cảm của hai người bọn họ. Mai Linh thì mồm giật giật vì ghen tị, còn Hoàng Nam thì sốc toàn tập. Nhìn hắn như thế này rõ ngố:))))
* * *
“Đi chơi không Nhii?” – Ồ, tin nhắn của Minh Hoàng.
“Đi mang cơm cho chị tớ đã, đi cùng không?”
“Ừ hẹn cậu ở cổng trường nhé”
Tôi cùng Minh Hoàng đi đến trường ITUB để đưa cơm cho chị Hạnh Mai. Hai đứa chúng tôi đứng chờ ở cổng trường. Wow, trường rộng quá, lại còn đẹp nữa. Hay là sau này mình thi vào đây nhỉ?
– A, chị Hạnh Mai – Tôi vẫy chị ý.
Hic, sao lúc nào nhìn chị ấy cũng xinh thế nhỉ? Tôi còn thấy mấy anh ở phía giảng đường đang lén nhìn chị ấy nữa.
– Chị cảm ơn nhé. Ơ ai đây? – Chị ấy chỉ Minh Hoàng.
– À thì… – Khó nói quá.
– Dạ em là bạn trai Hạnh Nhi ahihi. Mong chị giúp đỡ nhé – Minh Hoàng ơi là Minh Hoàng.
– Ui giời em gái chị ngầu thế – Hic, chị ơi em bị ép mà.
Lúc sau tôi và Minh Hoàng rủ nhau đi nhà ma. Tôi thuộc hội sợ ma nhưng lại rất thích đọc truyện và xem phim ma ahihi.
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…Con ma nó với tớ kìa. MÁU…MÁU… – Tôi bấu chặt vào người Minh Hoàng. Tôi thì sợ tè ra quần còn Minh Hoàng thì vẫn ngồi cười khanh khách như dở hơi.
Dở hơi quá ý chứ.
Lúc sau tôi và cậu ấy còn đi tàu lượn siêu tốc rồi ăn KFC. Đến 8h thì tôi và cậu ấy đang đứng trước cửa nhà tôi. Tôi cứ chần chừ mãi mà không chịu vào nhà…
– Vào nhà đi, tớ về nhé.
– Nhưng mà…
– Sao cơ? – Cậu ấy hỏi.
– Chuyện là tớ quên báo với mẹ là không ăn cơm rồi về muộn thì kiểu gì cũng bị ăn đập… -Tôi thì thầm, chỉ sợ mẹ ở cửa rình được.
– Thế tớ với cậu cùng vào đi, tớ nhận hết lỗi cho, không phải lo.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Minh Hoàng đã kéo tôi xềnh xệch vào nhà. Tôi đành phải giãn cái cơ mặt ra mà giữ cho mình bộ dạng tự nhiên nhất có thể.
Chả hiểu thế quái nào mà Minh Hoàng vào cùng tôi thì không những tôi không bị ăn mắng mà mẹ tôi còn cười vui hớn hở mang trà bánh ra tiếp cậu ấy. Hai người họ nói chuyện hợp cạ như hai người bạn tâm giao, còn tôi quyết định làm bạn tâm giao với The Sims Free Play. Mãi đến 9h thì Minh Hoàng đi về, mẹ tôi tiễn Minh Hoàng xong thì quay ra nói với tôi…
– Giỏi ghê. Hơn chị mày rồi đấy –
Tôi chả hiểu gì mà cắp đít lên phòng. Đến tầm 10h thì tôi phát hiện ra là hết giấy vệ sinh.
Tôi khoác bừa áo len rồi chạy ra siêu thị gần nhà. Hic lạnh quá. Tôi quên mất là bây giờ ngoài trời rất lạnh, chỉ tầm 10 độ C.
– Bây giờ mà cứ đi như thế này thì lâu lắm – Tôi tự kỷ – Đi đường tắt cho rồi.
Tôi đi qua một cái ngõ tối om, đường vừa hẹp vừa khó đi.
Đi đến cuối ngõ thì tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện. Cũng phải thôi, vì cái ngõ này nối liền với đường Hoàng Hải – tụ điểm ăn chơi lý tưởng của giới trẻ. Tất nhiên là bao gồm cả tôi rồi.
– Cậu không thích tớ đúng không? Cậu thích Hạnh Nhi chứ gì. Cậu chỉ lợi dụng tớ thôi – Tôi nghe thấy tiếng khóc của một đứa con gái.
Hạnh…Hạnh Nhi? Tôi á
– Mệt quá! Đã bảo là không rồi. Sao mà nói nhiều thế – Tôi nhìn thấy Hoàng Nam ôm Mai Linh và hôn lên trán cô ta.
Ngay lúc này, tôi hiểu ra rằng Hoàng Nam yêu Mai Linh thật lòng, rằng chỉ có tôi là kẻ đứng ngoài phán xét chuyện của người khác.
Tôi chỉ muốn nhảy vào tát cho Mai Linh một cái thật mạnh. Nhưng…tôi chẳng có tư cách. Tôi chỉ là bạn cậu ấy, còn Mai Linh là bạn gái cậu ấy cơ mà.
Trời mưa.
Mưa.
Mưa rơi mãi.
Mưa rơi như trút nước.
Hai người bọn họ đã bỏ đi từ lúc nào, chỉ còn mình tôi ngồi bệt giữa con ngõ nhỏ.
Không ô.
Không ai che chở.
Không gì cả.
Khóc.
Vì cái gì cơ chứ?
Rất lâu, rất lâu sau có một người đi đến và choàng chiếc áo măng tô lên người tôi. Người mà tôi không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Một cảm giác ấm áp xâm chiếm trái tim tôi, sưởi ấm thân hình co ro vì lạnh.
– Cậu định tự ngược mình đến bao giờ? – Cậu ấy đỡ tôi dậy.
Tôi không nói gì, không khóc, vô hồn như một con búp bê.
– Hạnh Nhi, một lần thôi, hãy thật lòng với trái tim mình. Cậu có thích tớ không?
Tôi im lặng.
– Trả lời đi Nhii.
Tuy tôi hiểu rõ trái tim mình muốn gì hơn ai hết…nhưng lòng tự trọng không cho phép tôi làm thế.
Giữa trái tim và lý trí, tôi chọn lý trí.
– Không – Tôi nói nhẹ như gió. Gió tháng 12 lạnh buốt vô cùng.
Nói xong tôi đưa chiếc áo cho Hoàng Nam rồi chạy về nhà mà không nói lời nào. Cậu ấy chụp lấy cái áo, nhìn tôi bước đi mà im lặng…
– Hãy nhớ đây là sự lựa chọn của cậu. Đừng bao giờ quay đầu lại…
Từng câu từng chữ của cậu ấy cứ ăn sâu vào tim tôi. Dần dần tạo ra giữa tôi và Hoàng Nam một khoảng cách đến không thể ngờ được nữa.
Không thể quay đầu lại được nữa…