Chương 8
Trước buổi trưa, khách đến nhà không sai biệt lắm. Bên khách nam Tô Nhan không biết thế nào, nhưng khách nữ bên này, đặc biệt những tiểu nương tử đích thứ lớn nhỏ, không phải chia làm hai phe rất rõ ràng sao. Một bên đích nữ do Tô Dung cầm đầu, một bên thứ nữ do Vương Thư Quân cầm đầu. Đích nữ ra cửa giữ thân phận, không để ý thứ nữ, thứ nữ cũng không muốn tự đòi không vui, cũng mình chơi của mình.
Tô Nhan mới trở về Đế Đô không lâu, cùng các quý nữ nhà danh môn, đều là lần đầu gặp mặt. Không đề cập tới dụng mạo, tính tình của Tô Nhan, chỉ lấy cha ruột nàng được Hoàng đế coi trọng, tự nhiên sẽ không bị lạnh nhạt, bên người nàng vây rất nhiều tiểu cô nương, xa xa nhìn lại, thấy rực rỡ đẹp mắt.
Xã hội Đại Hạ rất khoan dung đối với các cô gái, không nói những muội tử đã kết hôn, chính là các tiểu nương tử chưa gả ra cửa, đừng nói là mấy bạn tốt hẹn nhau ra ngoài đi dạo phố, chính là cùng nam tử kết bạn đi chơi, cũng không tính là chuyện mới mẻ. Các nàng có thể cùng văn nhân sĩ tử bàn thơ ca, cũng có thể cùng thế gia công tử đua ngựa, đánh cầu.
Ở đây và các danh môn thế gia mà nói, cái gì mà tam tòng tứ đức trên căn bẳn chỉ là khẩu hiệu, hiền lương thục đức lại chỉ những lúc cần đến mới có thể lấy ra phơi nắng. Cho nên, cũng tạo thành những tiểu nương tử chưa gả ra ngoài, thập phần mạnh mẽ.
Những tiểu nương tử danh môn thế gia, mỗi người đều có dung mạo, tính nết, có một chút là giống nhau. Đối với bất kì ai muốn đi vào vòng luẩn của các nàng, thì thân thế cũng sẽ được hỏi thăm rõ ràng, để lựa chọn loại thái độ nào mà đối đãi với người mới. Tô Nhan thuận lợi được các nàng lấy ra thái độ nhiệt tình mà đối dãi, huống chi muội tử này trừ có một người cha tốt, còn có biểu ca tốt. Lục gia Thập nhất lang, danh tiếng đầy Đế Đô, từ phụ nhân đã kết hôn, cho tới nữ nhi chưa gả, người người đều lấy làm vinh dự khi cùng yến tiệc với Thập nhất lang, có thể nói Lục Tễ là thần tượng của tất cả nương tử lớn nhỏ.
Hôm nay, biểu muội của thần tượng ở chỗ này, nhất định phải lập quan hệ thật tốt, không chừng sau khi kết thành bàn tốt, là có thể thường xuyên gặp được Thập nhất lang. Coi như không gặp được, có thể thường thường biết tình trạng của hắn gần đây cũng tốt, còn nếu may mắn, không chừng có thể lấy được thơ Thập nhất lang vừa làm, vậy thì tốt quá đi.
“Nghe nói Lục gia Thập nhất lang cũng tới đây?” Nói chuyện là một cô nương mười bảy mười tám tuổi, áo xanh váy đỏ, mặt như hoa đào, nhắc tới Thập nhất lang, trong mắt hạnh đều là ngưỡng mộ, “Không biết hôm nay Thập nhất lang sẽ có tác phẩm mới?”
Nương tử mặc đồ tím ngồi bên cạnh nàng, tự nhiên nhìn lại: “Ca ca của ta nói,Liễu Ngâm Nguyệt người đứng đầu Khởi Hương viện hát bài của Ngưỡng Chi công tử, đủ để sống ba ngày, làm người ta có nhiều dư vị, cũng không biết có thật hay không?”
“Liễu Ngâm Nguyết bất quá là cái tiện nhân, bài hát của Ngưỡng Chi công tử nàng ta cũng xứng hát.” Lập tức có người vỗ bàn, trừng mắt bày tỏ bất mãn.
Tiểu nương tử áo tím cũng không yếu thế: “Lời ca của Liễu Ngâm Nguyệt đến Thục phi nương nương cũng khen qua, tại sao ngươi lại nói nàng là tiện nhân.”
Tiểu nương tử áo tím che môi khẽ cười: “Nha, muội muội, ngươi đừng nói là, người nào cũng biết Nhị công tử nhà Gia Nghĩa hầu rất ngưỡng mộ Liễu Ngâm Nguyệt, nhiều lần muốn chuộc thân cho nàng đâu.”
“Ngươi.” Cô nương vỗ bàn, vén tay áo liền muốn tới đây, chuẩn bị đi thì Tô Dung kéo lại. Nàng cười tủm tỉm nói: “Những cô gái kia như thế nào xứng đáng để chúng ta nói tới, đừng nói nữa, cẩn thận dơ bẩn miệng.”
Bị Tô Dung kéo chính là Lưu Văn Huyên cháu gái Vĩnh Ninh hầu, nhị nữ nhi của Tam cữu Tô Dung, cùng Nhị lang quân nhà Gia Nghĩa hầu đã đính hôn. Lại có lời đồn đãi nói, Gia Nghĩa hầu Phạm Tử Kỷ vô cùng ngưỡng mộ một vị danh kỹ, muốn thay nàng ta chuộc thân, nhưng bị trong nhà trán áp lại. Hai tiểu nương tử mới nhắc đến đề tài này, cũng cùng Lưu Văn Huyên không có giao tình nhiều lắm, mặc dù gặp mặt nhiều cũng không thân gì nhiều.
Hai tiểu nương tử là con gái của Hữu Vũ Vệ đại tướng quân Lưu Tử Nghiệp, luận tới cùng Vĩnh Ninh hầu cùng một tổ tông. Nhưng Vĩnh Ninh hầu này là đích chi, Hữu Vũ Vệ đại tướng quân là cùng họ nhưng khác chi, có lẽ là chi thứ. Nếu không phải Lưu Tử Nghiệp ra chiến trường liều mạng, được phong làm Hữu Vũ vệ đại tướng quân, chỉ sợ Vĩnh Ninh hầu cũng không nghĩ ra, mình còn có một thân tộc như vậy.
Lưu Tử Nghiệp rất thương yêu hai người con gái này, lại cùng Vĩnh Ninh hầu là một tộc, tự nhiên cùng Tĩnh Quốc công phủ đi lại gần. Nói chuẩn xác, là theo Thế tử Tô Chu Đức của Tĩnh Quốc công phủ quan hệ rất tốt. Một mặt là cháu gái của mẫu thân, một mặt là con gái bạn thân của phụ thân, Tô Dung kẹp giữa ba người rất là nhức đầu. Bất quá, thật muốn nói thì nàng thiên hướng biểu tỷ của mình hơn. Cũng không kì quái, mẫu thân hai con gái của Lưu Tử Nghiệp, ở trong vòng các nhà danh môn, danh tiếng rất không tốt, hai tiểu nương tử này cũng bị danh tiếng của mẫu thân mình mà mệt mỏi, cũng không được hoan nghênh lắm.
Trước khi Lưu Tử Nghiêp trở nên gài sang, trong nhà nghèo khó, cưới lão bà xuất thân bần hàn, trừ trị gia tiết kiệm, hiền lành có thể làm ở ngoài, dung mạo, tài năng đều là mây trôi. Đợi đến khi Lưu Tử Nghiệp giàu sang, dĩ nhiên là nhìn lão thê tử không thuận mắt, ưu điểm trước kia tất cả đều biến thành khuyết điểm. Nhưng bà có thể sinh nha, người ta sinh cho Lưu Tử Nghiệp bốn người con trai, mấy người đều béo tốt, giỏi võ thiện chiến.
Lưu Tử Nghiệp đều giống đại đa số nam nhân, sau khi giàu sang liền thích Tiểu Kiều nương tuổi trẻ xinh đẹp. Lại bởi vì xuất thân bần hàn, làm võ tướng, nên quy củ gì trong nhà đều không có. Mới đầu Tiểu Kiều nương còn cẩn thận, sau lại được cưng chiều, cưng chiều nhiều liền lớn tâm, đối với vợ lớn của Lưu Tử Nghiệp không phải cung kính như vậy nữa.
Lão bà Lưu Tử Nghiệp thuộc loại đoàng hoàng thành thật, nhưng đối mặt với Tiểu Kiều nương muốn đoạt chồng, cũng là hận nghiến răng, thủ đoạn liền thô bạo chút. Tiểu Kiều nương vừa khóc, Lưu Tử Nghiệp đau lòng, tức giận với vợ lớn. Trong lòng vợ lớn cũng ủy khuất, trách mọc trượng phu cũng không có trách qua, mà khóc lóc kể lể với con trai.
Nếu không nói trượng phu không thể tin bằng con trai, con lớn nhất của Lưu tử Nghiệp vừa nghe liền nổi giận. Một tiện phụ cũng dám bắt nạt mẹ ta, là muốn ch.ết đi. Hắn muốn như vậy, cũng làm như vậy, một đao liền đem Tiểu Kiều nương của Lưu tử Nghiệp chém. Sau đó thiếu chút nữa bị lão cha hắn chém.
Lão bà Lưu Tử Nghiệp nhìn thấy, vì cái đồ chơi, ngươi lại muốn chém con ta, liền muốn liều mạng với Lưu tử Nghiệp, kết quả khéo léo đụng phải lưỡi đao, bị thương. Lưu Tử Nghiệp vừa thấy lão thê tử bị thương, lại là mình làm bị thương, cũng có chút áy náy. Lại nói Tiểu Kiều nương ch.ết là hết, hắn có ngu xuẩn nữa cũng biết con trai quan trọng hơn Tiểu Kiều nương nhiều. Vì vậy, cho lão bà bỏ qua, lại đen nhi tử đuổi đến biên quan, lời tốt là rèn luyện, chuyện này coi như đi qua.
Vốn đây chính là tranh đấu trong các gia đình bình thường, nếu như không có chuyện tiếp theo, cũng sẽ trôi qua. Lão thê tử của Lưu Tử Nghiệp dáng dấp bình thường, nhưng em gái út của bà lại là mỹ nhân, còn là một mỹ nhân có đầu óc hạn hẹp. Tỷ tỷ ngã bệnh, muội muội tới thăm. Một hai quan tâm lại cùng tỷ phu quan tâm lẫn nhau, sau đó đem tỷ tỷ quan tâm đến ch.ết.
Tỷ tỷ ch.ết, em gái xuất giá làm kế thất, lại sinh cho Lưu Tử Nghiệp không phải một mà hai. Đứa đầu ra đời nàng ta mới vào cửa Lưu gia được tám tháng, cách tang kỳ của tỷ tỷ nàng ta được mười tháng. Muội muội này không giống tỷ tỷ, rất được Lưu Tử Nghiệp sủng ái, dính dáng đến hai nữ nhi của nàng ta, cũng được Lưu tử Nghiệp yêu thích. Hôm nay Tĩnh Quốc công phủ mở tiệc, cũng mang nữ nhi đến.
Lưu Tử Nghiệp cũng coi là tâm phúc của hoàng đế, tất nhiên biết vị trí của Tô Chu Thành trong lòng hoàng đế. Hắn suy nghĩ Tô Chu Thành có hai con trai, cũng không đón dâu. Trưởng tử không cần suy nghĩ, nhưng con thứ vẫn có thể tranh thủ xuống tay, để làm con rể mình. Trước khi đến, hắn đem ý tứ nói với thê tử, vợ hắn Ngô thị cũng công nhận cái chủ ý này của hắn, liền dặn dò nữa nhi nhiều đi lại với Tô Nhan.
Nhưng mà, hôm nay khách tới, nhiều nữ nhi được mẹ dặn dò đi, nên tiểu nương tử vây quanh Tô Nhan hơi nhiều, hai người các nàng không có chỗ gần vào, lúc này mới ngồi gần với Tô Dung.
Từ trước đến nay Lưu Văn Huyên ghét hai tỷ muội này, nàng ta cảm thấy mẫu thân của hai nàng làm hư danh tiếng của Lưu gia. Hai tỷ muội Lưu Xuân Kiều và Lưu Thu Đồng lại không ngốc, tự nhiên không bất hòa với Lưu Văn Huyên.
Tô Dung vừa mở miệng, ba người cũng không lên tiếng, nhưng mặt Lưu Văn Huyên cũng hiểu được, nàng ta cảm thấy Tô Dung là hướng về mình. Các nàng mới vừa lớn tiếng chút, Tô Nhan dĩ nhiên là nghe được, nàng hơi nghiêng đầu, vừa đúng đụng phải ánh mắt Lưu Văn Huyên, nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái, liền dời đi ánh mắt.
Lưu Văn Huyên lười phải đối mặt với hai tỷ muội Lưu Xuân Kiều, lôi kéo Tô Dung đi tới bên Vương Thiến, vừa đi vừa thấp giọng nói với Tô Dung: “A Duyệt, Thập nương nhà ngươi dáng dấp thật là đẹp mắt.” Trong giọng nói đều là hâm mộ.
Tô Dung vỗ tay của nàng ta: “A Văn, ngươi cũng không kém.” Tướng mạo của Lưu Văn Huyên tuy chỉ coi là đoan trang, nhưng chỉ cần có hai chữ này là đủ rồi. Khi mẹ chồng chọn con dâu, đa số cũng sẽ chọn dáng dấp đoan trang hào phóng. Nếu không, Gia Nghĩa hầu phu nhân chọn lão bà cho con thứ hai của mình, cũng sẽ không chọn trúng Lưu Văn Huyên rồi.
Tô Dung quay đầu nhìn Tô Nhan đang bị người vậy quanh ở giữa một cái, thầm thở dài nói: Nếu không phải Tô Nhan quá mức xinh đẹp, mẹ của Lục Tễ cũng không bỏ nàng mà lấy mình. Đáng tiếc mình bị quỷ mê tâm hồn, để cho thí sinh phu quân đứng đầu Đại Hạ lại không muốn, lại chọn cho mình nam nhân cặn bã. Lần này, mình cần phải có lòng tin kiên định, cách nam nhân cặn bã này thật xa.
Hai tỷ muội Lưu Xuân Kiều và Lưu Thu Đồng bị bỏ lại, đồng thời bĩu môi. Lưu Thu Đồng nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, ngươi lại tiếp tục muốn Phạm Tỷ Kỳ nữa. Ngươi xem Tô Thập nương đẹp như vậy, huynh trưởng của nàng tất nhiên không kém, khẳng định so với Phạm Tỷ Kỳ gấp mười lần.” Trước mẫu thân nàng ta nhìn trúng Nhị công tử Gia Nghĩa hầu, muốn nói cho tỷ tỷ nàng ta. Ai ngờ ý tứ mới nói ra, Gia Nghĩa hầu lại cùng Vĩnh Ninh hầu định hôn, để cho mẫu thân nàng ta thật mất mặt.
“Hừ, khá hơn nữa cũng không tốt như Thập nhất lang.” Nhắc tới Lục Tễ, ánh mắt Lưu Xuân Kiều cũng lóe sáng.
Lưu Thu Đồng mất hứng: “Đừng suy nghĩ, ngươi so với Thập nhất lang còn lớn hơn một tuổi đó.”
“Lớn hơn một tuổi thì thế nào? Chiêu Minh hoàng hậu lớn hơn Trung Tông hoàng đế ba tuổi đó, cũng ân ái cả đời.”
Tiếng cãi vã của hai tỷ muội lớn dần, nhóm tiểu nương tử ở gần đó cũng nghe thấy, trên mặt không tự chủ được hiện vẻ khinh bỉ.
Tô Nhan cách hai người các nàng không xa, liền có tiểu nương tử trong nhà có phụ thân rất thân với Tô Chu Thành, nhỏ giọng nói với Tô Nhan: “A Nhan, ngươi cần ít chơi với các nàng, đều không phải là người tốt, không mặt mũi.”
Còn bát quái một chút, đem việc Lưu gia cũng nói cho Tô Nhan, còn lấy giọng chuyện gia nói: “Có mẫu thân như vậy, có thể dạy cái gì tốt cho nữ nhi.”
“Chỉ đáng thương cho con trai của vợ trước, nghe nói vẫn còn tại biên quan xa xôi kia.”
“Phụ nhân kia trước đó còn nhìn trúng biểu tỷ của ta, mmuoonscaauf hôn cho con trai nàng. Phi, nữ nhi nhà ai tốt, phái gả cho nhà họ.” Một đám tiểu nương tử nhỏ giọng bát quái, cuối cùng cho ra kết luận, con trai nữ nhân kia đừng nghĩ muốn lão bà, nữ nhi cũng đừng muốn gả đi ra ngoài.
Bát quái xong tâm tình thoải mái, chúng tiểu nương tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn lại Tô Nhan một chút, cũng cười cười định xin lỗi, mới vừa tám thật là vui, quên mất là đang ở trước mặt bạn bè.
Đoạn này Tô Nhan nghe được còn rất thú vị, nhưng phía sau lời nói của các tiểu nương tử thì có chút...
“A Nhan, mấy ngày nữa nhà ta mở tiệc đầu xuân, ngươi nhất định phải tới đó.” Tề Hân, tiểu nương tử nhà Lễ Bộ thị lang cười nói.
Tô Nhan gật đầu một cái: “Được.”