Chương 50
Tĩnh Quốc công hiểu biết khá sâu con trai mình, trông thấy bộ dáng của nhi tử, đã biết hắn suy nghĩ gì, ông thầm than một tiếng, nhẹ lời trấn an. Tô Chu Đức thu liễm tâm sự, làm vẻ không có gì, dụ dỗ Tĩnh Quốc công vui vẻ, mới xin thối lui ra khỏi thư phòng, vẻ mặt buồn bực đi đến phòng Lưu thị.
Bên kia Lưu thị nghe nói trượng phu phạt thứ nữ, vẫn còn nghi ngờ với nhũ nương của mình: “Cũng không biết chuyện gì không suôn sẻ, ngay cả Tứ nương cũng phạt.” Nhất thời lại nghĩ đến nữ nhi của mình, “Đào nhi, đi nói với A Duyệt, để cho nàng mấy ngày này ít xuất hiện xuất hiện trước mặt cha nàng.”
Bên này Đào nhi vừa đi hướng viện của Tô Dung, bên kia Tô Chu Đức liền vào viện. Tỳ nữ trong viện vội vàng thỉnh an, Lưu thị trong phòng nghe được cũng ra đón, “Khó được hôm nay phu quân nhàn rỗi, làm sao cũng không đi ra ngoài một chút.”
Tô Chu Đức cũng không tiện bày sắc mặt về phía vợ cả, đợi sau khi nha hoàn dâng trà, mới nói: “Ta có lời nói cho ngươi.”
Lưu thị đã sơm thấy sắc mặt hắn không tốt, chẳng qua là trượng phu không nói, nàng cũng không hỏi. Đợi đợi mọi người phục vụ trong phòng xong lui xuống, Tô Chu Đức để mặc cho mình để lộ vẻ mặt tối tăm, đem ý tứ của Tĩnh Quốc công nói một lần cho thê tử nghe.
Lưu thị cũng không quá cao hứng, nhưng cũng không để ý giống như Tô Chu Đức, chỉ niệm một câu Phật hiệu: “Như vậy tốt hơn, ta thật sự không bỏ được A Duyệt vào cung, trong cung có cái gì tốt.” Nàng nhin mắt trượng phu, thử thăm dò một câu: “A Duyệt cũng không nhỏ, ta coi trúng nhà Thập nhất lang không tệ.” Gia phong Lục gia nghiêm cẩn, ít có hạng người quần là áo lượt. Trong thế hệ này, Lục Tễ tài mạo song toàn, càng là thí sinh con rể tốt nhất trong mắt các quý phụ.
Tô Chu Đức cười lạnh hai tiếng: “Ngoài Lục gia, cũng chưa hỏi lang quân tốt nào hả?” Mấy đời Lục gia đều là ân sư của Thiên tử, nửa số quan viên trong triêu đều xuất thân từ thư viện Lục gia. Nếu nói thịnh cực tất suy, Lục gia cũng không mấy ngày qua thật tốt. Không chừng lúc nào đó, cũng sẽ bị Hoàng đế thanh toán.
Thấy hắn như thế, Lưu thị cũng khó mà nói, vợ chồng hai người bưng trà ngồi yên không nói, trong phòng yên tĩnh lại, sau một hồi khá lâu, Tô Chu Đức mới mở miệng: “Một nhà Tứ đệ về cũng có thời gian, ngươi cảm thấy Thập nương như thế nào?”
Lưu thị không biết trượng phu có ý gì, chỉ có thể cẩn thận mở miệng: “Thập nương là hài tử rất thông minh.”
“Ha ha, cũng không phải là thông minh.” Tô Chu Đức cười lạnh hai tiếng: “Sau này ngươi chiếu cố nhóm Tứ nương nhiều một chút, đừng để các nàng bị Thập nương bắt nạt.”
Gần như Lưu thị cũng muốn cười lạnh, nàng còn chiếu cố chưa đủ mấy thứ nữ sao, ngày ngày chiếu cố các nàng và nữ nhi của mình, phàm là có một chút không hài lòng, lại dám tố cáo với trượng phu.
Gần đây Tô Nhan có chút phiền lòng, nàng phát hiện tứ tỷ không biết như thế nào, thường thường nhàn rỗi không có chuyện đi là lại đến tiểu viện của nàng đi dạo. Nói chuyện cũng âm dương quái khí, lại lấy ra bộ dáng tỷ tỷ mà dạy bảo nàng.
Giống như hôm nay, bạn tốt của bá phụ được cử về kinh, bá phụ thiết yến ở trong phủ, đón gió tẩy trần cho cả nhà bạn tốt. Người còn chưa tới, mấy tiểu tỷ muội các nàng ngồi chung một chỗ tán ngẫu, đột nhiên Tô Vân Lan nói với nàng: “Thập muội, hôm nay trong nhà có khách, ngươi vẫn nên đổi một thân quân áo tương đối. Thân này...” Hai mắt nàng ta quan sát trên dưới Tô Nhan, che môi khẽ cười: “Có chút không được lễ phép.”
Không lễ phép? Lời này lên tiếng từ đâu? Tô Nhan cúi đầu nhìn mình một chút, váy lụa thuần trắng vẽ hoa cúc, không có một chút không ổn a? Quan sát mình xong, Tô Nhan chỉ nghĩ Tô Vân Lan điên, mặc kệ nàng ta.
Ngũ nương Tô Vân Cúc nhỏ giọng mở miệng: “Tứ tỷ, ta cảm thấy một thân Thập muội rất tốt nha.”
Tô Vân Lan cầm cây quạt che nửa mặt, nhẹ giọng cười nói: “Thập muội trở về Thượng đô cũng có mấy tháng, làm sao không biết tục lệ của Thượng đô chúng ta. Cái váy này của ngươi, chỉ có hai mảnh đi. Theo ta biết, Thượng đô chúng ta cho dù xuất thân Hàn môn nương tử khác, váy mặc gặp khách cũng cần sáu mảnh mới được. Không nói các nàng, ngay cả nha đầu nhị đẳng trong viện của ta, quần cũng cần bốn mảnh mới coi là có chút dáng vẻ.” Nàng ta còn kém chút nói rõ, lối ăn mặc này của Tô Nhan so với nha hoàn trong phủ còn nghèo nàn hơn, tuyệt không tương xứng quý nữ của Quốc công phủ.
“Còn có, gần đây ta thấy ngươi toàn mang trang sức vàng, phía trên ngay cả ngọc cũng không khảm...” Giống như Tô Vân Lan bắt được nhược điểm gì đó của Tô Nhan, vừa mở miệng liền dừng không được, “Nếu Thập muội không rõ ràng tục lệ của Thượng đô, lại tới hỏi ta, cũng đừng...” Che môi khẽ cười, đồng thời đôi mắt đẹp còn cố ý nhìn lên người Tô Nhan.
Tô Vân Phù nghe thấy lời của Tô Vân Lan, cũng tán đồng gật đầu, có chút lo lắng nói: “Thập muội tới hỏi ta cũng được.”
Tô Dung nhìn váy trắng trên người Tô Nhan, cười nhẹ nhàng, không nói gì.
Tô Nhan vốn không để ý Tô Vân Lan, nàng thích mặc cái gì liền mặc cái đó, tất cả mọi người muốn dùng thì có quan hệ gì tới nàng? Nhưng Tô Vân Lan không ngừng nói, cuối cùng chọc nàng phiền muội, hướng về phía Tô Vân Lan nhíu mày cười khẽ: “Váy hai mảnh cũng không phải người nào cũng có thể mặc vào, tỷ như ngươi...” Quét mắt lên mặt và dáng người hơi có vẻ mượt mà của Tô Vân Lan, môi đỏ mọng khẽ mở, từ từ khạc ra hai chữ: “Tứ tỷ.”
Tuy nói thẩm mỹ Đại Hạ rất rộng rãi, mỹ nhân thân hình mượt mà cũng có rất nhiều người thưởng thức, nhưng phần lớn người lại thích cô gái eo thon thân hình như liễu. Hơn nữa người cho tới bây giờ đều là mình không có cái gì, thì càng hướng tới cái đó. Tô Vân Lan đối với eo ếch của mình không đủ nhỏ gầy nên rất không hài lòng, bị Tô Nhan nói như thế, trên mặt thoắt đỏ thoắt trắng, thật lâu mới thốt ra một câu: “Thập muội cũng không thụ giáo, ta cũng không còn gì để nói, chỉ tiếc danh tiếng của Tứ thúc, Tứ thẩm.”
Tô Vân Lan bị Tô Nhan làm cho giận đến không thể nói chuyện với nàng nữa, ngược lại cùng Tô Vân Cúc khoe khoang cách ăn mặc của mình, cái gì mà bộ y phục này là A mẹ cố ý làm cho nàng, quần là A cha mới đưa vải cho nàng. Còn có trâm cài trên đầu, vòng trang sức đeo tay, cũng là A cha hôm trước cho nàng. Vừa nói vừa dùng awnhs mắt nhìn Tô Dung, tính tình đắc ý mà không lời nào có thể miêu tả được.
Tô Dung biết hai ngày nay cha nàng đặc biệt tốt với chị em Tô Vân Lan, tặng không biết bao nhiêu vật liệu may mặc, đồ trang sức đeo tay, Tô Vân Lan vì cái này, ở trước mặt nàng khoe khoang rất nhiều ngày, Nàng giơ tay lên vén nhẹ tóc mai, minh châu nhẹ nhàng rũ xuống bên tai, trong nháy mắt giọng nói của Tô Vân Lan yếu đi vài phần. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vân Lan, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hôm nay váy Lưu tiên của Tứ tỷ thật đẹp.”
Tô Vân Lan không lên tiếng nữa, hôm nay một thân ăn mặc của nàng ta, cũng không hơn được một đôi hoa tai của Tô Dung, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục.
Vào lúc này khách rất nhanh đã đến, người vừa tới họ Tề, hiện đảm nhiệm Lễ bộ Tả thị lang, là bạn tốt của Tĩnh Quốc công thế tử Tô Chu Đức, Lục thái phó là bạn chi giao của Tĩnh Quốc công từ hồi để chỏm, cho nên hôm nay ông cũng tới, các chủ nhân của Tĩnh Quốc công phủ đều ở đây.
Tề thị lang mang theo thê tử cùng ba con trai và một nữ nhi tới, dáng dấp cả nhà rất giống nhau. Bản thân Tề thị lang mặt mày sáng sủa, vóc người rất là mượt mà, cười lên vô cùng ôn hòa dễ thân, nói chuyện cũng chậm chạp nhẹ nhàng. Thê tử Trương thị và Tề thị lang rất có tướng vợ chồng, một cái mặt tròn, nơi khóe mắt có nếp nhăn rất nhỏ trên mặt khi cười, khóe môi nhếch lên, nhìn đặc biệt thoải mái.
Ba vị tiểu lang quân nhìn cũng biết là con ruột của Tề thị lang, bọn họ giống cha như là một khuôn đúc ra, đứng cùng Tề thị lang, giống như bốn quả bí đao đứng thẳng. Trong đám người Tề gia, duy nhất có thể nhìn ra eo ếch, chính là tiểu nnwx nhi nhà bọn họ. Tiểu cô nương chừng mười bốn, mười năm tuổi, rất giống mẫu thân của nàng, lớn lên có một cái mặt tròn, đôi mắt tròn, chóp mũi tròn, còn có một cái miệng nhỏ nhắn, nhìn qua cực kỳ hoạt bát đáng yêu.
Sau khi hai bên gặp mặt, con ngươi Tề thị lang liền dính vào trên váy Tô Nhan, căn bản không nhúc nhích bước chân. Hắn chà xát hai tay, mặt lấy lòng hỏi: “Cháu gái Tô gia, bài thơ viết trên váy của ngươi, là tự Thái phó viết?”
Tô Nhan mỉm cười gật đầu, “Vâng, ánh mắt Tề bá phụ rất tốt.” Ông ngoại của nàng làm thơ vẽ tranh rất nhiều, đáng tiếc không tùy tiện cho người khác, mấy năm trước còn có tranh chữ tặng người, mấy năm nay không dễ dàng chịu viết lách, tập viết văn ban ngày cũng đốt rụi, không biết bao nhiêu người cầm hoàng kim gàn lượng chỉ vì cầu được đôi câu vài lời mà không được.
Tề thị lang vì tư chất ý thức thâm sâu của Lục thái phó mà nhũn ra, năm đó dựa vào không sợ hy sinh đánh loạn đảng lăn lộn được cái thân phận Đệ tử Ký danh, đã từng được đến chữ của lão sư, đổi y phục cho thư đồng, với ý đồ lẻn vào thư phòng, may mắn nhặt được hai tờ tranh chữ Lục thái phó viết, bị Thái tử và Tô Chu Thành bắt được tại chỗ, thư thả cùng nhau làm một chầu.
Có lẽ Lục thái phó thấy hắn thành tam, viết một bộ văn học cho hắn, được hắn làm đồ gia truyền mà cung phụng, người nào cũng không được nhúc nhích.
Hôm nay hắn đột nhiên thấy đại tác phẩm của lão sư ở trên váy của một tiểu nữ lang, nếu không phải tồn tại cái gọi là lý trí, khẳng định phải sử dụng thủ đoạn năm đó, để Tô Nhan bán váy cho hắn.
Tô Chu Thành không để lại dấu vết chuyển động bước chân, chặn lại ánh mắt của Tề thị lang nhìn về phía váy của nữ nhi. Tề thị lang cũng đổi vị trí theo bản năng, lòng tràn ngập ý muốn, không lấy được váy, hai mắt ngắm lâu chút cũng tốt. Sau khi ánh mắt bị cản một lần nữa, hắn tức giận ngẩng đầu muốn mắng người, vừa đúng chống lại ánh mắt của Tô Chu Thành, lập tức “hắc hắc” hai tiếng, rụt cổ một cái, rất là ủy khuất không thôi đứng trở về bân người lão bà của hắn.
Trương thị lúng túng muốn ch.ết, khuôn mặt tươi cười đều không giữ được, hận không thể một dao giết ch.ết trượng phu vừa nhìn thấy đồ có liên quan tới Lục thái phó thì thông minh đều không có còn nữa.
“Đây chính là Thập nương đi, thật không hổ là ngoại tôn nữ của tiên sinh.” Coi như thời gian Trương thị hồi kinh ngắn, nhưng chuyện phát sinh trong thời gian này đại khái cũng hiểu rõ chút.
Tô Nhan cười cười: “Tề bá mẫu quá khen.”
Trương thị rất là tiếc hận, thiếu nữ trước mắt khả năng được hoàng gia coi trọng, nếu không là có thể tới cửa cầu xin.
Lưu thị thấy trượng phu cùng tề thị lang vào bên trong, cũng thân thiết kéo Trương thị: “Mời vào trong.”
Lớn nhỏ có thứ tự, mấy tiểu nương tử rơi xuống cuối cùng, Tô Dung cũng lôi kéo tay Tề nương tử, một dài một ngắn hỏi nàng chuyện vụn vặt trên đường, Tô Vân Cúc đi theo bên người Tô Vân Lan, giảm thấp tiếng lẩm bẩm: “Lục thái phó tự mình vẽ váy, cả Đại Hạ cũng là bản độc nhất đi, có một ông ngoại như vậy thật tốt.”
Nàng quay đầu nhìn về phía Tô Vân Lan, cười duyên hỏi: “Ngươi nói có đúng hay không, Tứ tỷ.”
Mặt Tô Vân Lan lập tức tái xanh, nàng ta hung dữ trừng Tô Vân Cúc một cái, cắn cắn môi, không nói gì.
Tô Vân Phù kéo ống tay áo tỷ tỷ, nàng nghe A mẹ nói, A cha cố ý đem tỷ tỷ hứa cho thứ tử của Tề thị lang. Hôm nay mở tiệc, còn có một tầng ý tứ khác.
Tô Vân Lan hít một hơi thật sâu, đè xuống tức giận tràn đầy trong lòng, mấp máy môi, mới nở ra một nụ cười thỏa đáng: “Cũng có thể như vậy, Thập muội để cho người ta rất hâm mộ.”