Chương 40: Vụ án 3 – Đại Tống chi thuẫn (14)
Nhật ký Triển Chiêu
Khi đối đầu với ác ma, cẩn thận kẻo chính mình cũng biến thành quỷ dữ ; Khi nhìn xuống vực sâu không thấy đáy, ngay lúc đó vực sâu ấy cũng sẽ quay đầu nhìn lại ngươi.
Nietzsche—-
(*Friedrich Wilhelm Nietzsche (15 tháng 10, 1844 – 25 tháng 8, 1900) là một nhà triết học người Phổ.)
Ngày 11 tháng 11 năm 2012 một ngày mưa rả rích.
Hôm này là ngày làm người ta cảm thấy vui vẻ vì những chuyện đã qua, có hai chuyện làm tôi khổ sở rất lâu rốt cuộc cũng có được kết quả tương đối hài lòng, hơn một tháng trải qua cảm giác lo lắng, khổ sở cuối cùng đã đến hồi kết thúc. Mặc dù không được xem là viên mãn, nhưng ít ra cũng xem như đạt yêu cầu rồi.
Chuyện đầu tiên liên quan tới anh hai. Sau một tháng trị liệu, cơ thể anh ấy căn bản đã hồi phục, bác sĩ đề nghị anh ấy về nhà rồi phải tiếp tục điều dưỡng. Bạch đại ca bảo để anh hai cùng anh ấy đến trung tâm điều dưỡng quân đội ngoài hải đảo để tiếp tục dưỡng bệnh, tuy anh hai kịch liệt phản đối, nhưng bị Bạch đại ca khăng khăng quấy rầy mềm mỏng, cuối cùng cũng phải đồng ý. Chỗ đó tôi cũng từng nghe kể, nhưng vì sau vụ án của Lưu Sướng còn rất nhiều công việc cần xử lý, nên không có cách nào đi theo anh hai xem thử một chút môi trường nơi đó cụ thể thế nào, bất quá sau khi tham khảo ý kiến lão già, ông ấy cũng tỏ vẻ vừa hâm mộ vừa ghen tỵ với anh hai, bảo đảm nơi đó đối với tinh thần của anh ấy chỉ có tốt chứ không xấu. Nên tôi cũng không còn cách nào khác là miễn cưỡng đồng ý, tạm thời tách anh ấy ra.
Có điều, công việc của tôi hôm nay căn bản cũng đã gần hoàn tất, còn lại chỉ còn chờ vụ án bước vào thủ tục thẩm tra, liền có thể bay qua gặp anh hai rồi. Không biết mấy ngày nay không gặp mình, cùng cái tên Bạch đại ca đó ở chung một chỗ, anh hai có ăn ngon ngủ yên hay không đây. Nhắc tới thật không muốn nói, anh mình là bệnh nhân, đi điểu dưỡng là đúng rồi. Nhưng Bạch đại ca lại là tướng hưởng lương nhà nước, chẳng lẽ ổng rảnh rỗi tới mức thế này, tự do đi theo điểu dưỡng? Nhất định là lấy công làm tư, tranh thủ cơ hội lười biếng, có quân nhân cấp cao như vậy, thật làm cho tôi cảm thấy có chút không yên tâm với năng lực của bộ quốc phòng nước mình á.
Chuyện thứ hai là chuyện liên quan đến Bạch Ngọc Đường. Hôm nay, tôi cũng tiến hành trị liệu thôi miên lầy đầu tiên cho anh ấy, hết thảy đều thuận lợi không tin được, chuyện này khiến những thứ tôi đã chuẩn bị ra để đối phó chuyện khó khăn đều trở nên lãng phí. Nhưng tôi đối với chuyện lần này lại cảm thấy cao hứng cực kỳ, bời vì thôi miên thuận lợi, ở mức độ nào đó biểu hiện cho việc trị liệu kế tiếp cũng sẽ tiến hành thuận lợi như vậy. Chỉ mong tất cả sẽ như tôi mong muốn, chỉ mong bệnh mất ngủ của Bạch Ngọc Đường cải thiện tốt sớm nhất có thể, trời mới biết cảm giác không thể ngủ ngon khổ sở như thế nào, thật rất cảm thông với những người bị chứng rối loạn giấc ngủ.
Vụ án của Lưu Sướng vẫn đang trong giai đoạn thẩm lý, cho nên tôi vẫn chưa có cơ hội được gặp mặt, mà theo lời Bạch đại ca, do dính dáng rất nhiều đến cơ mật quân sự, nên chỉ sợ cho dù án này được thẩm lý xong tôi cũng không cách nào có được cơ hội phỏng vấn ông ấy. Thật đáng tiếc, vì bất cứ lý luận lẫn tâm lý phác họa nào cũng không thể chính xác 100%, mà ý thức của mỗi một nghi can đều là độc nhất vô nhị, giống như lời thoại được giới thiệu trong bộ phim cực kỳ nổi tiếng của Mĩ mà gân đây tôi mới xem lại, bọn họ là tài sản của chúng ta.
Chúng tôi là những kẻ làm giao dịch cùng ma quỷ, chúng tôi muốn được đến gần chúng hơn nữa, lại luôn luôn duy trì bình tĩnh, không muốn trở thành chúng. Chúng tôi dùng một lần đến gần cùng lý giải đổi lấy sự dũng khí cùng cá cược để tiếp tục đối mặt với ác ma. Một lần phỏng vấn là một lần có được gợi ý mới, đem những gợi ý này ứng dụng vào trận chiến sau, có những lúc chỉ cần kinh nghiệm nhiều hơn một chút có lẽ sẽ cứu được một sinh mạng.
Không cách nào có được cơ hội phỏng vấn, tôi không còn cách nào khác là dùng cách gián tiếp để phân tích Lưu Sướng. Vụ án lần này có bốn người bị hại, năm nạn nhân tiềm ẩn, chín người đều là đồng đội của Lưu Sướng, hơn nữa trong này còn có anh hai tôi. Vì họ đều đã giải ngũ, nên hiển nhiên tôi có thể lấy tự mình đến thăm bọn họ mà không cần xin phép quân đội rồi. Nhờ có thân phận đặc biệt là em trai Triển Huy nên tất cả các anh trai của Lam Sư đều nhiệt tình tiếp đãi. Sau khi biết được đại khái tình huống của vụ án dường như ai cũng cảm thấy sợ, đồng thời cũng bày tỏ cảm giác xót thương cho các anh em đã ra đi, bao gồm cả bản thân Lưu Sướng.
Sau khi phỏng vấn những người biết chuyện, tôi nhận được rất nhiều chi tiết về hành động Lá khiên của Đại tống. Thời điểm bắn ch.ết đứa bé hôm đó, trừ Lưu Sướng cùng anh hai ra, tất cả những người chứng kiến đều đã bị sát hại, những người khác là vì ở khá xa nên cũng không rõ tình hình cụ thể. Nhưng dù sao cũng là giết phải một đứa trẻ, nên tất cả mọi người sau hôm ấy đều cảm thấy chán nản, sau khi trở về tổng bộ cũng sinh ra vấn đề tâm lý ở mức độ khác nhau.
Trong số đó gặp vấn đề nghiêm trọng nhất là anh hai tôi, còn Lưu Sướng vì theo đạo Phật, nên suốt một thời gian ngắn sau đều luôn nắm tượng phật trước ngực mà lẩm bẩm. Có một anh đã hỏi qua Lưu Sướng chuyện này, ông ấy chỉ bảo là giúp đứa trẻ kia niệm kinh siêu độ. Sau đó anh tôi giải ngũ, những người khác ở lại thêm sáu năm cũng lần lượt rút lui, thế nhưng Lưu Sướng vẫn ở lại trong quân ngũ, đến tận năm ngoái mới chính thức nghỉ hưu.
Mọi người đều bảo khi đó, cơ bản không nhìn ra Lưu Sướng vì lần ngộ sát ấy mà tạo nên bóng ma tâm lý to lớn gì, nội chuyện ông ta còn có thể tiếp túc ở lại quân đội là đã có thể nhìn ra. Dù sao quân nhân đều là người cầm súng, sự tồn tại của Lam Sư lại chẳng khác gì sự tồn tại của tổ chức sát thủ, chỉ cần một người có chướng ngại tâm lý sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, vậy nên Lưu Sướng có thể ở lại, chứng tỏ trạng thái tâm lý của ông không gặp vấn đề.
Về điểm này tôi cũng rất nghi ngờ, vì lúc đó không ai tiến hành thẩm định trạng thái tâm lý của Lưu Sướng, tôi thì lại không thể gặp ông ta, cho nên chỉ có thể đoán. Đại não con người là một công cụ ghi nhớ rất phức tạp lại vô cùng thần kỳ, nó có thể ghi nhớ tất cả những chuyện chúng ta mắt thấy tai nghe. Có lúc chúng ta tưởng như đã quên đi một chuyện nào đó, nhưng có lẽ một ngày trong tương lai, khi đại não bị kích thích nó tái hiện lại sự việc bị lãng quên một cách cực kỳ chính xác. Biết đâu đại não của Lưu Sướng cũng trải qua tình hình tương tự, khi bị kích thích lần thứ hai, ông mới hoàn toàn nhớ ra vụ án ngộ sát đêm ấy, hơn nữa còn sinh ra ám hiệu tâm lý nghiêm trọng, từ đó tạo nên một loạt hành động sau này của ông ta.
Nói vậy kích thích đấy là cái gì? Tôi để ý đến trạng thái người ch.ết tại mỗi hiện trường. Bọn họ đều ch.ết vì bị bắn trúng ngực, sau khi ch.ết đi thân thế cũng bị co quắp thành tư thế của đứa trẻ đã ch.ết. Trong đó có người bị thuốc, có người bị dây thừng trói chặt. Cái này chỉ rõ Lưu Sướng vốn không quan tâm trạng thái của họ khi còn sống như thế nào, chứng tỏ không phải giết để trả thù, Lưu Sướng cũng không định trả đũa.
Ông ta lại vô cùng để ý đến cách ch.ết của nạn nhân — nhất định phải dùng đạn bắn thủng tim, giống như đứa trẻ kia. Bạch Ngọc Đường cũng từng nói, chuyện này giống như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhất định phải làm thế này mới có thể đạt được mục đích của hắn ta. Nhất định phải giết hết những đồng đội từng tham gia nhiệm vụ, nhất định phải khiến họ biến thành bộ dáng của đứa trẻ kia, không khác. Dĩ nhiên nếu có thể làm bọn họ trợn tròn mắt mà ch.ết, lại mang ánh mắt sợ hãi lẫn đau đớn như đứa trẻ kia thì càng tốt. Có điều, Lưu Sướng không phải nhà thôi miên, càng không cách nào thực hiện một chuyện phức tạp như vậy, cho nên trong 4 người bị hại ông chỉ thực hiện với một người, chính là nạn nhân thứ ba Lâm Dược.
Anh hai nói với tôi, tình cảm giữa các đội viên Lam Sư vô cùng tốt, mặc dù trong bọn họ có nhiều người đã nhiều năm chưa gặp qua, nhưng khi gặp lại vẫn cảm thấy thân thiết như xưa. Anh cũng bảo đêm đó khi Lưu Sướng bước vào nhà, anh ấy cũng có dự cảm Lưu Sướng tới là để giết anh ấy.
Anh ấy lấy thân phận đồng đội cũ cùng Lưu Sướng trò chuyện mấy câu, đang lúc nói chuyện đã cảm thấy tinh thần Lưu Sướng có chút không bình thường rồi. Nhờ có phòng bị sẵn, nên Lưu Sướng hoàn toàn không có cơ hội ra tay với anh tôi, lại không có biện pháp khống chế anh ấy, cuối cùng mất kiểm soát cảm xúc không đối phó nổi anh hai, nên dứt khoát nổ súng luôn. Phát súng đó bắn trật, hơn nữa kỹ năng anh ấy vốn không tồi, Bạch đại ca lại nhanh chóng chạy đến. Vậy nên Lưu Sướng chỉ có thể chạy trốn. Nhưng cũng có thể tưởng tượng, những đồng đội không biết gì về vụ án này căn bản sẽ chẳng biết phải đề phòng gì với Lưu Sướng đây.
Hầu như tất cả những thành viên của Lam Sư chịu để tôi phỏng vấn đều nhắc đến Lâm Dược, anh ta là người đông bắc, cùng là tổ viên trẻ tuổi nhất tiểu đội ba, lúc giải ngũ cũng chỉ vừa 25 tuổi. Theo lời đồng nghiệp, Lâm Dược là một cậu bé đơn giản đáng yêu, tính tình rất hiền lành, lại thích dính người, vì từ nhỏ đã được sống tốt, nên khi nhập ngũ cái gì cũng chẳng biết làm, ngay cả vớ cũng không giặt, bị mấy lão cựu chiến binh hung hăng nghiêm trị một phen. Thông thường những đứa được nuông chiều thế này gặp chuyện như thế đều sẽ nổi cơn giận dữ, nhưng Lâm Dược lần nào cũng chỉ cười hì hì chấp nhận, đến giờ cũng chẳng nổi cơn.
Mà cũng vì tính thích chiều người này đã khiến anh ta ăn không ít khổ, các anh lớn hơn đều rất thích anh ta, đối xử với anh ta rất tốt. Lâm Dược là người nhỏ nhất, Lưu Sướng là lão đại ca, hai người đó lúc còn tại ngũ quan hệ vốn tốt vô cùng, nhất là Lâm Dược đối với Lưu Sướng, lại càng sùng bái. Căn cứ vào khám nghiệm tử thi, có thể kết luận, Lâm Dược khi ch.ết, thần trí rất tỉnh táo, tôi không biết trước khi ch.ết anh ta đang nghĩ đến điều gì, tại sao lại mang ánh mắt phức tạp như vậy. Nhưng giống như các đồng đội khác của anh, tôi không muốn biết, cũng không nhẫn tâm biết, cứ để cho anh ấy nghỉ ngơi đi.
Trở lại vấn đề trước mắt, điểm kích thích dồn ép Lưu Sướng liên tục gây án chính là đứa trẻ kia. Ông nâng dao sau sự việc phát sinh đã năm năm, là vì ông muốn hoàn thành một nghi thức, chỉ khi nào cái nghi thức này được hoàn thành tâm lý của ông mới được thỏa mãn. Vậy ông hi vọng sẽ được thỏa mãn như thế nào? Lấy thời gian quay ngược lại ba tuần trước, lúc vụ án đầu tiên phát sinh, đoạn thời gian đó con trai Lưu Sướng bị xác định là não tử vong. Tại đây có hai suy đoán, một là khi xảy ra tai nạn giai thông, tư thế con trai Lưu Sướng té xuống tình cờ giống hệt đứa bé Việt Nam kia (= []=), khiến Lưu Sướng sinh ra ảo giác, hoặc đồng cảm.
Có điều phỏng đoán như thế lại có chút không có cơ sở, tôi cũng không thể hoàn toàn khảng định. Lúc xem xong cuộn băng ghi hình hiện trường tai nạn, cảm thấy chi tiết khi ấy đều mờ hồ không rõ, cũng không xác định được tư thế ngã xuống của con trai Lưu Sướng là hình dáng gì. Nhưng cá nhân tôi có cảm giác, sự đồng cảm chỉ có thế khiến cái ch.ết của con trai Lưu Sướng thiết lập nên quan hệ với những đồng đội đó, làm ông ta muốn báo thù, nhưng báo thù chủ yếu là bộc phát tức giận cùng thù hận, không phải để hoàn thành sứ mạng với nghi thức nào hết. Hành động của Lưu Sướng thay vì nói là báo thù không bằng nói là một loại trao đổi, ông ta cũng không quan trọng cái ch.ết của đồng đội mà xem trùng sinh mạng của con trai mình.
Đây là phỏng đoán thứ hai của tôi, cũng là những chuyện tôi luận ra được sau hàng loạt chuỗi hành động đêm đó Lưu Sướng biểu hiện ra trong buổi tối bị bắt. Tôi chú ý đến khoảng thời gian trước lúc Lưu Sướng tiếp cận mục tiêu, còn ngồi trước giường bệnh một lúc, khi đó còn lẩm bẩm, liên tục vuốt ve tượng Phật trước ngực. Bạch Ngọc Đường đã nói với tôi, trong quá trình cảnh sát điều tr.a nhà Lưu Sướng, cũng thẩm vấn vợ của ông, chưa kể tất cả những người từng quen biết với Lưu Sướng đều biết ông ta là tín đồ Phật giáo, lại vô cùng sùng đạo.
Tín ngưỡng tôn giáo trong lòng tội phạm thông thường có tác dụng thúc đẩy vô cùng quan trọng, căn cứ vào số lượng thống kê, một khi một liên hoàn sát thủ có loại tín ngưỡng tôn giáo thành kính, mức độ điền cuồng của hắn sẽ tăng lên dữ dội. Nhiều năm trước, trong nước xảy một vụ án hoang đường, đại sự tà giáo khuyến khích cả nhà tự sát để được lên thiên đường, những năm gần đây, mặc dù thảm kịch do mê tin dị đoan gây ra đã giảm bớt nhưng vẫn tồn tại như xưa.
Không biết có phải ẩn sau tượng phật của Lưu Sướng có lực lượng tôn giáo nào đó, chính nhóm tôn giáo này đã khiến Lưu Sướng hoàn toàn tin răng hoàn thành nhiệm vụ Phật tổ giao thì có thể chuộc lại tội nghiệt, cứu vãn sinh mạng con trai, thậm chí là sinh mạng của chính ông? Quy luật của động vật, lý do tấn công đầu tiên không phải vì đói mà do sợ hãi. Một người khi đang bị uy hϊế͙p͙, vì bảo vệ mình mà đi tổn thương người khác. Thời điểm Lưu Sướng mạnh mẽ nhất, ông đã từng là một người bảo vệ quốc gia, vậy mà khi ông không thể nào bảo vệ con trai, chỉ có thể chọn cách tìm sự an ủi và dựa vào tôn giáo, sau đó, trở thành phạm nhân.
Bên trên chỉ là suy luận của tôi, thật đáng tiếc. Có lẽ đợi khi vụ án hoàn toàn kết thúc thẩm lý, hoặc chờ khi tôi tó thể chính thức gia nhập tổ trọng án rồi, đội trưởng Bao sẽ cho phép tôi xem qua hồ sơ vụ án này, chỉ mong lúc đó Lưu Sướng còn sống, và tôi còn cơ hội để chứng thực xem suy đoán nào gần với chân tướng sự thật hơn.
A, đột nhiên nhớ ra, ngoài tôi ra, còn một người vì không sao biết được chân tưởng sự thật mà cảm thấy hết sức buồn phiền, hình như không chỉ có buồn phiền mà còn tức giận nữa. Kí giả Bàng sau khi biết chuyện cô bị chúng tôi lợi dụng để truyền tin tức cho Lưu Sướng, đối với chuyện này tâm tình còn ổn định, lúc đầu anh Bàng bảo cô ta hình như không có phát điên với anh trai. Nhưng kể từ ngày đó, dường như ngày nào cô ấy cũng đến trước cửa đồn cảnh sát thành phố D để chờ Bạch Ngọc Đường, không quản mưa gió.
Xem ra ——– cô ấy thích cảnh sát Bạch rồi.