Chương 55: Vụ án 5 – Bạo liệt nghi vấn (2)
Bình thường khi Triển Chiêu nghiêm túc đều vô cùng có sức thuyết phục, Bạch Ngọc Đường nhìn bộ dáng chuyên nghiệp trăm phần trăm kia của Triển Chiêu, khóe miệng không nhịn được cũng nhẹ giương. Anh gật đầu, cười nói, “Sáng sớm, đã thấy em đứng trước cửa nhà mình, là tôi biết mình không chạy thoát khỏi lòng bàn tay em rồi. Nếu tôi đã cho em vào nhà, cũng đồng nghĩa với việc cởi mở với em. Em vì tôi mà đêm hôm đường xa chạy tới, tôi làm sao có thể phụ lòng em đây, hở tiến sĩ Triển?”
Lúc Triển Chiêu ngồi Taxi đến cổng nhà Bạch Ngọc Đường, đồng hồ đã chỉ năm giờ 30 phút sáng. Triển Chiêu nhấn chuông, đợi chừng vài giây, cửa mở, Bạch Ngọc Đường một đầu bù xù, hai con mắt đầy vết thâm đen xuất hiện trước mặt cậu. Lúc thấy Triển Chiêu, trên mặt Bạch Ngọc Đường rõ ràng là biểu lộ kinh ngạc, nhưng sau đó lại nhanh chóng cười. Dĩ nhiên, có thể gặp Triển Chiêu lúc này là chuyện Bạch Ngọc Đường không hề nghĩ tới, mà sau khi thấy cậu, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều.
“Cậu không phải đang ở thành phố H sao? Tối qua bay về?” Bạch Ngọc Đường mỉm cười để Triển Chiêu vào trong.
Triển Chiêu bước vào phòng khách trong biệt thự Bạch gia, ánh mắt quét qua phía tủ tivi cùng tủ rượu đã được sắp xếp lại, sau đó nhìn Bạch Ngọc Đường trả lời, “Vì tôi cứ mãi suy nghĩ về vụ án xảy ra ở thành phố D, nên không kịp đợi chuyến bay ngày thứ hai mà bay suốt đêm về.”
“Ngủ trên máy bay chắc không ngon?” Bạch Ngọc Đường haha cười thay Triển Chiêu rót một ly nước, chỉ ghế salon, để cậu ngồi xuống.
Triển Chiêu nhận nước, uống một ngụm, cùng Bạch Ngọc Đường ngồi lên ghế salon làm từ da thật, đắt tiền muốn ch.ết. Lại đó lại quan sát trạng thái loạn xạ của Bạch Ngọc Đường, ánh mắt liếc qua áo ngủ màu trắng của đối phương một cái, khóe miệng hơi câu, “Cũng may, đã ngủ hai tiếng trên máy bay rồi.”
Bạch Ngọc Đường xoa xoa vầng trán, thở dài nhẹ nhõm, dựa lưng thật sâu vào ghế salon, ánh mắt híp nửa nhìn Triển Chiêu nói, “Tôi thật hâm mộ cậu, tôi bây giờ muốn thoải mái ngủ 2 tiếng cũng chẳng dễ dàng gì.”
Mặc dù Triển Chiêu đã đoán trước được trạng thái của Bạch Ngọc Đường, nhưng chính tai nghe được, vẫn làm Triển Chiêu cảm thấy chút nặng lòng. Cậu ân cần nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Ngọc Đường, lo lắng hỏi, “Lúc ở thành phố H tình trạng anh vốn đã tốt hơn rồi, sao giờ lại tăng thêm?”
Bạch Ngọc Đường cười khổ, xoa mái tóc, nhẹ liếc Triển Chiêu một cái, “Còn không phải do vụ nổ bom ch.ết tiệt kia sao. Bây giờ không muốn nhìn tới mấy thứ đó là chuyện bất khả thi mà, toàn bộ đường lớn, hẻm nhỏ trên thành phố D, cho đến toàn bộ đài truyền hình ở đây đều phát cùng một tin về chuyện bom nổ, báo chí, tạp chí, đầu đường cuối hẻm, tôi có núp trong nhà cũng trốn không thoát đâu.”
“Trong nhà cũng trốn không thoát?” Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nhìn tivi, lòng thầm nói chẳng lẽ Bạch Ngọc Đường còn tự ngược mình đi mở tivi sao?
Bạch Ngọc Đường cười, chỉ đầu của mình, “Chính xác là ở đây, nhắm mắt thì bên tai sẽ vang lên tiếng nổ, cho nên mới mất ngủ.”
Triển Chiêu gật đầu, “Hiểu rồi, không ngờ ám ảnh trong lòng anh lại nghiêm trọng như thế. Ngọc Đường, anh có thể kể cho tôi nguyên nhân tạo thành triệu chứng này không? Rốt cuộc anh bị thứ gì kích thích? Bước đầu trong tâm lý trị liệu chính là nói chuyện, chỉ khi nào anh chịu trao đổi, mới có thể tìm ra nguyên nhân tiến hành trị liệu nha.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn Triển Chiêu thật sâu, “Thật ra, tôi đã từng đến gặp bác sĩ tâm lý, cũng từng tư vấn mấy lần, nhưng —-“
Bạch Ngọc Đường không nói tiếp, nhưng Triển Chiêu cũng đoán được anh tính nói cái gì. Mấy đợt tư vấn kia bảo đảm không có hiệu quả tốt, nếu không Bạch Ngọc Đường đã chẳng có cảm xúc mâu thuẫn như thế với chuyện tư vấn rồi. Chẳng qua, Triển Chiêu biết, trạng thái hiện nay của Bạch Ngọc Đường đã là vô cùng nguy hiểm, trước lúc rời đi thành phố D anh đã từng xảy ra triệu chứng mất trí nhớ ngắn hạn, nếu không ai can thiệp, rất có thể sẽ để bệnh tình phát triển đến mức vô cùng nghiêm trọng.
Cho nên, Triển Chiêu mới nhăn mày, nhìn chăm chăm vào khuôn mắt nhợt nhạt đang tự tiếu phi tiếu của Bạch Ngọc Đường, nghiêm túc tiến hành phổ cập khoa học cho ổng.
“Tư vấn tâm lý cùng tâm lý trị liệu là hai phương thức can thiệp tâm lý không giống nhau. Tôi không biết trước đây anh lấy trọng tâm nào để tiến hành tư vấn tâm lý, cũng như anh chịu đựng bao lâu, cuối cùng nhận lấy kết quả thế nào. Nhưng xét theo tình hình hiện tại của anh đang trở nên nghiêm trọng, tôi có thể đoán, tư vấn tâm lý khi đó cũng không tìm được điểm mấu chốt, còn anh cũng không kiên trì trị liệu.
Theo tôi thấy, vấn đề lớn nhất của anh lúc này chính là từ chối nói chuyện cùng trị liệu. Mà bệnh tình của anh đã rất nghiêm trọng, nếu cứ theo lời anh để mặc nó thì chỉ càng thêm khổ sở. Tôi nghĩ, xem như là giảm chứng mất ngủ, anh cũng phải nhìn thẳng vào vấn đề của mình, để bác sĩ chuyên nghiệp can thiệp, giúp anh tìm ra nơi có vấn đề. Anh thấy tôi nói có đúng không?”
Bình thường khi Triển Chiêu nghiêm túc đều vô cùng có sức thuyết phục, Bạch Ngọc Đường nhìn bộ dáng chuyên nghiệp trăm phần trăm kia của Triển Chiêu, khóe miệng không nhịn được cũng nhẹ giương. Anh gật đầu, cười nói, “Sáng sớm, đã thấy em đứng trước cửa nhà mình, là tôi biết mình không chạy thoát khỏi lòng bàn tay em rồi. Nếu tôi đã cho em vào nhà, cũng đồng nghĩa với việc cởi mở với em. Em vì tôi mà đêm hôm đường xa chạy tới, tôi làm sao có thể phụ lòng em đây, hở tiến sĩ Triển?”
Triển Chiêu giật mình, mạc danh kì diệu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, tâm nói sao đột nhiên anh ta lại nói chuyện kì quái đến vậy?
Khuôn mặt tiều tụy của Bạch Ngọc Đường lóe lên một tia quyến rũ vô cùng rực rỡ, anh mỉm cười nhìn dáng vẻ đang trở nên ngốc nghếch của Triển Chiêu nói, “Có thể khiến cậu hi sinh thời gian ngủ đến chăm sóc tôi, tôi thật cảm động. Đã vậy, tôi liền đem bản thân giao hết cho cậu thôi. Tiến sĩ Triển, cậu sắp cho tôi kế hoạch trị liệu đi, tôi đảm bảo nhất định sẽ tích cực phối hợp với cậu, được chứ?”
Bạch Ngọc Đường chịu phối hợp, dĩ nhiên Triển Chiêu rất vui, vì vậy liền bỏ qua ba lời nói kỳ quái của anh. Cậu nhíu mày, suy nghĩ một hồi lại bảo, “Được, nếu vậy, bắt đầu từ cuối tuần, trước tiên sẽ dẫn anh tới gặp thầy, để ông ấy làm tư vấn tâm lý cho anh một thời gian, tìm ra chỗ có vấn đề đã. Tôi nghĩ không cần lâu lắm đâu, chờ tư vấn xong, tìm được nguyên nhân rồi, ông ấy sẽ chuẩn bị phần trị liệu sau đó cho anh.”
“Ý cậu là, tôi cần tư vấn trước, chữa trị sau?”
“Đúng.” Triển Chiêu gật đầu, “vấn đề của anh nghiêm trọng, thậm chí còn khai sinh ra mất trí nhớ ngắn hạn, chuyện này đã không còn thuộc về phạm vi tư vấn tâm lý có thể điều chỉnh nữa. Ngọc Đường, anh nhất định phải chú ý, không được để bệnh của mình phát triển đến mức không thể phục hồi lại nữa. Anh phải biết, phần lớn bệnh tâm lý đều là những bệnh rất khó lành.”
“Tôi hiểu.” Bạch Ngọc Đường khẽ thở dài, nhìn Triển Chiêu thật lâu, lát sau, anh cười, “Đã ba năm, tôi cũng nên thoát ra, không thể dây dưa đến cả đời được.”
Nụ cười của Bạch Ngọc Đường rất thoải mái, tuy anh hiện tại vô cùng mệt mỏi, nhưng Triển Chiêu nhìn ra được, tâm trạng của anh rất tốt. Có lẽ ba năm trước, chuyện đau khổ thực sự đã xảy ra với anh ta, nhưng anh ta đã sẵn sàng để thoát ra khỏi bóng ma đó. Tuy Triển Chiêu biết, đây là một quá trình đau đớn lẫn khó khăn, nhưng không biết tại sao, có lẽ vì người trong cuộc là Bạch Ngọc Đường, nên Triển Chiêu cảm thấy anh nhất định sẽ chiến thắng được đoạn quá khứ xót xa ấy.
Nếu đã quyết định, có nghĩa là Bạch Ngọc Đường chịu thổ lộ với người khác phải không? Mặc dụ Triển Chiêu không phải bác sĩ sắp làm tư vấn tâm lý cho anh, nhưng Triển Chiêu lại cảm thấy, là một người bạn, anh ta cũng có thể xem mình là đối tượng bày tỏ nha.
Vì thế, Triển Chiêu cân nhắc một chút, thăm dò, “Ngọc Đường, anh có muốn tâm sự một chút với tôi về chuyện của ba năm trước không?”
Trên mặt Bạch Ngọc Đường không có chút biểu tình miễn cưỡng nào, anh mỉm cười trả lời, “Dĩ nhiên, chỉ cần cậu chịu nghe.”
Ngay lúc Bạch Ngọc Đường chuẩn bị đem chuyện cũ làm anh khổ sở suốt ba năm kể cho Triển Chiêu nghe, tiếng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên. Triển Chiêu ngây người, nhận ra là Bao Chửng gọi tới, lòng hơi căng thẳng, vội vàng nhận điện nghe.
“Lại xảy ra nổ bom?” Trong chớp mắt Triển Chiêu nhíu mày, “Được, tôi lập tức đến ngay.”
Cúp điện thoại, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ xin lỗi, sau đó lấy một bình thuốc thật nhỏ từ trong balo ra, đưa cho Bạch Ngọc Đường.
“Đây là thuốc ngủ tôi cố tình chuẩn bị cho anh, dược hiệu của nó rất mạnh, nhưng có tác dụng phụ nhất định, tôi chỉ có thể cho anh hai viên. Uống một viên có thể giúp anh ngủ 6 giờ. Anh uống trước một viên đi, viên còn lại thì mai uống. Lại phát sinh nổ bom, tôi muốn đến hiện trường với Bao đại ca, đến đêm nếu kết thúc sớm tôi sẽ trở lại thăm anh.”
Thấy Bạch Ngọc Đường cầm lấy bình thuốc rồi, Triển Chiêu đứng dậy định đi, lại bị Bạch Ngọc Đường giơ tay ngăn lại.
“Ừm?” Triển Chiêu không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhét thuốc vào trong túi, làm mặt nghiêm túc nhìn Triển Chiêu, “Tôi đi với cậu.”
Triển Chiêu nhăn nhó nhìn Bạch Ngọc Đường mấy lần, tỏ ý phản đối, “Bao đại ca bảo anh ấy cho anh nghỉ rồi, bây giờ ra hiện trường nổ bom không tốt cho việc điều trị của anh, lại nói, anh đã mấy ngày không ngủ rồi? Trạng thái hiên giờ cũng bất tiện đi.”
Bạch Ngọc Đường bĩu môi, vô tình đáp, “Chẳng liên quan, ngủ cũng ngủ mấy tiếng rồi. Nếu đã quyết định đối mặt, thì không thể trốn tránh nữa. Cậu yên tâm, tôi là đang dĩ độc trị độc, không thành vấn đề.”
“Nè!” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nhất quyết bước ra khỏi cửa, có chút lo lắng đuổi theo, “Anh, cái anh này sao lại vô lý thế? Dĩ độc trị độc cái mốc, căn bản là không có khoa học mà! Anh muốn làm mình trở nên nghiêm trọng hơn có đúng không!?”
Bạch Ngọc Đường cười, nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, tiếp tục dùng loại âm thanh làm Triển Chiêu cắn răng, thong thả nói, “Nghiêm trọng thì có vị thần y cậu ở đây mà? Tôi sợ cái gì?”
“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu trợn tròn mắt.
“Rồi rồi, đùa với cậu thôi mà, nghiêm túc chi vậy!” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Đi thôi, đi thôi, ở chỗ tôi không tiện kêu xe. Nếu tôi không đưa cậu đi, có tin đi hết ba tiếng cậu còn chưa tới được hiện trường không đấy.”
“Hừ, tình trạng này mà còn dám lái xe, anh không ngủ trên đường đi đấy chứ? Anh dám lái, tôi còn không dám ngồi.” Triển Chiêu nhìn chăm chăm vào gò má đang cười của Bạch Ngọc Đường, miệng không nhịn được làu bàu.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Bạch Ngọc Đường lại nghe rất rõ lời oán trách của Triển Chiêu. Anh không đáp lại, nhưng anh biết Triển Chiêu không biết lái xe, cho nên, trừ việc mạo hiểm tính mạng ngồi lên xe của Bạch Ngọc Đường anh, cậu ta còn lựa chọn khác chắc?