Chương 66: Vụ án 5 – Bạo liệt nghi vấn (13)
Bạch Ngọc Đường đứng cảnh cậu vội vã hạ giọng kêu, “Triển Chiêu!”
Triển Chiêu giống như không nghe thấy, bước thêm một bước.
“Triển Chiêu, cậu điên rồi! Không được lại gần bom!”
Thành phố D phát triển biến chuyển từng ngày, trong 20 năm, chợ trung tâm từ một khu mở rộng đến bốn khu. Nhà cao tầng từng căn lại từng căn được dựng lên, nhà hàng khách sạn xa hoa cất nhau san sát, dựng cầu, đường ray, đường tám làn xe thông suốt toàn thành phố. Giao thông tiện lợi kéo gần hơn khoáng cách của mọi người, nhưng cuộc sống đô thị phồn hoa lại làm quan hệ giữa người với người thêm xa cách.
Người tới một tuổi nhất định sẽ sinh ra tâm tình hoài cựu, xã hội cạnh tranh gay gắt sẽ mang lại áp lực cực lớn với cuộc sống kẻ trung niên. Nhưng sẽ luôn có một số khoảnh khắc đặc biệt, một vài người đặc biệt, khiến họ nhớ lại những năm tháng tươi trẻ của bản thân. Kia những khuôn mặt non nớt trẻ trung trong ký ức, là bạn bè của họ, càng chính là bọn họ. Cho nên, có nhiều sẽ hăng hái khi gặp bạn bè, đặc biệt là những ai đã trở thành “người thành công”, đều sẽ không bỏ qua cơ hội gặp mặt bạn bè cũ.
Tối hôm đó, tại sảnh đa chức năng của cao ốc Phi Đằng, một nhóm nam nam nữ nữ tuổi trung niên đang tập trung tại chỗ, ăn mừng ngày kỷ niệm tròn 25 năm họ quen biết nhau. Hai mươi lăm năm trước, bọn họ từ 4 phương 8 hướng của tổ quốc tụ tập đến thành phố D, không hẹn mà cùng chọn học viện kỹ thuật, lại có duyên gặp gỡ ở khoa Hóa ban 902. Hôm nay, họ đều đã thành người đứng tuổi, dường như tất cả mọi người đều trở thành tinh anh trong lĩnh vực hóa học này. Mà một số ít bạn học không theo ban này, đều đạt được thành tựu to lớn ở những lĩnh vực khác.
Trong số đó, làm người ta hâm mộ nhất phải là trưởng lớp Lâm Thanh Thư. Năm đó, anh là một trong số ít nghiên cứu sinh lấy được học bổng ở Mĩ, hơn nữa sau khi tốt nghiệp lại có thể làm việc trong doanh nghiệp nổi tiếng của Mĩ, hiện nay, anh đang sống ở Canada, có một khu biệt thự lớn, người vợ trẻ trung cùng ba đứa con làm người ta hâm mộ, có thể nói sự nghiệp lẫn gia đình đều vô cùng tốt đẹp. Lâm Thanh Thư là một người cực bận rộn, lần này nếu như không phải hiếm khi anh được về nước, đám bạn học bình thường bận bịu này cũng không có cơ hội tụ tập chung. Bọn họ chọn nơi tụ tập ở cao ốc Phi Đằng cao cấp nhất thành phố D, mặc dù trước đó không lâu, nơi này từng xảy ra chuyện đánh bom, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ khi bạn bè tụ họp. Bất quá, sau khi phần lớn người đã tới đủ, người tổ chức sự kiện lần này – Mạnh Gia Hoa lại phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ lạ, khung cảnh dường như thiếu rất nhiều người. Vốn nghe nói Lâm Thanh Thư về nước, rất nhiều bạn học cũ năm đó đều đáp ứng nhất định sẽ tới đúng giờ. Nhưng hiện tại thời gian từ lúc họp mặt bắt đầu đã quá một tiếng, vẫn còn hơn phân nửa chưa xuất hiện. Hơn nữa, trong số những người đi trễ, phần lớn đều là người sống ở thành phố D.
Mạnh Gia Hoa rất không vui gọi điện cho những người đó, kết quả phát hiện tín hiệu nơi này cực kỳ yếu, điện thoại không gọi được. Ngay lúc này, cửa chính xuất hiện một người mặc áo vét cài nút đôi, sau lưng đeo một balo to lớn, điềm nhiên bước về phía mọi người.
Bởi vì hắn đến quá muộn, nên ánh mắt mọi người tự nhiên cũng tập trung lên người của hắn. Đã quá lâu rồi, 20 năm đủ để thay đổi diện mạo một người, vì vậy, tất cả đều không nhận được chính xác người đàn ông này rốt cuộc là ai.
Nhưng, có thể đến được nơi này vào hôm nay, hẳn là bạn học rồi. Bởi thế, cơ hồ mọi người đều nhìn về phía hắn nhoẻn miệng cười.
Nam nhân giống như một diễn viên phong độ phiên phiên, chân bước vững vàng đến giữa sảnh đa chức năng, thẳng đến trước mặt Lâm Thanh Thư, động tác thuần thục tháo balo sau lưng xuống, hai tay giơ ngang đưa tới trước mặt Lâm Thanh Thư.
“Cái này cho tôi?” Lâm Thanh Thư có chút không ngờ, phong độ cùng lịch sự của một học giả khiến anh lập tức đứng lên, hai tay nhận lấy hộp giữ nhiệt đó.
Thấy Lâm Thanh Thư nhận lấy hộp rồi, nam nhân đối diện đột nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái, đột nhiên động, kéo lại hai tay Lâm Thanh Thư, sau đó, đột ngột tiến sát tới tai đối phương, ở bên tai Lâm Thanh Thư nhẹ nhàng nói.
Mặt Lâm Thanh Thư nháy mắt liền tái nhợt, sau đó, mồ hôi lạnh theo gò má anh chảy xuống.
“Ngươi, ngươi nói cái gì!?”
Nam nhân không trả lời, chỉ nhẹ nhàng mở hộp giữ ấm ra. Mạnh Gia Hoa đứng bên cạnh Lâm Thanh Thư tò mò liếc vào bên trong hộp, người xuất thân từ lớp nghiên cứu bom như anh nhìn một cái liền nhận ra, đó là một kíp nổ thủy ngân có đường dây cực kỳ phức tạp, mà ở dưới kíp nổ, đang chồng 4 ống dẫn nổ cực lớn, dưới cùng dĩ nhiên là thuốc nổ C4 uy danh lừng lẫy!
“Có bom!” Mạnh Gia Hoa hô to, tất cả mọi người trong chớp mắt trở nên hỗn loạn.
Tiếng thét chói tai của nữ nhân, nam nhân vừa trấn an người bên cạnh vừa cố gắng chạy trốn ra ngoài, Lâm Thanh Thư đáng thương một chút cử động cũng không dám, anh chỉ có thể vừa chảy mồ hôi lạnh vừa nhìn nam nhân đối diện.
“Ngươi… ngươi là ai? Tại sao phải làm như vậy?”
“Tất cả đứng yên! Nếu không, tao sẽ cho nổ bom ngay lập tức!” Nam nhân lạnh lùng cười một tiếng, mở miệng nói câu đầu tiên từ lúc vừa vào cửa, tiếng hắn vang vang, mỗi người tại chỗ cũng nghe được rõ ràng.
Từng người trong sảnh đa chức năng này dù ít hay nhiều đều có một đoạn thời gian làm công việc học giả. Người như vậy có một ưu điểm làm người ta ngưỡng mộ, đó là trí thông minh cao. Sự thông mình cao hơn người thường khiến họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất phân tích ra trong thời gian khủng hoảng, phải chọn lựa hành động thế nào mới có thể tranh thủ được thật nhiều an toàn. Tuy họ không nhất định phải dũng cảm, nhưng cũng dễ dàng an tĩnh lại so với người thường rất nhiều. Quả nhiên, không lâu sau khi nam nhân kia ra lệnh, cho dù là nữ nhân nhát gan nhất cũng dừng lại bước chân chạy trốn.
Nam nhân hài lòng nhìn tất cả mọi người ngừng trốn chạy, bọn họ chăm chăm dùng ánh mắt đờ đẫn hoảng sợ nhìn hắn, làm trong lòng hắn cảm thụ được thỏa mãn trước giờ chưa từng có. Hắm cười híp mắt chỉ mấy người trong đám người, cười nói, “Phụng Bân, Phùng Triêu Dương, còn mày nữa, Mạnh Gia Hoa. Ba người tụi mày với Lâm Thanh Thư ở lại với tao, những đứa còn lại có thể đi rồi.”
Mọi người hai mắt nhìn nhau hết mấy giây, sau đó bắt đầu điên cuồng chạy trốn. Có người trong lúc chạy trốn tông trúng nhau, có người chân trái vấp chân phải, khung cảnh hài hước mà đáng sợ. Nam nhân ha ha cười to mấy tiếng, sau đó cao giọng hét, “Đừng quên gọi phóng viên! Để toàn bộ truyền thông ở thành phố D tới đây! Tao có buổi diễn rất hay muốn cho bọn chúng nhìn!”
Dứt lời, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua 4 người đàn ông trung niên còn sót lại, cuối cùng, dừng ánh mắt trên mặt Lâm Thanh Thư, cười nói, “Bây giờ còn không nhớ được tao là ai hả?”
Mô hôi lạnh theo nếp nhăn chồng chất nơi khóe mắt chảy xuống cổ, Lâm Thanh Thư chăm chăm nhìn ánh mắt nam nhân, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, “Cậu là —- Ngô Dân Sơn.”
Bàng Tiểu Điệp gần đây rất chán nản. Cô vốn tưởng làm em gái của quản lí tin tức tổ trọng án, liền có được đường dây tin tức nhiều hơn so với người khác. Trong mấy vụ án trước, mặc dù cô bị Bạch Ngọc Đường dùng thái độ cứng rắn từ chối mấy lần, thậm chí còn có một lần bị toàn tổ trọng án liên thủ lợi dụng, nhưng lần lợi dụng đó khiến báo cáo của Bàng Tiểu Điệp được đánh giá rất cao.
Bàng Tiểu Điệp nếm được trái ngọt càng không muốn bỏ qua nguồn tài nguyên tin tức quan trọng Tổ trọng án. Vì vậy, lúc đánh bom phát sinh, cô càng bám chặt anh trai mình không thả, chuẩn bị cờ trống đầy đủ, làm lớn một trận. Nhưng đời không như mơ, anh trai lần này lại vô cùng không nể mặt, không chỉ cự tuyệt tiết lộ bất kỳ tình tiết, mà còn mắng cô một trận. Bàng Tiểu Điệp buồn bực chỉ có thể vắt óc tìm biện pháp mới, kết quả, thời gian không phụ người có tâm, thật sự cho cô nắm được một cơ hội.
Ngày đó, một người thường cung cấp đầu đầu mối tin tức cho Bàng Tiểu Điệp gọi điện tới cho cô, bảo rằng có kẻ cướp đang bắt giữ con tin ở cao ốc Phi Đằng. Giống như sói ngửi thấy mùi máu tanh, Bàng Tiểu Điệp lập tức cầm lên DV (digital Video), chạy như bay tới. Nhưng, chuyện càng làm cô thêm chán nản chính là khi cô tới được địa điểm, hiện trường đã bị tổ trọng án phong tỏa. Anh trai cô lạnh mặt cho cô biết, tất cả mọi người đều phải cách xa cái cao ốc này 30m, nếu không sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Bàng Tiểu Điệp là phóng viên có thâm niên, nếu là ngày thường, thái độ Bàng Thống như thế căn bản sẽ không cách nào ảnh hưởng tới nhiệt tình lấy tin của cô. Nhưng bây giờ không giống, vì trong suốt 30 năm cuộc đời Bàng Tiểu Điệp, chưa bao giờ cô thấy Bàng Thống có vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Một loại dự cảm làm cô khẩn trương, hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào.
Cao ốc Phi Đằng, vào giờ phút này, nhất định gặp nguy hiểm rất lớn, dĩ nhiên, cái này cũng có nghĩa, có một tin tức rất trọng đại đang chờ Bàng Tiểu Điệp cô phát hiện!
Bàng Tiểu Điệp biết, có Bàng Thống ngăn cản, cô sẽ không có cách nào đi vào tòa cao ốc này từ chính diện. Nhưng, nếu chỉ có thế đã dễ dàng bị đuổi mất thì không phải là Bàng Tiểu Điệp nữa. Sau khi quan sát cẩn thận, Bàng Tiểu Điệp lợi dụng hỗn loạn nơi thang máy chuyển hàng tiến vào tòa cao ốc, dùng tốc độ nhanh nhất để phóng thẳng tới hiện trường. Không ngạc nhiên, cô nhìn thấy vào người so với cô phải nhanh hơn mấy bước.
Vì tội phạm tình nghi là nhân vật nguy hiểm, hiện trường lại bị uy hϊế͙p͙ bởi vụ nổ có thể xảy ra bất cứ lúc nào, tuy cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, giải tán quần chúng, nhưng không có phái nhiều quân ra canh giữ. Thâm giữ, người ở lại khống chế cục diện nơi hiện trường cũng không có bao nhiêu. Bàng Tiểu Điệp chỉ thấy được hai cảnh viên đang duy trì trật tự, hai người kia cô cũng biết, người dáng dấp cao cao, lại mạnh mẽ gọi Mã Hán, người khác gầy gầy nho nhỏ, nhưng bộ dáng nhìn hơi thuận mắt gọi Trương Long.
Đây là hai nhân vật nhỏ, Bàng Tiểu Điệp tin rằng, bên trong cánh cửa sau lưng bọn họ, nhất định có người quan trọng hơn đang ở. Mới nãy dưới lầu không thấy đội trưởng Bao của Tổ trọng án, cũng không thấy tên khó đối phó Bạch Ngọc Đường, còn một vị tiểu tiến sĩ trẻ tuổi gần đây luôn xuất hiện bên cạnh Bạch Ngọc Đường gọi Triển Chiêu. Mấy người đó, rất có thể đang ở hiện trường.
Nghĩ tới đây, Bàng Tiểu Điệp hưng phấn chớp mắt. Cô biết không thể phá vòng vây ở chính diện, nếu không nhất định sẽ bị hai cảnh viên giữ cửa trực tiếp ném ra. Nhưng cơ hội hiếm có như vậy, đã xâm nhập vào rồi vô luận thế nào cũng không muốn phí công vô ích. Trong đầu nhanh chóng bay qua từng ý tưởng một, cuối cùng Bàng Tiểu Điệp quyết định án binh bất động, ở nơi này quan sát, nếu có cơ hội lập tức vọt vào. Muốn lấy được tin lớn, nhất định phải ở sát hiện trường, cô tin tưởng, bây giờ trong tất cả giới truyền thông, cô là người ở gần hiện trường nhất!
Vì tầm nhìn không thể uốn cong, Bàng Tiểu Điệp cũng không biết, ngay giờ phút này, đàng sau cánh cửa sau lưng hai vị cảnh viên kia, người tạo ra tin tức khiến cô hứng thú nhất, nhất vô cùng hi vọng lấy được chú ý của cô. Hắn trừng to đôi mắt đầy tia máu, hai tay đặt lên phía trên hộp giữ nhiệt, mặt mỉm cười nhìn bạn học cũ, tay đang run run giữ củ khoai lang nóng hổi kia.
Bao Chửng, Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, ba người họ đứng cách quả bom không qua 10m, nhưng Ngô Dân Sơn đã tuyên bố không cho họ bước gần hơn nữa. Ba nam nhân khác đang chảy mồ hôi lạnh đầy đầu đứng xung quanh trái bom, trong đó có một người nhát gan đã sợ tới mức ngồi bệt xuống sàn, sắc mặt hai người khác cũng hết sức khó coi.
Bạch Ngọc Đường giơ súng ngắm ngay đầu Ngô Dân Sơn, nhưng Triển Chiêu biết, anh không dám nổ súng. Lần này cùng nhiệm vụ giải cứu con tin một tuần trước ở thành phố H hoàn toàn khác nhau, trong tay đối phương không có hung khí, lại có bom. Ba người tại chỗ cũng biết, trái bom bên trong hộp giữ nhiệt lợi hại tới mức nào, Triển Chiêu đoán, nếu mục đích của Ngô Dân Sơn là cho nổ ch.ết năm người bạn, thì uy lực của trái bom khẳng định nhiều hơn mấy lần so với lần trước.
Trái bom được đặt trong hộp giữ nhiệt là bom thủy ngân vô cùng tinh xảo, chỉ cần cánh tay đỡ hộp của Lâm Thanh Thư hơi nghiêng một chút, bom nhất định sẽ phát nổ. Tay của Ngô Dân Sơn đặt lên trên hộp, ai dám bảo đảm lúc bắn hạ tay hắn không đụng trúng kíp nổ đây? Cho nên, Bạch Ngọc Đường không dám nổ súng, trong lòng Triển Chiêu cũng cảm nhận được khẩn trương trước đó chưa gặp bao giờ.
Cái ch.ết giống như tấm lưới lớn, bao phủ từng góc nhỏ bên trong gian phòng. Căng thẳng dồn nén khiến Triển Chiêu cảm thấy khó thở, không hít vào cũng có thể cảm thấy trong miệng tràn đầy khói bụi sau vụ bổ làm người ta phát nghẹn. Có lẽ Ngô Dân Sơn là người duy nhất có thể thong thả ở đây, Triển Chiêu chú ý trên mặt người trung niên này luôn treo một nụ cười quái lạ. Đó là nụ cười đắc ý, một loại kiêu ngạo có thể nắm được tất cả trong tay. Triển Chiêu híp mắt chăm chú nhìn Ngô Dân Sơn, cậu cảm thấy, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình của Ngô Dân Sơn vào giờ phút này.
Ta đang diễn vai Đấng cứu thế, ta có thể khống chế sự sống ch.ết của những con kiến nhỏ nhoi các ngươi. Những kẻ chà đạp trên đầu ta, lúc các người đang đắc ý mỉm cười, có nghĩ tới một ngày nào đó sẽ bị người như ta dẫm đạp dưới chân không? Các ngươi xem thường ta, ta liền bắt các ngươi tan xương nát thịt, ta muốn cho toàn thế giới biết, ta không phải con kiến khiêm nhường, mà là người thành công, ta so với các ngươi còn ưu tú hơn nữa, là bất khả chiến bại!
Đột nhiên, ánh mắt híp lại của Triển Chiêu bỗng chốc mở to, cậu nhẹ nhàng bước một bước về phía trước.
Bạch Ngọc Đường đứng cảnh cậu vội vã hạ giọng kêu, “Triển Chiêu!”
Triển Chiêu giống như không nghe thấy, bước thêm một bước.
“Triển Chiêu, cậu điên rồi! Không được lại gần bom!”
Triển Chiêu không quay đầu lại, mà đột ngột nâng một tay, ý bảo Bạch Ngọc Đường không cần nói.
Bạch Ngọc Đường lòng đã vội muốn ch.ết, anh không biết làm sao nhìn Bao Chửng đứng cạnh bên. Bao Chửng cau mày, sắc mặt nghiêm túc nhìn chăm chăm vào lưng của Triển Chiêu, thấp giọng nói: “Không cần tiến gần hơn, ở đây nói chuyện hắn vẫn nghe được.”
Triển Chiêu lại bước thêm hai bước mới đứng lại, cậu bình tĩnh nhìn Ngô Dân Sơn, nói, “Thầy Ngô, anh rốt cuộc muốn cái gì?