Chương 74: Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (6)
Triển Chiêu có chút kỳ quái nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, trực giác nhận biết nguy hiểm của động vật khiến cậu có chút khẩn trương>
Lời nói của Bạch Ngọc Đường khiến Triển Chiêu quay đầu lại, cậu nhìn đối phương, im lặng không nói.
Mặc dù Triển Chiêu không có nói, nhưng Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy người kia dường như đã có câu trả lời cho mình. Anh nhíu mày, không vui nói, “Triển Chiêu, bây giờ cậu không được dựa vào tình cảm làm việc, cô gái đó nhìn là biết đang nói dối, đừng nói với tôi cậu nhìn không ra đi.”
Triển Chiêu lắc đầu, chăm chăm nhìn ánh mắt Bạch Ngọc Đường nói, “Mới nãy, lúc chị ta nhắc tới tên ngoại quốc kia, tôi có để ý biểu hiện trên mặt chị ấy, tôi có thể nhìn ra chị ấy có điều còn đang giấu, nhưng chuyện liên quan đến người ngoại quốc kia chị ta cũng không nói dối.”
“Vậy thì thế nào?” Bạch Ngọc Đường khó chịu đáp, “Xem như cô ta thật sự có một bạn trai người ngoại quốc, thì bằng chứng nào chứng minh việc buôn ma túy của cô ta là do bị đối phương chỉ điểm? Bây giờ chỉ biết mỗi cái tên, quốc tịch, ngoại hình, tin tức khác chẳng biết gì cả. Lúc còn ở hải quan, cô ta khai ra còn đồng bọn cũng đã tăng cường kiểm tra, hôm đó tất cả những nam nhân người nước ngoại chịu kiểm tr.a đều không có một ai phù hợp với miêu tả của cô ta. Triển Chiêu, cậu tỉnh táo suy nghĩ lại một cái, chẳng lẽ những thứ này còn chưa đủ giúp cậu tin cô ta đang nói láo?”
“Nếu tên kia đã cố ý giấu diếm thân phận của mình với chị ấy nhất định sẽ không chịu mạo hiểm chịu bị điều tr.a chung. Bây giờ tuy tin tức biết được không nhiều lắm, nhưng chỉ cần tr.a được thì vẫn có thể tìm ra.” Tuy lời của Bạch Ngọc Đường nghe vào rất có lý, nhưng Triển Chiêu vẫn không chịu thua, “Biểu hiện của chị ấy vừa rồi không thể nào là giả được, tôi tin chị ấy, tên kia nhất định có thật. Ngọc Đường, bây giờ các anh bắt được Thủy Ký Bình rồi chẳng qua cũng chỉ là bắt được một người buôn ma túy, nhưng nếu các anh bắt được tên cầm đầu sau tấm màn, không phải sẽ thu lợi nhiều hơn chút sao?”
Tâm tình không vui trên mặt Bạch Ngọc Đường có chút biến chuyển tốt, anh suy nghĩ một chút, sau đó quan sát Triển Chiêu mấy lần, lạnh lùng nói, “Triển Chiêu, tôi có thể hiểu tâm trạng hiện giờ của cậu. Cô ta là bạn của cậu, quan tâm tự nhiên sẽ bị loạn. Nhưng cảnh sát chúng tôi phá án cần chứng cứ, không thể chỉ dựa theo lời khai một mặt của một kẻ buôn ma túy mà có thể làm to chuyện, lãng phí cảnh lực.
Bây giờ còn chưa nói đến chuyện tên ngoại quốc đó có thật hay không, coi như hắn thật sự có tồn tại ,biết Ký Bình xảy ra chuyện còn không mau chạy về nước sao? Cậu muốn đi đâu tr.a án đây? Nước ngoài hả? Triển Chiêu, cậu không phải là cảnh sát, không biết ra nước ngoài tr.a án phiền toái thế nào, cần bao nhiêu thủ tục, cần trì hoãn thời gian bao lâu. Huống chi , loại vụ án căn bản thế này cũng không đủ cấp bậc để xin ra nước ngoài điều tr.a , cho dù bọn tôi có tự mình đi xin cũng không được cấp phép.”
Lời Bạch Ngọc Đường nói làm Triển Chiêu rơi vào trầm tư , sắc mặt ngưng trọng, gật đầu một cái ,
“Tôi hiểu ý của anh, nhưng mạng người quan trọng, huống chi Ký Bình còn là bạn của tôi, chỉ cần có cơ hội cứu chị ấy, dù là cơ hội mong manh tôi cũng sẽ không buông tha.”
Bạch Ngọc Đường không ngờ Triển Chiêu lại cứng đầu như vậy, nghe Triển Chiêu nói thế, tâm tình vốn không thoải mái của anh lại càng lúc càng không vui. Bạch Ngọc Đường nhìm chăm chăm khuôn mặt Triển Chiêu đến mấy lần, đột ngột lạnh lùng cười bảo, “Cậu không buông tha thì làm được gì? Không lẽ cậu còn muốn gọi điện cho đội trưởng Bao, dùng quan hệ của mình với anh ta để thay mặt cậu, đi xin giấy phép ra nước ngoài truy nã tên buôn ma túy người nước ngoài không có thật này chắc?”
Triển Chiêu sửng sốt, cậu nhìn Bạch Ngọc Đường thật sâu một cái, trong ánh mắt xem thường của đối phương cậu thấy được, Bạch Ngọc Đường căn bản không tin tưởng lời Thủy Ký Bình nói, đương nhiên, anh ta cũng sẽ không tin tưởng phán đoán của mình về tên bạn trai ngoại quốc kia rồi. Đã thế, mình còn nói gì nữa cũng vô ích. Nghĩ tới đây, Triển Chiêu nặng nề gật đầu một cái, “Ngọc Đường, tâm tình tôi lúc này rất loạn, muốn đi trước. Anh yên tâm, tôi sẽ không tới quấy rầy đội trưởng Bao đâu.”
Triển Chiêu quay người rời đi, Bạch Ngọc Đường đứng tại chỗ không nói một lời, sắc mặt rất không vui, cho tới lúc bóng dáng Triển Chiểu đi mất.
“Thế nào, Triển Chiêu không nghe lời cậu, cho nên khó chịu hả?”
Bạch Ngọc Đường nhẹ cau mày, xoay người, liền thấy dáng vẻ tự tiếu phi tiếu của Tô Hồng.
“Cô, con nhỏ này, sao đợt này trở về lại thành ba hoa đấy?” Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn Tô Hồng, “Cô muốn nói gì cứ nói đi, không cần giả thần giả quỷ, âm dương quái khí.”
Tô Hồng cười, liếc Bạch Ngọc Đường, “Tôi chính là đang cảm thấy kỳ quái, tại sao cậu cứ khảng định bảo Thủy Ký Bình kia đang nói dối.”
Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn Tô Hồng một chút, lạnh lùng cong khóe miệng, “Năm đó lúc chúng ta đang tập huấn đã từng bắt mấy kẻ buôn ma túy rồi, đức hạnh bọn chúng thế nào chẳng lẽ cô còn không biết? Vừa nhìn con nhỏ Thủy Ký Bình đã biết không phải đèn cạn dầu. Tô Hồng, cô có nghĩ tới vấn đề này chưa, từ lúc thẩm vấn ở hải quan tới lúc chúng ta đưa người đi mất, một đến một đi cùng lắm mất hai tiếng, hơn nữa lại có người giám thị cô ta suốt. Kết quả, lại để cô ta tìm được cơ hội truyền tin tức cho Triển Chiêu. Không cảm thấy cô ta không hề đơn giản à?”
Tô Hồng gật đầu, “Nói ra thì hình như có vậy thật. Cái cô Thủy Ký Bình này rất có thể là một chuyên gia mê hoặc nam nhân, nhanh như vậy tìm được Triển Chiêu, cũng coi như có bản lĩnh. Bất quá, cứ cho là thế, có được đầu mối giúp chúng ta truy ra đường dây buôn ma túy cũng xem như là chuyện tốt, vậy mà sao cậu cứ phải khảng định tên ngoại quốc kia không tồn tại vậy?”
Bạch Ngọc Đường hơi cười lạnh, “Cô cũng bảo phải có đầu mối à, nếu vậy tôi xin hỏi, những thứ Thủy Ký Bình kia nói, có cái nào có giá trị làm đầu mối đây?”
Tô Hồng cười nói, “Tôi hiểu, ý của cậu là, Thủy Ký Bình đang nói bậy, còn cái manh mối không tính là manh mối kia hoàn toàn có thể vất đi?”
“Nếu không cô muốn tôi nghĩ thế nào?” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng đáp.
Tô Hồng đã nhận ra Bạch Ngọc Đường hơi giận, bất quá, cô vẫn giữ bình tĩnh như cũ, cười nói, “Án này là đội trưởng giao cho cậu, tôi chỉ nghe lệnh cậu thôi, không có ý kiến. Cùng lắm với tư cách bạn bè, tôi chắc phải nhắc cho cậu biết, lần này Triển Chiêu đi về, rất có thể sẽ tự mình đi tr.a cái đầu mối mà cậu không tính là đầu mối đó. Nếu nói sách khiêu ɖâʍ không phân nhà, những nơi cần đến để điều tr.a ma túy đều là những chỗ không sạch sẽ. Cậu không đi theo, có thể yên tâm thật sao?”
Tô Hồng nói xong những lời này, liếc Bạch Ngọc Đường một cái cũng đi. Bạch Ngọc Đường sững sỡ đứng tại chỗ một lúc lâu, sắc mặt đổi liên hồi, tay cũng siết thành quả đấm, giống như đang đấu tranh tư tưởng. Mà trong lúc anh đang đấu tranh tư tưởng, có người mặc áo choàng trắng, mặt vô biểu tình – Tần Giản đang giống như u linh nhẹ nhàng lướt qua Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường hết hồn, theo bản năng hỏi, “Ông đi đâu đó?”
Tần Giản dừng chân một chút, quay đầu lại liếc Bạch Ngọc Đường, sau đó lại phiêu, vừa phiêu còn vừa lẩm bẩm nói, “Không yên tâm, thật không yên tâm chút nào, có nên đi giúp cậu ta hay không đây?”
“Giúp, giúp cái đầu ông á!” Bạch Ngọc Đường hung hăng trợn mắt nhìn bóng lưng Tần Giản.
Nhanh chóng sải chân đuổi theo, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra khỏi cửa phòng làm việc của tổ Trọng Án, để lại một đám cảnh viên ngây ngây ngô ngô đưa mắt nhìn dáng vẻ chuồn đi một cách tuyệt trần của Bạch Ngọc Đường.
Trong lòng Triển Chiêu thực sự rất rối loạn, sau khi rời khỏi tổ Trọng án rồi, cậu cũng không vội trở về kí túc xá, mà một thân một mình thong thả bước trên còn đường ở gần phân cục. Vừa đi, vừa suy nghĩ những chuyện xảy ra mới nãy. Thời gian dần trôi, chờ tới lúc Triển Chiêu ý thức được, trời đã đen thui rồi.
Cảm giác đói bụng từ trong bụng truyền tới, Triển Chiêu hơi sửng sốt, đưa tay xoa xoa bụng của mình, mới nhớ ra cậu đã không ăn gì mấy tiếng. Triển Chiêu có chút ngây ngốc nhìn vị trí hiện tại của cậu, cảm thấy khung cảnh chung quanh có chút xa lạ, thì ra trong lúc bất tri bất giác, cậu đã đi vào một con đường trước giờ chưa từng đi qua.
Cậu hơi nhíu mày, đang tính tìm người qua đường hỏi thăm cách về trạm xe buýt của đại học A, hay bắt xe về luôn. Ngay lúc Triển Chiêu còn đang tính, một chiếc xe thể thao có dáng vẻ vô cùng quen thuộc dừng lại cạnh cậu, Triển Chiêu giật mình, chăm chú quan sát.
“Ế?” Thật sự nhìn rất quen nha, cơ mà lúc này, làm sao ổng sẽ xuất hiện ở đây chớ?
Lúc Triển Chiêu còn lo đứng ngây ra, Bạch Ngọc Đường đã chìa nguyên cái mặt đen nhảy xuống, sau đó mặt không đổi chăm chú nhìn Triển Chiêu mấy cái, lạnh lùng kêu, “Cậu bao tuổi rồi, hơn nửa đêm còn ở trên đường đi lang thang? Có mau lên xe không thì bảo!” (em tưởng em bao tuổi mà nửa đêm giận dỗi bỏ chồng đi chơi!!! =)]]]]])
“Sao anh biết tôi ở chỗ này?” Triển Chiêu nghi ngờ nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vẫn không chịu lên xe, lập tức muốn giận. Cũng may lần này Triển Chiêu đủ thông minh, tức khắc đã nghĩ ra Bạch Ngọc Đường cố ý đến tìm mình, trong lòng ấm áp, câu lên một nụ cười ấm áp.
“Ngọc Đường, cám ơn anh đã đến tìm tôi. Có điều bây giờ tôi chưa muốn về nhà, có thể đưa tôi tới chỗ dì Giang không? Tôi đói quá.”
Ừm, nếu đối phương đã tốt bụng đến tìm cậu, thì tiện đường đưa cậu đi ăn bữa cơm hẳn cũng không phải vấn đề gì to lớn đi, hiếm khi Triển Chiêu mặt dày nghĩ như vậy.
Nghe lời Triển Chiêu nói, thần sắc trên mặt Bạch Ngọc Đường quả nhiên hòa hoãn. Anh hừ nhẹ một tiếng, liếc Triển Chiêu rồi trở về xe, lát sau, cửa bên phó lại mở, Triển Chiêu khẽ cười, lên xe, thuận tay đóng cửa lại.
Xe hơi khởi động, Triển Chiêu ngồi ở vị trí phó lái im lặng nhìn thành phố đông nghịt, bất giác lại rơi vào trầm tư. Bạch Ngọc Đường không một tiếng động lái xe, Triển Chiêu không nói, anh cũng không chủ động tìm đề tài. Cứ thế, rất nhanh đã tới quán ăn tư nhân của gì Giang rồi.
Đây là lần thứ ba hai người cùng tới nơi đây, Giang Trữ thấy hai người họ cùng nhau xuất hiện, vẻ mặt mừng rỡ vô cùng. Nhưng quán của cô ban đêm vô cùng bận bịu, Dì Giang cũng không rảnh tới tìm họ, chỉ sắp xếp cho hai người một phòng nhỏ yên tĩnh rồi lại lập tức đi chào đón khách khác.
Đến quán ăn tư nhân này hai lần, Triển Chiêu đều ngồi trong đại sảnh, vào phòng riêng thế này là lần đầu. Cách trang trí trong phòng cùng đại sảnh đều có một phong cách như nhau, vừa cực kỳ trang nhã lại có phong cách cổ xưa. Diện tích cả phòng không lớn, chỉ đặt một cái bàn cho bốn người, hai người vừa ngồi xuống đối diện, lập tức có nữ phục vụ mặc đồ cổ trang bưng trà lên.
Mang trà lên rồi, các cô đều lui ra ngoài, để căn phòng lại cho hai vị khách. Bạch Ngọc Đường cầm ly trà lên uống một hơi cạn sạch, lúc uống vẫn nhắm thẳng vào kẻ đang ngồi ngẩn ra đối diện anh, trong lòng lại nổi lên cảm giác vừa giận vừa thương, với cô gái gọi Thủy Ký Bình kia càng thêm hứng thú, không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Quen biết Triển Chiêu được một năm, Bạch Ngọc Đường tới giờ còn chưa thấy được bộ dạng thất hồn lạc phách của cậu ấy. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường nhẹ ho khan một tiếng, Triển Chiêu bị anh làm kinh động, mặt cũng ngẩn ra.
“Sao?”
Bạch Ngọc Đường cười, giơ tay rót cho mình ly trà, nhìn Triển Chiêu nói,
“Quán dì Giang toàn mời về chuyên gia pha trà thôi đó, nếm thử chút đi, trà này rất thơm.”
“Ừm.” Triển Chiêu gật đầu, vâng mệnh cầm lên ly trà, đặt ngay khóe môi, lại không uống mà cau mày rồi rớt vào trầm tư.
Bạch Ngọc Đường khó chịu nhìn tiến sĩ nhỏ ở đối diện ngẩn người nhìn ly trà, trong lòng nghĩ muốn ép cung liền bây giờ luôn, hay là chờ cậu ta ăn uống no đủ rồi mới hỏi tới lai lịch của con nhỏ Thủy Ký Bình đó.
Bất quá, suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường nhanh chóng bị cắt đứt, lúc này phục vụ đẩy cửa mang thức ăn lên, không lâu sau, 4 món 1 canh đã được bày đủ. Dì Giang tuy chỉ mới gặp Triển Chiêu hai lần, lại nhớ khẩu vị của cậu, trong 4 món có ba món là món cậu ấy thích ăn. Thấy đồ ăn ngon, Triển Chiêu đói khát tạm thời thả lỏng mớ hỗn độn của vụ án, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu ăn, cũng chậm rãi bắt đầu dùng bữa.
Có lẽ vì lúc chiều mới có tranh chấp, hoặc do mấy ngày gần đây quan hệ của hai người lúc nóng lúc lạnh, hơn nữa trong lòng Triển Chiêu có chuyện, nên lúc ăn cơm hai người cũng tự giác tuân thủ quy định đang ăn không nói. Một bữa cơm nhanh chóng ăn xong, chờ tới khi 4 món cũng thấy đáy rồi, Triển Chiêu mới giống như sống lại, xoa bụng thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn Triển Chiêu, vỗ tay kêu nhân viên tới dọn chén dĩa, lại bảo người pha trà đổi trà mới, xong xuôi liên đuổi tất cả mọi người ra ngoài. Lúc trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Bạch Ngọc Đường híp mắt chăm chú nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Triển Chiêu, ánh mắt sắc bén muốn đốt người.
“Anh nhìn cái gì?” Triển Chiêu có chút kỳ quái chăm chăm nhìn ánh mắt Bạch Ngọc Đường, trực giác nhận biết nguy hiểm của động vật khiến cậu có chút khẩn trương.
Bạch Ngọc Đường cười khẽ, chưa vội nói, chẳng qua chậm ra châm trà cho hai người, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Triển Chiêu ngoan ngoãn uống đi. Triển Chiêu buồn bực tuân lệnh cầm ly trà lên một hơi uống cạn, sau đó chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường nói, “Có lời cứ nói thẳng, từ lúc bước vào phòng tôi đã cảm thấy anh có chuyện muốn nói rồi đó.”
Bạch Ngọc Đường rất bất ngờ nhìn Triển Chiêu, “Không ngờ cậu vẫn còn có thể nhạy bén như thế, tôi còn tưởng vừa nhìn thấy cái cô buôn ma túy đó cậu liền rớt hồn mất rồi.”
Ba chữ buôn ma túy làm Triển Chiêu nhăn nhó, nhưng sự thật lại khiến cậu không cách nào phản bác, cậu chỉ có thể lặng yên cúi đầu rốt lại trà đầy ly. Bạch Ngọc Đường nhìn bộ dáng rót trà của Triển Chiêu, lòng bắt đầu cảm thấy chua, lạnh lùng nói, “Thế nào? Mới nhắc tới cô ta cậu liện khó chịu như vậy? Thế này lỡ về sau cô ta bị kéo đi xử bắn rồi, cậu còn không đau lòng tới ch.ết sao?”
“Bạch Ngọc Đường.” Triển Chiêu nhếch đuôi mày, trên mặt có chút giận dữ, “Anh nói chuyện cũng không cần phải vậy đi? Xử bắn cái gì? Chị ấy lúc này cũng chỉ là kẻ tình nghi, không phải tội phạm, chỉ cần tôi có thể tìm ra chứng cứ để điều tr.a cấp trên của chị ấy, chị ấy liền —“
“Liền thế nào?” Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “liền không phải kẻ buôn ma túy nữa rồi?”
“Anh —-“ Triển Chiêu bị lời của Bạch Ngọc Đường chặn họng, á khẩu không thể trả lời, chỉ có thể ôm một bụng tức giận dồn nén tại nơi khác.
Thấy dáng vẻ Triển Chiêu bị mình chọc giận tới mức gò má đỏ bừng, Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy đau lòng hơn là vui vẻ. Bực bội khinh bỉ bản thân, Bạch Ngọc Đường lại cười tự giễu, nhấc tay rót một ly cho Triển Chiêu, cười nói, “Được rồi, cậu cũng đừng giở trò giận dỗi với tôi. Nói chút đi, lai lịch của cô gái kia cuối cùng là thế nào, có quan hệ gì với cậu, cậu nói rồi, tôi mới có thể cân nhắc xem có thể giúp cậu hay không chứ, cậu nói đúng không?”
(Anh đang dỗ ngọt thằng bé)
Lời nói của Bạch Ngọc Đường làm Triển Chiêu giật mình thật đấy, cậu nhìn Bạch Ngọc Đường chăm chăm, do dự hỏi, “Tôi không nghe lầm chứ, anh muốn giúp tôi?