Chương 82: Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (14)

Tình thế cấp bách, Triển Chiêu đoạt lấy lon bia trong tay Bạch Ngọc Đường, ngẩng đầu lên uống một hớp to, sau đó vất lon bia xuống đất, không nhịn được nói, “Xong chưa! Tiểu Bạch, em ra ngoài chờ anh, anh nhanh nhẹn giùm em một chút!”


Nghĩ tới đây, sau khi Bạch Triển hai người vào cửa, trên mặt Lâm Chí Hổ lần đầu tiên nở nụ cười. Gã hì hì cười, đứng dậy, nhìn hai người cười trừ, nói, “Hai vị xuất thủ hào phòng, dĩ nhiên phải nghe hai vị rồi. Không phải tôi nói khoác, trên đất thành phố D, nếu chỗ của tôi không có được hàng tốt, thì người khác càng không thể có đâu! Cái tên Adam gì đó, hắn chính là ỷ bạn thân là người nước ngoài, có thể tuồn hàng từ ngoại quốc sang, nhưng thực chất cách làm của hắn so với tôi không bằng được đâu! Các cậu dùng thử hàng của tôi, bảo đảm sẽ không nhớ tới tên Adam đó nữa!”


“Được rồi, xem như nể mặt tiểu Bạch, thử một chút.” Triển Chiêu lười biếng nói với Bạch Ngọc Đường, “Trả tiền thế nào?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Lâm Chí Hổ, người sau hơi sửng sốt, “Các cậu không biết? Chúng tôi bên đây đều trả tiền mặt.”


“Tiền mặt?” Không chờ Bạch Ngọc Đường trả lời, Triển Chiêu đã thiêu mi, “Sao mà phiền phức thế, tôi trước giờ ra đường đều không mang theo tiền.”


Bạch Ngọc Đường thấy Lâm Chí Hổ cau có, vội giải thích, “Mỗi lần Adam giao hàng cũng không đòi tiền mặt, cho nên em ấy không quen. Hổ ca, thế này, hôm nay chúng tôi đã biết, ngày khác lại liên lạc, đến lúc đó, bọn tôi nhất định sẽ chuẩn bị xong tiền mặt trả cho các anh.”


“Chuyện này….” Khuôn mặt tươi cười của Lâm Chí Hổ nháy mắt trở nên lạnh băng, “Bạch huynh đệ, thế này không được cho lắm. Nửa đêm canh ba các cậu lôi ba người huynh đệ bọn tôi đến, bản thân lại không mang theo chút tiền nào, không phải muốn giỡn mặt bọn tôi đó chứ?”


available on google playdownload on app store


Thái độ Lâm Chí Hổ chuyển lạnh khiến Triển Chiêu lại khẩn trương, Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, dường như có chút khổ sở. A Trung cùng nam nhân trẻ tuổi cũng để lão đại làm chủ, thấy Lâm Chí Hổ mất vui, bọn họ cũng tập trung về phía cửa. Dĩ nhiên chuyện Bạch Triển hai người nghĩ có thể không mất cái gì, toàn thân trở lui đã là chuyện không thể. Đang lúc Triển Chiêu sắp không kiên trì nổi mà lộ ra thần sắc hoảng hốt, Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên cười một tiếng, sau đó giống như làm ảo thuật móc ra phong bì từ trong áo khoác, bộp một tiếng, vứt lên mặt bàn trống trải.


“Hửm?”  Lâm Chí Hổ hơi sửng sốt, a Trung lập tức cầm phong bì lên xé ra. Giấy tiền 100 tệ lộ ra từ nơi bị xé, xấp tiền này chắc phải chừng 3 vạn.


“Bạch huynh đệ, đây là ý gì?” Thấy được tiền sắc mặt Lâm Chí Hổ cũng hòa hoãn đôi chút, gã chăm chăm nhìn khuôn mặt mỉm cười của Bạch Ngọc Đường, hỏi.


Bạch Ngọc Đường không nhanh không chậm trả lời, “Hổ ca trách bọn tôi không có thành ý, cho nên tôi mới để lại chút thành ý, tránh cho Hổ ca hiểu lầm, dù sao ngày sau chúng ta còn có nhiều giao dịch có thể làm với nhau mà. Hổ ca là người làm ăn, hòa khí sinh tài, không cần quá so đo với tiểu huynh đệ bọn tôi mới đúng.”


“Thành ý?” Lâm Chí Hổ liếc phong bì dày cộm kia, cười nói, “Thành ý này của Bạch huynh đệ chúng ta phải hiểu thế nào?”


Bạch Ngọc Đường nói, “Trong đó có 3 vạn tệ, xem như là tiền đặt cọc của bọn tôi. Dĩ nhiên, bọn tôi cũng không thể nào không cầm về chút hàng nào được, nhưng anh không cần đưa nhiều, cho khoảng 2 vạn tiền hàng là được, còn dư 1 vạn xem như tiền trà nước tôi đưa các huynh đệ. Bọn tôi lấy hàng về, nều tiểu huynh đệ của tôi hài lòng, không quá ba ngày nhất định sẽ còn liên lạc với Hổ ca, đến khi đó khẳng định trả tiền mặt, hiểu như vậy, Hổ ca có hài lòng không?”


(*1 NDT bây giờ khoảng 3000 VND, 3 vạn NDT là khoảng 105 triệu VND =)] phá gia khủng kiếp)
Lâm Chí Hổ híp mắt, suy nghĩ một chốc, càng cười lớn hơn, “Không tệ, không tệ, Bạch huynh đệ quả là một người sảng khoái. A Trung, mang rượu tới.”


Lâm Chí Hổ còn chưa nói xong, A Trung to bự đã cầm tới một lon bia không biết lấy từ nơi nào, khui ra đưa cho Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường nhìn lon bia kia, có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Chí Hổ, “Hổ ca, đây….”


“Nếu xem lão Lâm ta làm bằng hữu liền uống một ngụm.” Lâm Chí Hổ lạnh lùng, nhìn chăm chăm cánh tay cầm bia của Bạch Ngọc Đường, dường như đang chờ Bạch Ngọc Đường uống một hơi cạn sạch.


Không khí có chút cứng ngắc, một loại cảm giác khẩn trương ngập tràn không khí. Triển Chiêu đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, loại không khí nặng nề này khiến cậu cảm thấy hít thở cũng khó khăn. Cậu nhìn Bạch Ngọc Đường lưỡng lự không uống lon bia kia, mà sắc mặt Lâm Chí Hổ cũng ngày càng không tốt. Tình thế cấp bách, Triển Chiêu đoạt lấy lon bia trong tay Bạch Ngọc Đường, ngẩng đầu lên uống một hớp to, sau đó vất lon bia xuống đất, không nhịn được nói, “Xong chưa! Tiểu Bạch, em ra ngoài chờ anh, anh nhanh nhẹn giùm em một chút!”


Dứt lời, Triển Chiêu đẩy tên to lớn đang đứng cản trước người mình, sau đó dùng sức đẩy cửa phòng ra. Ngoài cửa, một luồng gió lạnh thổi tới, Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, bất chợt cắn chặt răng, một cơn đau nhói từ đầu lưỡi truyền tới. Nhờ cơn đau đớn sắc bén này cậu mới đè nén được cảm giác chóng mặt mãnh liệt, sau đó gượng bước hai ba bước, biến mất ở góc hành lang.


Ba người Lâm Chí Hổ cũng không để ý tới biến hóa của Triển Chiêu, bọn chúng trao đổi cho nhau một ánh mắt yên tâm. Sau đó Lâm Chí Hổ lấy từ trong ngực ra một túi bột nhỏ chừng 500gr Heroine có độ tinh khiết cao, nhét vào trong tay Bạch Ngọc Đường, sau đó tiến gần nhỏ giọng, “Đưa cậu nhóc kia về đi thôi, sau này nếu còn cuộc làm ăn nào tốt như thế, nhớ chiếu cố anh đây nhé.”


Lúc nói, ánh mắt Lâm Chí Hổ lóe lên một tia sáng bỉ ổi. Ánh mắt này khiến trong lòng Bạch Ngọc Đường nổi lên một trận giận dữ, anh hận không thể bóp cổ tên khốn kiếp này ngay tại chỗ, nhưng bây giờ, người làm anh còn tức hơn tên khốn kiếp này chính là tiểu hỗn đản hiện tại không biết đã chạy đi đâu!


Khi Triển Chiêu đang dựa vào hàng rào lạnh băng, bước chân mơ hồ, đi tới lầu một, đầu óc cậu đã không còn tỉnh táo nữa. Cậu không chắc nếu như không có hàng rào bên tay, cậu có thể ngã xuống đất hay không. Cậu ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng, đó là cậu bị bỏ thuốc, lon bia mới nãy có vấn đề. Nhưng đồng thời, Triển Chiêu cũng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng hơn nữa, đó chính là động cơ đám người kia bỏ thuốc cậu.


Bọn chúng là kẻ buôn ma túy, mình với Bạch Ngọc Đường cầm tiền mặt theo chúng làm giao dịch, hẳn chúng sẽ không muốn giết người diệt khẩu đi? Tỷ lệ chuyện này không lớn, vậy động cơ bọn chúng bỏ thuốc là gì? Xét từ tình huống mới nãy mà thấy được, đối tượng chúng muốn bỏ thuốc là Bạch Ngọc Đường, nhưng đổi lại sau khi mình uống rồi, bọn chúng có thể tiếp tục ép Bạch Ngọc Đường uống nữa hay không? Nghĩ tới đây, đầu Triển Chiêu càng đau hơn, lý trí sống còn khiến cậu một lần nữa dùng sức cắn đầu lưỡi mình, đau đớn giúp cậu miễn cưỡng duy trì thanh tĩnh.


Cậu nghĩ đến Bạch Ngọc Đường, lại cảm thấy vô cùng may mắn vì người uống bia chính là cậu, vì nếu trong hai người chỉ có thể để một người tỉnh táo, thì cậu tình nguyện chọn người đó là Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu cũng không biết, tại thời điểm ý thức của mình đang sắp sửa gục ngã, cậu lại vẫn tin tưởng Bạch Ngọc Đường nhiều như vậy. Mặc dù không biết mình rốt cuộc uống phải cái gì, như Triển Chiêu nhận ra, cậu lúc này cần nhất chính là nhanh chóng nằm xuống, nếu không, cậu chắc chắn sẽ ngã.


Ngã xuống ở nơi gần bọn buôn ma túy thế này, dĩ nhiên không phải chuyện gì quá an toàn. Triển Chiêu cau mày, dùng tay cố gắng chống đỡ thân thể nặng nề của cậu, cậu cảm giác được mình chỉ có thể cố gắng thêm được mấy giây, nếu Bạch Ngọc Đường còn không chịu xuất hiện, cậu cũng không thể chịu thêm được nữa.


Còn may, Bạch Ngọc Đường đã kịp thời xuất hiện tại góc cầu thang. Anh bước vội đến bên người Triển Chiêu, một thanh kéo lấy thân thể mềm nhũn của đối phương ôm chặt vào lòng.


“Bạch… Ngọc Đường.” Triển Chiêu dùng hết khí lực cũng chỉ có thể mở được nửa mắt, cậu mơ mơ màng màng nhìn Bạch Ngọc Đường, ánh đèn mờ ảo trong hành lang lại càng làm nổi bật lên sắc mặt đen như mực của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu dựa vào bả vai Bạch Ngọc Đường, câu khóe miệng, nhỏ giọng cười hỏi, “Tôi… tôi biểu hiện rất tốt?”


Bạch Ngọc Đường bây giờ đơn giản đã giận đến thất khiếu bốc khói, anh hung hăng trợn mắt nhìn Triển Chiêu, nhưng lại nhận ra nhóc con kia chẳng những không sợ mà ngược lại còn cười khúc khích. Bạch Ngọc Đường chỉ biết cực kỳ bất đắc dĩ, anh bây giờ đã hiểu dụng ý của Lâm Chí Hổ khi cho hai người họ uống lon bia kia. Đây là một phép thử, bên trong lon bia đó đã được cho thêm một ít thuốc LSD loại nhẹ. Đây là một thứ rất nguy hiểm, có một ít lũ cặn bã trong hộp đêm sẽ dùng thủ đoạn này đối phó với nữ nhân.


(*LSD: Lysergic Acid Diethylamide: Là một loại thuốc gây ảo giác và thay đổi tâm trạng, hay nói cách khác là một loại ma túy gây ảo giác cực mạnh.)


Nhưng cho dù là nữ nhân lăn lộn trong hộp đêm cũng không giống Triển Chiêu, mới uống một ngụm thôi đã trở thành bộ dáng choáng váng hôn mê vậy rồi, mất công cậu ta còn nhận ra mình, thật không dễ. Bạch Ngọc Đường cười khổ, kéo Triển Chiêu, anh phải nhanh chóng mang Triển Chiêu đi khỏi nơi nguy hiểm này, chỉ mong tinh thần nhóc con đủ mạnh để anh giúp cậu ta tới bên cạnh xe. Bạch Ngọc Đường có thể chắc chắn, bọn buôn ma túy kia hiện tại đang đứng ở cửa sổ quan sát hai người họ, nếu để bọn chúng nhìn thấy một con sâu độc Triển Chiêu nho nhỏ tự xưng có thể ăn cả thứ heroine cao cấp nhất lại bị một chút thuốc LSD đánh ngã, thì không chỉ buổi diễn sau này không cần hát, mà tội lỗi này Triển Chiêu cũng nhận không nổi đâu.


Cảm thấy thân thể Triển Chiêu càng ngày càng nặng, Bạch Ngọc Đường đang vừa tăng nhanh bước chân vừa bất đắc dĩ suy nghĩ, anh có phải còn rất may mắn khi cậu nhóc ch.ết tiệt này mặc dù rất can đảm nhưng cũng không có ngu muốn tìm cái ch.ết, biết uống một ngụm rồi liền vất hết lon bia hay không đây?


Bạch Ngọc Đường dường như phải dốc hết sức lực cả người mới có thể đỡ Triển Chiêu lên xe, suốt quá trình Triển Chiêu xem như ngoan ngoãn, không có giãy. Người chơi ma túy đòi hỏi phải bỏ ra rất nhiều tiền thuốc, xem như là người có tài sản ngàn vạn sớm muộn gì cũng bị khoản tiêu xài cực đại này bại cho sạch sẽ. Cho nên người chơi ma túy xuất thủ hào phóng như Bạch Triển hai người là vô cùng hiếm có, những người này thông thường đều là lũ tay mơ vừa bắt đầu chơi ma túy hoặc là đám thiếu gia không biết cực khổ kiếm tiền. Buôn ma túy rất hiếm khi có thể gặp được người mua hào sảng như vậy, dựa trên lòng tham của bọn buôn ma túy, bắt đầu từ hôm nay, bọn chúng sẽ ngày ngày mong đợi Bạch Triển hai người liên lạc với chúng, để có thể bán ra càng nhiều hàng giá cao hơn. Mà bây giờ Bạch Ngọc Đường vừa hoàn thành nhiệm vụ, lại còn có được một phiền phức to lớn hơn cần giải quyết, cậu phải nghĩ cách giúp Triển Chiêu tỉnh lại.


Lúc này đã gần nửa đêm, Bạch Ngọc Đường không thể đưa Triển Chiêu về phòng của cậu, vạn nhất bị phát hiện ra thì người này cũng không cần ở lại làm việc trong trường đại học nữa. Chẳng qua suy nghĩ đơn giản một chút, Bạch Ngọc Đường liền trực tiếp lái xe về biệt thự của mình. Trong khoảng thời gian đó, Triển Chiêu nằm trong xe mơ màng mê man ngủ, lại không ngừng lẩm bẩm các loại chuyện vớ vẩn. Thanh âm lúc cao lúc thấp, giọng cứ nhừa nhựa khó nghe, Bạch Ngọc Đường cũng không có tâm trạng muốn nghe cậu nói cái gì, chỉ mong có thể bình an lái xe trở lại, sau đó tìm cách nào đó thức tỉnh Triển Chiêu.


Vì lo lắng cho cơ thể Triển Chiêu, một đoạn đường cũng trở nên thật dài, cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm chạy tới mục đích, mà Triển Chiêu lúc này cũng hoàn toàn mất đi ý thức. Bạch Ngọc Đường định thần nhìn sang bên cạnh, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, dáng vẻ Triển Chiêu thật quá sức hảo ngoạn rồi.


Chỉ thấy tiến sĩ nhỏ bình thường thông minh cơ trí, bây giờ đang dang tay ôm chặt lưng ghế da, dùng gò má trắng noãn nhẹ nhàng chà trên ghê da bóng loáng. Vừa cọ vừa phát ra tiếng thở khò khè từ mũi miệng, tiếng hít thở này nghe nặng nề hơn tiếng hô hấp sau khi ngủ say rất nhiều, nghe qua có chút giống con mèo nhỏ đang ngáy.


Anh bất đắc dĩ xoa xoa tóc Triển Chiêu, lúc ngón tay chạm vào tóc cậu, động tác Bạch Ngọc Đường cũng khựng lại. Trán cùng tóc Triển Chiêu đã nhễ nhại mồ hôi dính dấp. LSD khiến người ăn trải nghiệm được sự hưng phấn cùng ảo giác vui vẻ, đổi lại cái giá cáo chính là khiến thể năng của người đó bị huy động sạch sẽ, cuối cùng tiêu hao hết toàn bộ sức lực.


Nhìn dáng vẻ trẻ con ngoan ngoãn lúc bình thường của Triển Chiêu, đừng nói sẽ ăn những thứ lộn xộn này, chỉ sợ rượu bia cậu ta cũng không uống nhiều nữa. Nhưng cơ thể sạch sẽ như thế sẽ càng không cách nào chống cự lại sự xâm lược mạnh mẽ của chất độc, chỉ cần bị kích thích nhỏ cũng sẽ hưng phấn. Cũng may Triển Chiêu chỉ uống một ngụm nhỏ, nếu cậu đem cả lon bia kia cũng dốc hết vào bụng, có lẽ tối nay cậu chỉ có thể ở lại bệnh viện thôi.


Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đẩy cửa xe xuống, bước vòng qua phía Triển Chiêu, cau mày kéo Triển Chiêu xuống ghế. Mất đi ghế da ấm áp mềm mại, làm Triển Chiêu cảm thấy không vui, cậu mơ màng ôm chặt Bạch Ngọc Đường, sau đó dựa đầu vào góc cổ đối phương, bất mãn làu bàu, “Anh ơi, em buồn ngủ, em muốn ngủ, nhưng em còn muốn ăn cơm chiên nữa.”


Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, tâm nói đây là chuyện tào lao gì vậy. Muốn ngủ, không thành vấn đề, lập tức sẽ cho cậu ngủ, điều kiện tiên quyết là cậu có thể ngủ được à. Cơm chiên, cũng được luôn, khẩu vị của cậu cũng không tệ, sáng mai làm cho cậu ăn có được không, tối nay chắc khỏi ăn rồi, khẳng định sẽ không còn khẩu vị. Bất quá, anh sao ———


Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn cái thân thể đang vùi trong lòng mình mà không thể cọ quậy, khẽ cười khổ, nhóc con thối tha này, nhất định là mơ về lúc nhỏ, coi mình như Triển Huy đại ca.


Xem như cơ thể không có cường tráng như vậy, nhưng Triển Chiêu dù gì cũng là một người đàn ông trưởng thành, Bạch Ngọc Đường vô cùng mất sức mới có thể bế cậu vào phòng trong. Lúc anh đặt Triển Chiêu lên Salon xong, toàn thân cũng đẫm mồ hôi. Bạch Ngọc Đường đứng bên ghế salon thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hạ ánh mắt xuống quan sát Triển Chiêu đang nằm, bắt đầu cảm thấy đau đầu. Kế tiếp làm gì đây?


Ngay lúc Bạch Ngọc Đường đang rầu rĩ nhìn Triển Chiêu mơ màng, thì bên trong tòa nhà hai tầng trong khu biệt thự khác ở thành phố D, đội trưởng tổ Trọng án Bao Chửng đang cùng với người yêu đang trong kỳ trăng mật khoa trưởng Công Tôn Sách thu dọn thu hoạch của mình trong kỳ nghỉ. Căn nhà này cũng là di sản cha mẹ để lại cho Công Tôn Sách, từ lúc hai người lăn lộn qua nhiều thành phố cuối cùng trở lại thành phố D xong,  Công Tôn Sách cũng để Bao Chửng dọn tới. Tuy nhà chỉ có hai tầng, nhưng đối với hai người đàn ông độc thân mà nói cũng có hơi chút trống trải. Lúc đó, bọn họ cũng không nhận ra hành vi này gọi là sống chung, cho đến gần đây, khi hai người xác định mối quan hệ của mình mới biết, thì ra họ đã cùng ở chung với nhau dưới một mái hiên đã lâu như thế rồi.


Thay đổi quan hệ khiến hai người quyết định sửa sang lại ngôi nhà này một lần nữa, vì thế lúc đi du lịch ở thành phố H, Công Tôn Sách đã làm chủ mua thêm rất nhiều đồ trang hoàng khác nhau. Bây giờ trở về, án ma túy đã ném cho Bạch Ngọc Đường, hai người hiếm khi có dịp rỗi rãi dứt khoát mở hành lý ra làm việc nhà.


Kết quả khi việc nhà làm được một nửa cả hai đều đói, kêu đồ ăn bên ngoài xong hai người lại đột nhiên cảm thấy “hăng hái”, vì vậy, hai lão đàn ông hơn 30 tuổi không có tiết chế, giữa ban ngày ban mặt lại lăn xả vào nhau, rốt cuộc chờ đến khi bọn họ làm xong vận động trên giường rồi mới nhớ việc nhà vẫn còn dư một nửa, thì trời đã tới nửa đêm. Hai người nằm trong căn phòng ngủ vừa được trang trí lại, thương lượng với nhau xem nên bò dậy trang hoàng cho xong một nửa đồ đạc còn lại, hay là dứt khoát ngủ trước đã, sáng mai lại nói. Mà ngay lúc đó, điện thoại của Bạch Ngọc Đường lại bắn tới di động của Công Tôn Sách.


“Đã hơn nửa đêm rồi, khẳng định không có chuyện tốt?” Bao Chửng nhìn cái tên sáng lên trên di động Công Tôn Sách, mặt đen càng đen thêm mấy phần.
Công Tôn Sách cũng hơi ngạc nhiên, nhận lấy di động từ trong tay Bao Chửng, cau mày nói, “Không phải hôm nay bọn chúng đi tr.a án ma túy sao?”


Bao Chửng nhướn mày, “A Sách, nhận đi, xem một chút xem có chuyện gì xảy ra.”
“Ừ.”
Công Tôn Sách nhận điện, đầu kia liền truyền tới một tiếng thét thảm thiết, “Khoa trưởng, cứu mạng!! Triển Chiêu cậu ta điên rồi!”
“Hả?” Công Tôn Sách thất kinh, Triển Chiêu cậu ta điên rồi là sao chứ.






Truyện liên quan