Chương 9

Đóa Đóa tự nhiên hiểu được là khổng tước dùng tiên lực cứu mình, cúi đầu xuống nghĩ nghĩ, vươn đầu lưỡi lạch cạch lạch cạch ɭϊếʍƈ vài cái trên tay khổng tước, sau đó nâng đôi mắt đen lung liếng yên lặng theo dõi hắn.
Khổng tước hơi chấn động.


Dị tộc muốn vào Vũ tộc tu luyện cũng không phải là dễ dàng, cho dù là có tiên khí của vương thượng, thì tiểu hồ ly yếu đuối cũng chống đỡ không được bao lâu, nhưng tiểu hồ ly nhìn qua không có nửa điểm không khoẻ, ngược lại khổng tước cảm thấy, vừa thấy hắn liền cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc.


Nhìn tiểu hồ ly ngây thơ tròn vo ôm ở trong tay, khổng tước biết mình rõ ràng là hận hồ tộc, nhưng thấy đôi mắt tiểu hồ ly, tâm bỗng nhiên vừa động.


Đôi mắt này không giống hồ tộc, tuy rằng đôi mắt tiểu hồ ly không nhỏ, ngập nước, nhưng hình dạng này rõ ràng là mắt phượng hẹp dài, nhìn kỹ có vài phần giống Vũ tộc.


Trong mắt khổng tước toát ra một tia thần sắc phức tạp, thừa dịp ôm lấy tiểu hồ ly, tiên lực bất tri bất giác tham nhập kinh mạch nó, quả nhiên……
Cùng suy nghĩ của mình giống nhau, trên người tiểu hồ ly này có một nửa là giống chân nguyên tiên lực của mình!


Đóa Đóa chiếm được tiên lực của khổng tước, nhất thời trên người dễ chịu rất nhiều, nó nhìn xem khổng tước, lại nhìn xem sắc mặt có chút không thích hợp phụ thân, trực giác táp táp đầu lưỡi, muốn nói cái gì đó.


available on google playdownload on app store


Hồ phụ thân khẽ mở đôi môi, trong miệng bay ra một viên châu màu xanh nhạt mượt mà trơn bóng, đưa đến Đóa Đóa trước mặt, ôn hòa nói:“Đóa Đóa, há mồm.”


“Phụ thân.” Đóa Đóa nghe lời hàm trụ hạt châu, bên trong cuồn cuộn không ngừng sức mạnh cường đại ấm áp, chảy vào kinh mạch của nó, Đóa Đóa cảm thấy ngực buông lỏng, đã hoàn toàn khôi phục.


Ngô, giống như linh lực so với trước đây còn tràn đầy một ít. Nó nhìn phụ thân một cái, lại nhìn khổng tước, bỗng nhiên phúc chí tâm linh toát ra một câu:“Phụ thân, hắn chính là mẫu thân ta sao!”


Hồ phụ thân run lên, nghiêng đầu đi, trên mặt bỗng nhiên có chút ửng đỏ, khổng tước xoa xoa lông tơ tuyết trắng trên đầu của Đóa Đóa, cười nhạo nói:“Ta là Vũ tộc, sao có thể sinh hạ một tiểu hồ ly như ngươi, hỏi cha ngươi một chút, ai mới là mẫu thân chân chính? Là ai lúc trước dùng tiên nguyên của ta?”


Hồ phụ thân trên mặt càng đỏ, nói không ra lời, trầm mặc một hồi lâu nhi mới nói:“Chuyện này…… Nhất định phải ở trước mặt đứa nhỏ nói sao?”


Khổng tước liền cảm thấy nôn nóng,“Chẳng lẽ không phải nói rõ ràng sao? Rõ ràng là ngươi hao tổn tâm cơ dùng tiên nguyên của ta, sao lại bảo ta là nương của nó?”


Mất đi nội đan, sắc mặt hồ phụ thân càng thêm trắng, đồng tử tối đen nặng nề không có một tia ánh sáng, hắn cúi đầu lộ vẻ sầu thảm cười, sau đó nói:“ Đóa Đóa……” Chậm rãi ngẩng đầu lên, âu yếm nhìn bảo bối của mình, nói:“Hắn mới là cha ngươi, ta…… Thật có lỗi Đóa Đóa, lừa ngươi…… Bốn trăm năm trước người sinh hạ ngươi…… Kỳ thật là ta…… Ta…… Ta trộm kì tử đan, cho nên, mới có khả năng sinh hạ ngươi……”


Sau đó hắn bước lại, dừng trước mặt khổng tước thật lâu,“Tuyên Tuyên, nói như vậy được chưa? Nhiều như vậy năm …… Ngươi vẫn là không muốn tha thứ cho ta sao?”


Khổng tước xoay mình chấn động, mấy trăm năm đều không nghe được có người gọi hắn như vậy “Tuyên Tuyên”, đột nhiên trong lúc đó lại nghe được, quả thực giống như người bình thường, tong lòng cảm giác lẫn lộn, nhưng hắn không biểu hiện ra bên ngoài. Nhưng khổng tước nhớ lại chuyện trước đây, ngực không thể ức chế bi thương cùng hận.


Năm đó bọn hắn là bạn tốt, là cầu tiên cầu đạo, cùng chung chí hướng bạn bè, nhưng không nghĩ người nọ ôm tâm tư như vậy với mình, vì ngăn cản chính mình hóa tiên, không tiếc hạ thủ đoạn, dùng tiên nguyên của mình, khiến hắn đến nay vẫn ở bộ tộc, không thể đường đường chính chính đứng hàng tiên ban, trở thành một gã thượng tiên.


Khổng tước nghĩ đến đây hận ý lại khởi, cắn răng cứng rắn nói:“Tố Ninh, ngươi muốn ta tha thứ ngươi, trừ phi ngươi theo thế giới này biến mất!”


Huyết sắc trên hai gò má hồ phụ thân hoàn toàn biến mất, hắn nhìn khổng tước một lúc lâu, nhắm mắt lại, rồi lại mở, rốt cục thản nhiên cười,“Hảo, ta đã biết.”
“Đến, Đóa Đóa lại đây.” Hồ phụ thân nhìn tiểu hồ ly bổ nhào vào trong lòng, ánh mắt thập phần cưng chiều thương tiếc.


Đóa Đóa cào cào tiểu móng vuốt, bất an bào bào vạt áo phụ thân, không biết sao vẻ mặt của phụ thân làm cho nó cảm thấy rất là đau thương,“Phụ thân……”
Hồ phụ thân thấp giọng hỏi:“Đóa Đóa, kia mới là cha ngươi, ngươi đi gọi hắn một tiếng được không?”


Đóa Đóa ngẩng đầu nhìn xem khổng tước, mây mù thản nhiên bao phủ chung quanh hắn, hắn đứng giữa không trung, tư thái tuyệt đẹp, mắt phượng lợi hại tinh lượng, nhưng nhìn mình cũng là nhu hòa mà thân thiết.


Một loại máu mủ tình thâm dâng lên trong lòng, Đóa Đóa gật đầu, nhìn hắn, nhẹ nhàng hô một tiếng:“…… Cha thân.”
Kia một tiếng thân thiết nhẹ nhàng “Cha thân” Khiến cho lòng khổng tước xao động, giống như người say, khổng tước không khỏi đáp lại nó một tiếng.


Hắn…… Thế nhưng có một đứa con! Còn có bộ dạng lớn như vậy!
“Hảo hài tử,” Hồ phụ thân vuốt ve đầu Đóa Đóa,“Biến thân cho cha thân ngươi nhìn xem.”


Đóa Đóa hợp tiểu móng vuốt với nhau, trong miệng lẩm bẩm, sau đó sương mù xuất hiện, một thiếu niên hoạt bát phấn nộn xuất hiện trước mắt khổng tước.


Gương mặt trắng hồng mềm mại, đôi mắt đen thủy tinh, giống như vũ tộc, hẹp dài, nhưng mắt vĩ cũng là bộ dáng hồ tộc, hơi hơi thượng kiều, thập phần đáng yêu mê người.


Hồ phụ thân nhẹ nhàng nói:“Đóa Đóa mặc dù đã hơn bốn trăm năm, theo đạo lý sớm nên trưởng thành, nhưng người vốn sinh ra đã yếu đuối, lại cùng có huyết mạch hai tộc, khó có thể dung hợp, cho nên mới chậm chút…… Cũng là sai lầm của ta, làm cho đứa nhỏ này không ít khổ…… Cửu Hoa Sơn tuy rằng có tiên căn, nhưng không thể so với thánh địa Vũ tộc, nếu nó có thể ở này tu luyện nhiều hơn, đối thân thể và tu vi của nó đều có lợi thật lớn…… Tuyên tuyên,” Hồ phụ thân thật sâu nhìn hắn, trong mắt nổi lên một tia ôn nhu, nhẹ giọng nói:“…… Ngươi chăm sóc nó được không?”


Đóa Đóa nhịn không được ôm chặt lấy hồ phụ thân,“Phụ thân, vậy còn ngươi, ngươi đi đâu, đừng để ta một mình ở chỗ này.”


Khổng tước run run một chút, nghĩ không ra phải nói cái gì, cốt nhục thân tình, hắn thích Đóa Đóa, nhưng sẽ không bởi vì đứa nhỏ mà tha thứ cho người trước mắt này.


Hồ phụ thân than nhẹ một tiếng, ôn nhu nói:“Ta là tộc trưởng tự nhiên phải về hồ tộc, Đóa Đóa, phải nghe lời nói của cha thân, về sau không thể bướng bỉnh,” Ngón tay chậm rãi đem bảo bối  bên người đẩy ra, chỉ vào bóng người đứng lặng xa xa, “Đi đi, cha thân ngươi đang ở đó, chờ ngươi tu luyện tốt, hãy đến tìm ta.”


Nói xong lại nhịn không được quay đầu nhìn khổng tước một cái, người nọ đã đến gần, không biết tới khi nào, nếu không phải hắn ngẩng đầu, có lẽ không cảm giác được người nọ tiêu sái gần.


Lưu luyến nhìn cặp mắt phượng trong sáng xinh đẹp kia, khi bọn hắn vẫn là bạn tốt, hắn rất thích nhìn ánh mắt đó. Thời điểm luận đạo, cặp mắt kia luôn tràn đầy sáng rọi, hắn cũng không biết chính mình từ khi nào trầm mê như vậy.
Rất sâu rất sâu……


Sâu đến nguyện ý vì hắn không tiếc nghịch thiên, đi trộm kì tử đan.


Đó là một loại tiên đan thập phần cường đại, chỉ có làm thần tộc bởi vì không có nữ tính mà không thể sinh người thừa kế, mới có thể được tiên đế ban thuốc, tộc trưởng tự mình ăn vào, cùng đồng tộc tối thuần khiết tiên nguyên, vì thần tộc mình kéo dài hậu thế.


Nhưng sau khi uống thuốc trong cơ thể phải chịu thống khổ biến hóa, thống khổ đó không phải thượng tiên bình thường có thể chịu được, bởi vậy tiên đế đồng thời còn có thể phái một tư dược tiên quân đi chẩn trị, bảo đảm đứa nhỏ thuận lợi sinh ra.
Nhưng những điều đó, hắn đều không có.


Cho nên, đứa nhỏ khổ, hắn càng khổ.


Thân thể kịch liệt biến hóa dẫn tới đau đớn, thường thường hắn phải cắn đứt một cây lại một cây ngậm lấy, mới đầu mấy tháng, hắn luôn đau đến trước mắt biến thành màu đen rồi hôn mê đi, buổi sáng vì mồ hôi lạnh rơi mà tỉnh lại, mùi máu tươi trong miệng làm cho hắn buồn nôn.


Hắn không dám đi ra, sợ bị người khác biết được quấy nhiễu đến đứa nhỏ.


Đợi cho thai nhi thành hình, trong cơ thể biến đổi lớn mới dịu đi một chút, hai loại tiên lực bất đồng  ở bên trong kinh mạch xung đột ma sát, theo thai nhi lớn lên mà ngày càng tăng thêm, mỗi khi phát tác, đau đến mức sống đi ch.ết lại.






Truyện liên quan