Chương 11
Đột nhiên xung quanh gió nổi mây phun, ở ngoài truyền đến một tiếng thét dài, Đóa Đóa không khỏi ngẩng đầu, mây mù như ẩn như hiện một thanh long, oanh oanh liệt liệt, thanh âm như sấm hùng tráng uy nghiêm không dứt bên tai.
Trong lòng đột nhiên nhảy dựng, tiếng huýt gió kia giống như đè nặng lên ngực Đóa Đóa.
Tay muốn che lỗ tai, nhưng đột nhiên dừng lại.
“Kiến Chương.”
Có tiếng người hô, thanh âm kia đầy lạnh nhạt, rõ ràng là thanh âm của Chu Tước.
Sau đó tay bị người cầm, đầu ngón tay ôn nhuận thanh lương chạm nhau, một cỗ tiên lực chậm rãi truyền đến, Đóa Đóa đốn cảm thấy trên người thoải mái, khí lực đều đã trở lại.
Thanh long hóa thành hình người, nghiễm nhiên có bộ dáng một công tử, một đôi mắt hoa đào mỉm cười loạn phiêu, quả thực có thể câu hồn. Mái tóc dài đen nhánh được vấn lại bởi một cây bạch ngọc, tiên bào xanh biếc, ngọc bội hình rồng, khuôn mặt tuấn mỹ tỏa sáng, tiêu sái, không kềm chế được ha ha cười,“Lăng Quang, ta vừa vặn đi ngang qua, cho ngươi thấy tiên khí lúc này, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Chu Tước lại lạnh lùng hất bàn tay nhiệt tình của hắn, ánh mắt lãnh đạm,“Chấp Minh ở nhân gian chịu khổ, ta sao có thể rảnh rỗi như ngươi.”
Thanh long mất mặt, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, quay đầu nhìn Đóa Đóa bên cạnh Chu Tước nói:“Uy, tiểu hồ ly, ngươi làm sao mà đến đây?”
Đóa Đóa biết hoa hoa công tử trước mắt này là một trong tứ linh Thanh Long – Kiến Chương Thần Quân, nghe nói Huyền Vũ Thần Quân vì cứu hắn mới bị biếm hạ phàm, thái độ của Chu Tước đối với hắn cũng có chút kỳ quái, lãnh đạm tựa hồ còn hàm chứa tức giận, hắn nhìn nhìn Chu Tước, nhẹ nhàng giật nhẹ tay áo, nhỏ giọng hỏi:“Thần Quân, ta không cần để ý đến hắn được không?”
Thanh Long nhất thời ôm bụng cười cười ha hả, liên thanh nói:“A Lăng Quang, ngươi từ nơi nào tìm ra một tiểu hồ ly đáng yêu như vậy, thật là hảo ngoạn cực, sáng mai ta cũng đi hồ tộc mang về ngoạn, ha ha!”
Mặt Đóa Đóa đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần mang đầy ý không biết làm sao,“Uy! Ngươi –!”
Chu Tước lại lạnh lùng phất tay áo mở miệng:“Ta có việc, không phụng bồi.”
Cảm giác được ánh mắt Chu Tước như hàn băng hướng chính mình đâm tới, Thanh Long ho khan một tiếng, nói:“Làm sao vậy Lăng Quang, nhiều năm không thấy, các ngươi đều thay đổi nhiều như vậy.”
“Chúng ta?” Chu Tước nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi nói:“Ngươi cũng nghĩ đến Chấp Minh sao?”
Bên tai Thanh Long như bị kim đâm, sợ run một chút, nói:“Đương nhiên là có…… Làm sao vậy?”
Chu Tước lạnh lùng nói:“Chấp Minh là vì ngươi hạ giới bị phạt, ngươi lại…… Như trước mỗi ngày rong chơi không ưu không phiền!”
Thanh Long trầm mặc trong chốc lát, nói:“Ta đã sớm nói cho qua cho hắn, không nên tưởng thiệt, thiên đình tịch mịch, nên đùa cho vui, làm gì có thật lòng.”
Chu Tước giận dữ, nhưng lại lộ ra vẻ tươi cười, trong mắt hiện lên tối tăm,“Được lắm.”
Thấy hắn thần sắc tức giận, trực giác Thanh Long muốn thối lui, không nghĩ động tác của Chu Tước nhanh hơn, đầu ngón tay vừa động, tam muội chân hỏa liền rào rạt hướng Thanh Long xông đến.
Thanh long uốn éo thân, dáng người gọn gàn ẩn trong mây, nhưng do chậm nửa nhịp, chiến đuôi thật dài bị đốt trọi một khối, vài miếng long lân càng rực chậm rãi rơi xuống dưới, dừng ở dưới chân Chu Tước.
Không trung còn truyền đến than âm oa oa kêu của Thanh Long:“Lăng Quang, ta nuốt không trôi khẩu khí này của ngươi, chờ Chấp Minh đã trở lại, chúng ta lại đấu.”
Chu Tước lạnh lùng hừ, ngón tay thon dài nhặt lấy vài miếng long lân, đặt trong tay Đóa Đóa.“Đem cái này cất lại, nếu người này lại đến quấy rối, ngươi liền hung hăng bẻ đi.”
“Nga, thật là đẹp mắt,” Vài miếng long lân dưới ánh mặt trời tràn ngập kim quang trong suốt, Đóa Đóa nhìn đẹp mắt liền thu vào trong lòng, nghĩ đến bộ dáng Thanh Long Thần Quân chạy trối ch.ết vừa rồi, thật không có nửa điểm là Thần Quân uy nghiêm. Ít nhất…… Không có bộ dáng như Chu Tước tiên uy lẫm lẫm, khí độ bất phàm.
Nghĩ đến đây Đóa Đóa vụng trộm nâng mắt tiệp nhìn người bên cạnh, đôi mắt mang theo xấu hổ, cũng không may Chu Tước lại nhìn nó, vừa vặn bị bắt gặp, Đóa Đóa da mặt mỏng, hai gò má xinh đẹp tuyệt trần “Oanh” một chút liền nóng lên.
Chu Tước bỗng nhiên đưa nó ôm vào trong lòng, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve sau lưng nó, hắn vẫn cùng tiểu hồ đáng yêu thân thiết như vậy.
“Nha…… Thần Quân……” Tim Đóa Đóa đập nhanh, xấu hổ không biết như thế nào cho phải, tim đập càng lúc càng nhanh, phun ra lời nói mang theo run run.
“Thân thể vẫn tốt?” Thanh âm trầm thấp, bởi vì khoảng cách quá gần, mà có thể cảm thụ được tiếng tim đập mạnh mẽ.
Đóa Đóa ngửa đầu, đảo mắt, chop mũi cảm nhận hơi thở cao ngạo của Chu Tước, nhưng giờ phút này bỗng nhiên trở nên mị hoặc khôn kể, làm người ta say mê,“Ngô…… Tốt lắm.”
“Lúc trước vì sao đột nhiên muốn chạy?” Chu Tước vỗ về mái tóc tơ lụa như tuyết của nó.
Đóa Đóa nhớ lúc trước nghe được Chu Tước cùng Khổng Tước đối thoại, trong lòng nhất thời lại ảm đạm, buông tay ra, thân thể cứng lại, khó chịu nhíu mi.
Chu Tước…… Hắn nói qua muốn đưa chính mình trở về a. Lại nghĩ đến Chu Tước vừa rồi xuất thủ cũng là bởi vì Huyền Vũ, tâm liền càng thêm buồn.
Một loại độc dược ghen tị bắt đầu ở trong lòng tiểu hồ ly mọc rễ nẩy mầm.
“Ta là đến chữa thương, thương tốt rồi, tự nhiên phải đi.”
“Vậy ngươi chạy cái gì?” Một lần nữa đem bàn tay nhỏ bé vững vàng nắm ở trong tay, bàn tay nhỏ bé mềm mại, mười ngón như tuyết trắng trong suốt.
Đóa Đóa nửa ngày không nói chuyện, Chu Tước cúi đầu nhìn lại, tiểu hồ ly hơi hơi mấp máy, mắt tiệp run run, trong ánh mắt đúng là hơi hơi phiếm thủy quang, rất giống bộ dáng bị khi dễ nhưng không dám nói.
Vật nhỏ đáng yêu lại điêu ngoa.
Đôi môi hơi cong lên,“Làm sao vậy, cái miệng có thể treo cả thùng nước.”
Đóa Đóa nghe được Chu Tước trêu ghẹo mình như vậy, trực giác muốn cười, lại vất vả nhịn xuống, nó còn đang giận mà.
Đầu ngón tay thon dài xoa xoa cái miệng đang mấp máy, vuốt ve, một cỗ hương vị bá đạo cùng nhiệt độ cơ thể của Chu Tước nhất thời chui vào cái mũi Đóa Đóa, thân thể run lên, làm sao còn có khí lực sinh khí.
“Rốt cuộc là giận cái gì?” Trong lời nói của Chu Tước không mang theo thanh âm lạng băng, cơ hồ có thể xem là bình tĩnh ôn hòa, tràn ngập liên ý.
Tim càng nhảy càng nhanh, Đóa Đóa phát hiện mình càng ngày càng nóng, cả người đều nóng.
“Không…… Kỳ thật cũng không có gì……” Đôi mắt trong suốt như nước bắt đầu phủ sương mù, liễm diễm mê hoặc lòng người.
Chu Tước cười khẽ. Chỉ là đầu ngón tay liền mẫn cảm như vậy, vật nhỏ này, hắn không biết mình có bao nhiêu đáng yêu hấp dẫn sao?
Hắn một mình một người ở thiên giới nhiều như vậy năm, bao nhiêu tiên tử xinh đẹp như hoa ở bên người hắ quay đến lại đi, dạng gì cũng có, nhưng không có người nào có thể có một phần đáng yêu như tiểu hồ ly.
Đúng vậy, tiểu hồ ly ngây thở linh động bất tri bất giác đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, vừa thấy Đóa Đóa bị thương, tim hắn sẽ hoảng hốt, không chút do dự chuyển tiên lực của mình tiên lực chữa thương cho hắn. Nhìn đến tiểu hồ ly cao hứng ngọt ngào tươi cười, hắn cũng hiểu được trong lòng thực thỏa mãn, trong nháy mắt hắn hiểu được, lúc trước Tinh Quân theo nói mình cùng tiểu hồ ly hữu duyên có lẽ đúng là ý tứ này, mà nguyên lai người như vậy Huyền Vũ từng nói qua cho hắn nghe – người trong lòng.
Nay, ba chữ này, hắn đã lĩnh hội