Chương 25
Thanh Long bĩu môi, đi đến trước mặt Đóa Đóa, kéo nó lên, nói:“Ta sẽ dùng tiên lực chân nguyên bảo vệ Lăng Quang, các ngươi không cần quá mức lo lắng, tốc tốc đi tìm mệnh hồn quan trọng hơn,” Dừng một chút, nhưng nhịn không được lại nói:“Tiểu hồ ly, đem long lân đưa ta.”
Đóa Đóa cúi đầu nói:“Đã không còn, đều dùng hết rồi…… Vừa rồi là ta lỗ mãng, đắc tội Thần Quân.”
Thanh Long nhẹ nhàng thở ra, ra vẻ tiêu sái phất áo choàng, nói:“Không có là tốt rồi, các ngươi đừng trì hoãn, mau đi đi.” Nói xong xoay người rời đi.
“Biết tìm như thế nào không?” Huyền Bằng bình tĩnh hỏi một câu.
Đóa Đóa lắc đầu, ngón tay gắt gao nắ, chặt, nói:“Ngươi nói cho ta biết, mặc kệ ở nơi nào, ta đều đi.”
Huyền Bằng gật gật đầu, nói:“Vương thượng gần đây vẫn cùng ngươi nhất thân mật, hắn thường đi nơi nào, ngươi cẩn thận tìm xem, mệnh hồn là tam hồn chi nhất, có hơi thở của vương thượng, nếu tiếp cận ngươi liền có thể có cảm giác.”
Đôi mắt Đóa Đóa dần dần khôi phục trong trẻo, nói:“Mặc kệ như thế nào, chúng ta sẽ tìm được, đúng không?”
Vô luận như thế nào, nó cũng không để Chu Tước đi một mình.
Hắn đưa thánh vật của Vũ tộc chữa thương cho phụ thân, như vậy vết thương của hắn nó phải phụ trách.
Cho tới nay đều là Chu Tước vì nó làm rất nhiều, nó lại tỉnh tỉnh mê mê, không biết tình thâm ý trọng, hiện tại…… Rốt cục cũng đến lúc nó nên vì Chu Tước làm cái gì đó.
Đóa Đóa nhớ kỹ ngự vũ bí quyết, đi đến những nơi có dấu chân của nó và Chu Tước, mặc kệ là trấn nhỏ ở nhân gian hoặc là nơi Chu Tước tu luyện.
Nó không trì hoãn một khắc, mỗi một chỗ, đều dùng linh lực tinh tế cảm thụ hơi thở và tiên lực của Chu Tước, nhưng cuối cùng luôn mang theo thất vọng cùng hy vọng đi đến nơi tiếp theo.
Ba ngày đảo mắt liền qua, Đóa Đóa ngày đêm tìm kiếm, nhưng vẫn không phát hiện cái gì.
Thần Quân…… Ngươi rốt cuộc ở nơi nào?
Trong cổ họng như bị hỏa thiêu, chỉ cần cử động mạnh chút sẽ cảm thấy suy kiệt, Đóa Đóa hiểu được mình còn chống đỡ không được bao lâu, nhưng nó không muốn dừng lại cước bộ, bởi vì nghỉ ngơi một chút, có thể thành nuối tiếc lớn nhất cuộc đời!
Vân phong càng thổi càng lạnh, Đóa Đóa cắn môi, lại cảm giác thân thể tựa hồ càng ngày càng nặng, muốn ngã xuống. Mở to đôi mắt, còn muốn tiếp tục ngự phong mà đi, nhưng trong cơ thể rỗng tuếch, linh lực đều tiêu hao hầu như không còn, nó chỉ có thể thả lỏng thân thể, chậm rãi bay xuống.
Hai chân chạm đất, không khỏi mềm nhũn té ngã, Đóa Đóa miễn cưỡng giương mắt nhìn xem bốn phía, may mà là cái sơn cốc, cũng không người ở, sẽ không kinh hách đến phàm nhân.
Ánh mặt trời sáng ngời áp bức khiến mi mắt Đóa Đóa không mở ra được, mà xương cốt cả người đều bủn rủn không thể nhúc nhích, Đóa Đóa té trên mặt đất, cực độ mỏi mệt, làm cho người ta hận không thể ngủ như vậy.
Thật kì lạ! Nơi này rất là cổ quái!
Đóa Đóa nhắc nhở mình bảo trì thanh tỉnh, nhưng ngay cả khí lực nắm tay cũng không có, đừng nói là đứng dậy rời đi.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng cười duyên ha ha,“Nha, tỷ tỷ đến xem, vân mộng hương của ngươi thật hữu hiệu, quả thực đến đây là một tiểu tiên nhân.”
Trong đôi mắt mông lung của Đóa Đóa chiếu ra hai khuôn mặt, nhưng Đóa Đóa nhìn không thấy phía dưới các nàng là thân rắn!
“Hai vị……” Đóa Đóa mở miệng, cảm thấy thanh âm của mình giống như bị phá, khàn khàn khó nghe.
Bàn tay trắng mịm mềm lạnh như băng sờ ở hai gò má Đóa Đóa, ha ha cười nói:“Mĩ tiên nhân như vậy, nếu ăn hắn, tỷ tỷ ta cũng có thể có dung mạo như vậy.”
Thân thể cảm thấy buồn ngủ như thủy triều dâng, Thanh tỉnh mà Đóa Đóa cố bảo trì cũng bị cắn nuốt, quanh thân càng lúc càng nhẹ, trước mắt tối đen, Đóa Đóa lâm vào hôn mê.
Xà nữ thấy nó không hề nhúc nhích, yên tâm đi lên, thân thể lạnh lẽo bò lên Đóa Đóa, tràn đầy hàn ý, nàng để sát vào chop mũi Đóa Đóa, đem linh khí chậm rãi hút đi qua.
Linh khí tươi mát, xà nữ đắm chìm trong vui sướng, bỗng nhiên trên người nóng lên, tiếp theo là đau đớn theo làn da truyền đến, nàng kêu rên một tiếng, buông lỏng thân thể Đóa Đóa ra.
Giương mắt nhìn lại, nguyên lai ltrên cổ tay Đóa Đóa là một cái vòng tay màu đỏ sáng mờ, một cỗ lửa lập tức theo tới, lửa nhiều màu hiện lên rực rỡ, quấn chặt chẽ hai yêu tinh, khiến các nàng đau đớn không ngừng quay cuồng kêu rên.
Không bao lâu, hai yêu liền hóa thành khói nhẹ.
Một thân ảnh thản nhiên theo ánh lửa bốc lên chậm rãi đi ra, ánh lửa tùy theo mà diệt, đôi mắt hắn nhìn Đóa Đóa té trên mặt đất, khuôn mặt tuấn mĩ cao quý tiều tụy kinh người, hắn vươn tay giống như muốn đem Đóa Đóa ôm lấy, nhưng thân ảnh rất mỏng, chỉ một trận thanh phong đều có thể đem thổi tán.
Trong sơn cốc tiếng gió không ngừng, thổi qua rừng trúc rung động, thân ảnh hắn càng lúc càng mờ nhạt, sắp ẩn vào âm thầm.
Người nọ vẫn là yên lặng nhìn chăm chú, sau một lúc lâu chậm rãi vươn tay, ngón tay thon dài, như hư không vuốt lên mặt mày thanh tú của Đóa Đóa, cuối cùng hắn khe khẽ thở dài, biến mất trong không khí.
Đóa Đóa mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chóp mũi ngửi được một hương vị như có như không, thanh quý sâu thẳm, như là lúc Hồng Liên nở rộ, trên mặt Đóa Đóa có chứa một giọt sương vương hương khí.
Trong nháy mắt, hắn nghĩ đến Chu Tước vẫn bên người nó, còn thường xuyên bên cạnh, luôn bên người nó!
Không đúng!
Nó lập tức nhớ tới trước lúc mê man, rõ ràng bên người có hai nữ yêu, nhưng hiện tại nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ rừng trúc che phủ, không có thân ảnh người thứ hai!
Sao lại thế này? Đến tột cùng là ai cứu mình?
Trong lòng đột nhiên hỗn loạn, hay là thật sự là……
“…… Thần Quân?…… Thần Quân! Thần Quân! Thần Quân –!”
Đóa Đóa điên cuồng ở trong rừng tìm kiếm, thét lên khàn cả giọng, nhưng như trước không thấy bóng dáng Chu Tước.
Hay là, là mình nghĩ sai rồi……
Đóa Đóa rốt cục thở hổn hển, mấy ngày nay bôn ba không ngừng, tâm lại thê lương, linh lực đã sớm bị hút cạn, giờ phút này lại trải qua thất vọng đả kích, trong lòng đau đớn khó nhịn, khó có thể chống đỡ chính mình.
Tay chân mềm nhũn, liền ngã ngồi trên mặt đất, vùi đầu trong lòng bàn tay, thật lâu không thể đứng dậy.
Trong không gian xuất hiện một bóng người, ti bào tuyết, dáng người thoát tục. Mái tóc dài của hắn bán vãn ở sau đầu, một đôi mắt quyến rũ, nhẹ giọng kêu:“Đóa Đóa.”
Đóa Đóa ngẩn ra, ngẩng đầu lên, chậm rãi đứng dậy nhưng không ngờ đầu choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà Khổng Tước tay mắt lanh lẹ, vững vàng đỡ nó.
Đóa Đóa đờ đẫn nói:“Cha thân.”
Ngón tay Khổng Tước vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Đóa Đóa, nói:“Mới mấy ngày đã thành bộ dáng này?”
Đóa Đóa muốn khóc, trong mắt phủ sương, tránh né vấn đề nói:“Cha thân sao lại đến đây, phụ thân đã khỏe chưa?”
“Phụ thân ngươi vô sự, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được, nếu không sao ta lại đến đây…… Ai, Vũ tộc xảy ra chuyện lớn như vậy, ta thân là Tước tộc tộc trưởng, ở thời điểm mấu chốt không thể cùng vương thượng chống đỡ, nói đến cũng là thẹn trong lòng.” Khổng Tước cẩn thận nhìn nhìn tiểu hồ ly, ôm bờ vai của nó, ôn nhu nói:“Chuyện của Vương thượng ta có nghe nói, Đóa Đóa đừng nóng vội, chúng ta còn có thời gian.
Bàn tay Khổng Tước truyền đến ấm áp cùng kiên định, Đóa Đóa bắt đầu cảm thấy trong lòng không hề mê mang bất an như trước.
Đáy mắt nhiệt nhiệt, Đóa Đóa ngượng ngùng lấy ống tay áo che lại, nói:“Ân, đa tạ cha thân.”
Khổng Tước cố ý kéo tay Đóa Đóa khỏi khuôn mặt, nói:“Biết là cha thân, sao còn xa lạ như thế, trách ta phụ phụ tử ngươi sao?”
Đóa Đóa vội vàng ôm thân hình thon dài kia, nói:“Sao có thể?”
Khổng Tước gật gật đầu, đối với động tác của Đóa Đóa cực kì hưởng thụ, nói:“Vương thượng thành tiên đã lâu, mệnh hồn sẽ không yếu ớt như thế, có thể là ở nơi quen thuộc nào đó, Đóa Đóa ngươi ngẫm lại, ngươi là ngươi thân cận nhất với hắn một trăm năm qua, mấy ngày này có tìm thấy dấu vết gì không?”
Đóa Đóa ngưng thần nghĩ lại, bỗng nhiên trong đầu lóe linh quang, rõ ràng nói:“Có, ngay vừa rồi.”
Lập tức tinh tế cảm nhận, Khổng Tước nhíu lại mi, gật đầu nói:“Đúng vậy, trong không trung, cũng cảm nhận được tiên khí của vương thượng…… Nói như vậy, mệnh hồn của vương thượng ở gần đây.”
Khổng Tước tĩnh tĩnh khí, ống tay áo dùng sức phất một cái, một chút ánh sáng màu xanh theo trong tay áo tán ra, nhất thời hướng mọi nơi tan đi.
“Đinh……” Một tiếng, lục quang ở không trung quay về một vòng, đột nhiên ẩn vào ống tay áo Đóa Đóa, phát ra thanh âm ngắn ngủi, réo rắt như chim minh.
Đóa Đóa chấn động giật mình, run run xốc lên ống tay áo, trên cổ tay gầy nhỏ, kim hoàn sáng rọi, đúng là linh vũ Chu Tước đưa cho nó.
Nguyên lai…… Hắn vẫn chưa từng rời đi!
Trong nháy mắt, bên tai tựa hồ không nghe thấy thanh âm gì, chỉ có tiếng tim đập của mình, đông! Đông!– đông! Đông! Thanh âm vang lên từng tiếng chậm chạp.
“…… Đóa Đóa…… Đóa Đóa?”
Đóa Đóa mỉm cười, ánh mắt đỏ bừng nhìn Khổng Tước, nức nở nói:“Chúng ta trở về, cha thân…… Hắn ở trong này, vẫn đều ở bên cạnh ta……”
Khổng Tước ôn hòa nói:“Hảo.” Nói xong ôm lấy con cưỡi gió mà đi.
Trở lại thánh địa Vũ tộc, Thanh Long nhìn thấy bọn họ nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt có chút mệt mỏi, nói:“Lăng Quang này mệnh hảo, đều được các ngươi tận tâm như vậy.”
Huyền Bằng cung kính nói:“Vương thượng là vì Vũ tộc nên mới có thể như thế, ta muôn lần ch.ết đều không thể hồi báo, ân tình của Kiến Chương Thần Quân, thuộc hạ nhất định sẽ hướng vương thượng báo cáo, Thần Quân cũng không phải vô tình như Vương thượng nghĩ.”
Thanh Long nhếch miệng cười cười, khoát tay nói:“Không cần không cần, chỉ cần hắn mỗi lần gặp ta đừng đối phó với ta là tốt rồi,” Dứt lời đem linh vũ từ trong tay áo lấy ra, hiện lên một tầng trong suốt thanh quang.
“Có tiên lực của ta duy trì, thiên hồn đều hảo, nếu mệnh hồn các ngươi cũng tìm được, ta đây cũng không đợi nữa,” Đứng dậy ngáp một cái thật dài, hoạt động gân cốt, nói:“Bản quân còn phải đi mang Chấp Minh trở về, nếu không chờ tên phượng hoàng này trở về, hắn lại mặt lạnh với ta.”
Trước khi đi còn không quên ngả ngớn sờ soạng khuôn mặt Đóa Đóa, cười nói:“Gầy nhiều như vậy, ta thấy đau lòng, nếu về sau Lăng Quang khi dễ ngươi, ngươi cứ tìm Kiến Chương ca ca a, ta có thể thức thời hơn khối đầu gỗ kia.”
Hắn thản nhiên đi đến cửai động, không biết lấy ra cây quạt từ đâu, ngọc phiến lay động lại thành Kiến Chương Thần Quân phong lưu lỗi lạc, đảo mắt liền biến mất.
Thanh Long vừa đi, lực chú ý của Vũ tộc tự nhiên tập trung trên người Đóa Đóa, trong nháy mắt vô số cặp mắt như lửa chăm chú vào nó, mang theo vui sướng không thể biểu thị.
“Tố công tử, thỉnh đưa ra mệnh hồn vương thượng.”
Đóa Đóa gật gật đầu, kéo ống tay áo lên, một cái linh vũ giống như kim hoàn đeo ở cổ tay tuyết trắng của Đóa Đóa, tràn nhiều màu oánh quang.
“A……”
“Vương thượng!”
“Là vương thượng!”
Vũ tộc thất thanh hô phát ra sợ hãi, cùng cảm giác vui sướng khó nén, Đóa Đóa có chút không được tự nhiên, hình như là mình cầm đi thứ người khác trân ái nhất, đặc biệt là Hạc tộc trưởng – Hạo Thanh, vui sướng vô cùng.
Đóa Đóa không đành lòng nhìn hắn, vội vàng giật giật cổ tay, muốn cởi nó ra, nhưng ai linh vũ này hình như có sinh mệnh bình thường, chặt chẽ quấn ở cổ tay, không có một chút khe hở.
“Này……” Đóa Đóa không khỏi nóng nảy, dùng sức kéo, kim hoàn như trước không chút sứt mẻ, dính sát vào nhau bám chặt cổ tay.
Cổ tay không thể ức chế run run, nhóm người Vũ tộc bên cạnh cũng hấp một ngụm lãnh khí.
Không thể thu lại linh vũ, làm sao đem tam hồn hợp nhất, đưa vào tam muội chân hỏa rèn luyện trọng sinh.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, sắc mặt Đóa Đóa lại tái nhợt, Hạc chủ Hạo Thanh liếc mắt nhìn nó, tánh mắt ngoài chán ghét, còn có thâm ý phức tạp.
Không khí trầm xuống, chỉ nghe thấy vài tiếng hít thở nho nhỏ, ở trong động yên tĩnh càng trở nên rõ ràng.
Đóa Đóa nhắm mắt, rồi lại mở, nói:“Ta……”
“Ngươi mệt mỏi,” Khổng Tước đột nhiên cắt ngang, không khỏi phân trần giúp nó,“Đi trước nghỉ tạm một chút, chúng ta sẽ thương nghị, mặc kệ như thế nào cũng không thể tùy hứng, luôn luôn có biện pháp.”
“Nhưng…… Nhưng là……” Đóa Đóa thật mạnh thở hổn hển, thân mình bị Khổng Tước dễ dàng bế lên, đi ra ngoài.
Bên tai lại rành mạch nghe được Hạo Thanh cười lạnh một tiếng.
Đóa Đóa cũng không muốn rời đi, nhưng không biết sao mắt càng ngày càng nặng, mí mắt cũng không mở ra được …… Không được…… Nó lắc lắc đầu, muốn kháng cự, nhưng Khổng Tước nhanh hơn, đầu ngón tay tỏa một chút khói nhẹ, đều đi vào mũi Đóa Đóa.