Chương 39

Có lẽ là say rồi, hai má Lý Tâm Ngọc đã nhiễm đỏ ửng, càng nổi bật lên sóng mắt dao động, thoáng như nước hồ mùa xuân được đông phong thổi qua.


Bùi Mạc nhìn nàng, chỉ cảm thấy trong lòng nóng đến hốt hoảng. Hắn thu ly chén lại, đem bầu rượu cất đi, thấp giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật nàng, vui vẻ là đúng, nhưng đừng huyên náo quá mức.”
Ngẫm lại cũng đúng. Lý Tâm Ngọc lắc lắc đầu: “Ngươi yên tâm, bổn cung tự biết chừng mực.”


Đang nói, Trần Thái Phi đã bước đến chúc rượu, Bùi Mạc tự biết không biểu hiện quá thân mật, liền lui ra một chút.


Thái phi chúc rượu, Lý Tâm Ngọc dù sao cũng là vãn bối, không thể từ chối, liền cùng nàng nâng chén. Rượu ấm áp lan khắp khoang bụng, Lý Tâm Ngọc cười hỏi: “Nghe nói Thái Phi nương nương là người Thục Xuyên? Đáng tiếc bổn cung không ăn được đồ cay, bàn tiệc này không biết có hợp khẩu vị Thái phi chăng. Nếu không hợp, nương nương cứ việc nói với bổn cung, bổn cung sẽ sai nhà bếp làm thêm một phần.”


“Ôi, Tương Dương nhà ta thật biết ăn nói!” Cây trâm của Trần Thái phi lấp lánh tỏa sáng, mặt mày tinh xảo, cười nói: “Ta gả đến Trường An đã 18 năm, sớm đã quen đồ ăn Trường An, đã quên cái vị tê tê cay cay của Thục Xuyên mất rồi.”


Lý Tâm Ngọc nhìn vào cây trâm trên đầu Trần Thái phi, trâm bạc dưới ánh đèn càng thêm lóe mắt, đâm thẳng vào khiến Lý Tâm Ngọc híp híp mắt. Dừng một chút, nàng mới hiếu kỳ hỏi: “Đã muốn hỏi người từ lâu, cây trâm phượng trên đầu người hoa văn tinh xảo mỹ miều, ta chưa hề thấy, không biết là do thợ nào làm nên?”


available on google playdownload on app store


“A, cái này…” Trần Thái Phi sờ lên cây trâm trên đầu, suy nghĩ một chút nói: “Nét điêu khắc là quyển vân, ở Thục Xuyên của ta là một hình thức trâm Phượng bội Long phối hợp tượng trưng cho nhân duyên trời định. Đáng tiếc sau khi tiên đế ra đi, ngọc bội khắc Long văn đã theo ngài ấy vào hoàng lăng, chỉ còn cây Phượng trâm lẻ loi trên đầu ta.”


Nói về tiên đế, ngữ khí của Thái phi lại pha chút đau thương.
“Bổn cung uống say, ăn nói linh tinh lại khiến Thái Phi thương tâm rồi.” Lý Tâm Ngọc giơ ly rượu lên, nói: “Nào, để ta tự phạt một ly.”


“Là ta thất thố, hôm nay là sinh nhật của Tương Dương, ta không nên nói đến mấy chuyện thương tâm mới phải.” Trầm Thái Phi cụng xong liền thả ly xuống: “Tửu lượng ta không tốt, không thể phụng bồi.”
Lý Tâm Ngọc đứng dậy, đưa mắt nhìn Thái Phi đi xa.


“Tiểu Bùi Mạc, ngươi có phát hiện ra không?” Chờ Thái Phi ra khỏi Bích Lạc cung, Lý Tâm Ngọc mới ngồi xuống, nhìn Bùi Mạc hỏi.
Bùi Mạc mắt nhẹ như nước, nhẹ gật đầu: “Cây trâm phượng của nàng ta tương tự với cây trâm của Khương Phi trên bưc “Song Kiều Đồ”.


“Chuyện này có thể làm rõ tại sao sau khi rời khỏi đấu thú trận liền có thích khách đến đòi bức họa kia, hóa ra không phải cướp tranh, mà là che lấp thủ phạm phía sau có liên quan đến Khương Phi.”


Mấy ngày này, Lý Tâm Ngọc một mực nghĩ cách hỏi về cái ch.ết bí ẩn của Khương Phi, nhưng trong cung từ trên xuống dưới đều giữ kín như bưng. Lý Tấn từng nói với nàng: “Phụ hoàng đời này ghét nhất là nghe đến tên người phụ nữ kia.”


Lẽ nào cái ch.ết của Khương Phi có liên quan đến phụ hoàng? Vì lẽ đó nên người có quan hệ với Khương Phi kia mới nghĩ mọi cách trả thù nhà họ Lý?
Nhưng nếu báo thù Lý gia, tại sao lại muốn liên lụy Bùi gia?


Lý Tâm Ngọc nghĩ đến đau cả đầu, cau mày nói với Bùi Mạc: “Hôm Nguyên Tiêu, ngươi đến Tiên Đô cứu người, ta liền gặp Trung Nghĩa Bá phu nhân, nàng vô tâm nói chuyện ngược lại để lộ manh mối quan trọng…”


Bùi Mạc ngước mắt nói: “Ta cũng cảm thấy cây trâm trong bức họa hết sức quen mắt, tựa hồ đã thấy ở đâu đó bên ngoài hoàng cung.”
Hai người ngầm hiểu ý liếc mắt nhìn nhau.


Lý Tâm Ngọc há miệng, vừa muốn nói ra đối tượng hoài nghi trong lòng, liền nghe thái giám truyền đến: “Bệ hạ giá lâm, thái tử điện hạ giá lâm.”
Tâm tư bị đánh gãy, Lý Tâm Ngọc nhìn Bùi Mạc, nói: “Sau yến tiệc ta sẽ nói chuyện cùng ngươi.”


Lý Thường Niên còn chưa bước vào đã nghe được tiếng ho khan. Ngô Hoài Nghĩa đã ch.ết, Hoàng đế tuy đã ngưng dùng đan dược, nhưng do đắm chìm trong đan dược đã lâu, độc tố trong cơ thể chồng chất từ lâu đã ăn mòn cơ thể hắn, hơn nữa thân thể của tuổi già dù có săn sóc thế nào cũng không sao khỏe mạnh được như hồi trẻ…


Lý Tâm Ngọc đè nén thương cảm, đứng dậy hành lễ, cười nói: “Phụ hoàng đến rồi, mời phụ hoàng ngồi.”
Lý Tấn một bên lay lay quạt giấy, hỏi: “Thế còn ta?”


Lý Tâm Ngọc hừ nói: “Hoàng huynh có mang lễ vật không đấy? Nếu không hợp ý ta thì đừng có quấy rầy ta với phụ hoàng nữa đi.”


Lý Tấn nói: “Là sinh thần của hòn ngọc quý Đông Đường, sao có thể không mang lễ vật? Yên tâm đi, ta đã sớm sai người mang đến Thanh Hoan điện 16 món trân bảo, đảm bảo sẽ có mấy món hợp ý muội.”


Lý Tâm Ngọc nghe vậy cười khổ. Hoàng huynh thương nàng đến nỗi hận không thể mang toàn bộ thế gian đem đến trước mặt nàng. Chính vì hắn yêu mà tiêu xài bữa bãi mồ hôi nước mắt của nhân dân nên kiếp trước mới gây nên làn sóng phẫn nộ từ khắp nơi…


Nghĩ đến đây, nàng khoát tay nói: “Muội chỉ là một Tương Dương công chúa, sao lại có thể nhận nhiều lễ vật như vậy được? Cái này không hợp quy củ, lát nữa muội chọn hai lễ vật vừa ý giữ lại, còn lại thì đưa về Đông cung.”


“Tâm Nhi nói rất có lý, đúng là đã lớn rồi.” Lý Thường Niên ngồi trên cao, đưa tay xoa xoa đầu nàng: “Năm nay muốn trẫm tặng cái gì?”
Lý Tâm Ngọc ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế, cũng không vội trả lời, chỉ dùng hai tay nâng cằm, chậm rãi nói: “Phụ hoàng, hôm qua con mơ thấy mẫu thân.”


Vừa nhắc đến Uyển Hoàng hậu, Lý Thường Niên khẽ nhíu mày, trong mắt ngập tràn đau thương: “Uyển Nhi báo mộng, muốn nói với con điều gì sao?”


“Mẫu thân nói sao Hồng Loan của con đang động, nhất định sẽ có người định mệnh xuất hiện.” Dứt lời, sóng mắt Lý Tâm Ngọc sẽ lay động, tầm mắt tìm đến nơi có Bùi Mạc, cách đám người nhốn nháo cùng hắn nhìn nhau, mỉm cười nói: “Mẫu thân nói, định mệnh của ta sinh vào năm Thần tháng Dương, tương xứng với năm Ngọ tháng Đào của ta. Mặc dù bây giờ hắn đang phải vùng vẫy trong bùn lầy, không được tự do, nhưng tướng mạo lẫn phẩm chất đều là nhất lưu, như ngọc minh châu một khi lau đi bụi bẩn sẽ tỏa sáng vạn trượng…”


Nghe vậy, Lý Tấn bên cạnh trừng lớn hai mắt, không hề một tiếng động nghĩ thầm: Đến vậy luôn?!
Lý Tâm Ngọc trừng mắt nhìn hắn, nhắc hắn không được nhiều lời.


Huynh muội chau mày đá mắt, Lý Thường Niên hoàn toàn không biết, hỏi: “Tức là người này thân phận thấp kém nhưng tài mạo song toàn, tương lai nhất định sẽ là trụ cột tài năng? Nhưng mà, người như vậy nhiều lắm.”


Lý Tâm Ngọc thu hồi mắt đao, đến gần thần bí nói: “Vì lẽ đó, mẫu hậu còn nói, người này ở ngực còn có một cái bớt, rất dễ tìm.”


“Nếu thật sự có người này, thân phận kém chút cũng không sao, chỉ cần con thích, chỉ cần hắn cũng yêu thương con như ta và hoàng huynh, trẫm tuyệt đối không ngăn cản.” Lý Thường Niên vỗ vai con gái, khàn khàn giọng: “Uyển Nhi từng nói, tương lại không dựa thông gia, chỉ cần là người con cái thật sự thích là được.”


Lý Tâm Ngọc vừa cảm động lại vui sướng. Nhưng nàng biết, Bùi Mạc không phải tội nô thông thường, hắn luôn là cái gai trong lòng phụ thân. Nếu phụ thân biết người nàng thích có mối thù giết vợ, nhất định sẽ không đồng ý.


Mặc dù những năm này phụ hoàng một mực lảng tránh oan ức của Bùi gia…Nhưng nếu gả con gái cho nô lệ Bùi gia, không phải sẽ gián tiếp thừa nhận với thiên hạ là năm đó hắn hồ đồ phán sai án, tự nhận mình là hôn quân sao!


Lý Tâm Ngoc nhất định phải vì tương lai của cả hai mà vẽ nên một con đường bình an nhất.
Suy nghĩ một chốc, nàng đứng dậy quỳ lạy, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Phụ hoàng, lễ sinh nhật năm nay con đã biết mình muốn gì rồi.”


Lý Thường Niên ôn hòa nói: “Cứ việc nói, chỉ cần trẫm có thể làm được.”
“Ta muốn xin phụ hoàng thảo một ý chỉ, dù tương lai xảy ra chuyện gì, ý chỉ này có thể miễn tội cho một người.”
“Việc nhỏ này trẫm đương nhiên đáp ứng.”


Dưới đèn đuốc, điền hoa giữa trán nàng càng nổi bật lên. Nàng cười cười: “Nói miệng không bằng hành động, phụ hoàng hãy để tất cả mọi người ở đây làm chứng cho con.”


“Được thôi.” Lý Thường Niên đứng dậy, cởi miếng ngọc bội trên hông xuống đưa ra trước mặt mọi người: “Trẫm, hôm nay tặng công chúa Tương Dương một ý chỉ, bất kể sau này người nào đó phạm phải tội gì, chỉ cần công chúa đưa ngọc bội này ra, liền có thể miễn tội ch.ết cho người đó, nếu tội không đáng ch.ết, liền cho phép hắn thoát kiếp nô lê, một lần nữa làm người. Quân vô hý ngôn, có các ngươi làm chứng.”


“Vâng!” Mọi người lập tức quỳ xuống, cùng hô lớn: “Ngô hoàng vạn tuế! Công chúa thiên tuế!”
“Nhi thần khấu tạ phụ hoàng!” Lý Tâm Ngọc đưa tay cao quá đầu, nhận lấy ngọc bội từ tay Lý Thường Niên, một khắc cảm nhận được ngọc bội, nàng như cảm nhận được cả thế giới.


“Chỉ là một lời hứa có thể khiến con vui đến vậy sao?” Lý Thường Niên ho khan hai tiếng, trong mắt cũng có thêm mấy phần ý cười: “Năm ngoái trẫm tốn đến mấy trăm bộ xiêm y, cũng không thấy con vui đến vậy.”


Lý Tấn chua chát xen miệng: “Phụ hoàng không biết đó thôi, lời hứa này với Tâm Nhi giống như ban ân ch.ết đi sống lại ấy!”
Lý Tâm Ngọc chỉ cười cười, tầm mắt lướt qua đám người, cùng ánh mắt Bùi Mạc quấn quít.


Mắt Bùi Mạc mang theo ý cười ôn nhu, như hàng vạn ngôi sao lấp lánh, hắn biết Lý Tâm Ngọc làm tất cả đều là vì tương lai cùng với hắn.
Cho đến giờ phút này, Bùi Mạc mới thở phào nhẹ nhõm, lời nói của Liễu Phật Yên hay Thịnh An cuối cùng cũng như mộng yểm tan thành mây khói.


Hoàng đế cùng thái tử rời đi rồi, Lý Tâm Ngọc liền không kiềm chế được, một khắc cũng không muốn nán lại yến tiệc, chỉ một mực kéo Bùi Mạc ra khỏi Bích Lạc cung.


Bước lên xe kéo, nàng dựa ra cửa sổ, lắc lắc miếng ngọc bội trong tay nói với Bùi Mạc đang bước đi bên cạnh xe kéo: “Thế nào? Ta thông minh chứ?”
Bùi Mạc không lên tiếng, nhưng độ cong nơi khóe miệng đã bán đứng tâm tình hắn lúc này.


E ngại có Bạch Linh cùng Tuyết Cầm ở đây, Lý Tâm Ngọc tự khắc chế chính mình, tránh có những cử chỉ quá thân mật với Bùi Mạc.
Xe kéo đi ngang qua cửa Thái Sử cục, lại bị thuộc hạ của Hạ Tri Thu là Trung Lang cản đường.


Dương Trung Lang nhấc theo cây đèn, đứng bên đường như đã chờ rất lâu. Nhìn thấy xe kéo phía trước vội khom người cung kính: “Công chúa điện hạ, Thái Sử đại nhân muốn mời điện hạ đến Quan Tinh Lâu.”


“Hạ Tri Thu?” Lý Tâm Ngọc kinh ngạc hỏi: “Đại nhân nhà ngươi muốn gặp bổn cung có chuyện gì?”
“Đại nhân không nói rõ, Điện hạ đi rồi sẽ biết.”


Chẳng lẽ là có manh mối quan trọng muốn thảo luận? Lý Tâm Ngọc lo lắng bỏ qua tin tức, liền bước xuống xe nói với Tuyết Cầm: “Đem xe kéo về, nơi này đã có Bạch Linh và Bùi Mạc, không cần các người ở lại hầu hạ, quay về đi.”
Tuyết Cầm lĩnh mệnh, khom người rút lui.


Dương Trung lang đi trước dẫn đường, Lý Tâm Ngọc đi theo hắn, đằng sau còn có Bạch Linh lẫn Bùi Mạc. Một cơn gió thổi tới, Lý Tâm Ngọc hắt xì liền hai cái.
Bùi Mạc khẽ chau mày, nói với Bạch Linh: “Công chúa quên áo khoác trên xe kéo rồi.”


“Xe kéo chắc chưa đi xa, ta đi lấy áo khoác về.” Bạch Linh hất cằm về phía công chúa, ra hiệu: “Công chúa giao cho ngươi.”
Bùi Mạc gật đầu.
Quan Tinh lâu cao hơn Vọng Tiên Lâu đến hai tầng, lúc Lý Tâm Ngọc leo đến nơi đã đổ hết cả mồ hôi, phải nhờ Bùi Mạc đỡ mới miễn cưỡng đứng thẳng.”


Tầng cao nhất chỉ có hành lang chống lấy nóc nhà, bốn phía rèm trúc buông xuống, như có thể thấy trăng sao đang treo trên đỉnh đầu, đưa tay là chạm tới được. Nếu là quan sát thì bóng đêm Trường An thu lại nơi đáy mắt, nơi đây đúng là nơi ngắm cảnh tuyệt hảo.


Bên cạnh nơi quan sát, bạch y công tử tóc dài bay bay, dáng đứng phiêu diêu.
Lý Tâm Ngọc thở hổn hển, đối diện với bóng lưng của hắn cười nói: “Hạ Đại nhân gọi bổn cung đến nơi này là vì muốn ta vận động tập thể dục sao?”
Nghe được âm thanh của nàng, Hạ Tri Thu chậm rãi xoay người lại.


Hắn tối nay không mang mặt nạ, khuôn mặt thanh tú dưới ánh trăng thêm phần ôn hòa: “Thần hôm nay mới biết là sinh thần điện hạ, chưa kịp bái thiếp, mạo muội mời công chúa tới đây, mong người thứ tội.”
Dứt lời, hắn ra hiệu mời Lý Tâm Ngọc ngồi xuống bên bàn trà.


Bùi Mạc ôm tay đứng ở thang gác, hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường xoay người.
Lý Tâm Ngọc thầm cười, thu liễm quỳ chân, nói đùa: “Chẳng lẽ Hạ đại nhân là muốn tặng lễ?”
Hạ Tri Thu ngẩn ra, đưa chén trà đến trước Lý Tâm Ngọc: “Đúng là vậy.”


Đoán trúng? Lý Tâm Ngọc xoay người nhìn Bùi Mạc một chút, chỉ thấy sắc mặt hắn ngày càng thâm trầm, ánh nhìn Hạ Tri Thu sắc lẹm như đao.
Mà Hạ Tri Thu ngây ngốc không hề phát giác địch ý của Bùi Mạc.


Lý Tâm Ngọc cười cười xoa chóp mũi: “Bổn cung cái gì cũng không thiếu, Hạ đại nhân khách khí rồi.”
“Công chúa có ân cứu mạng ta, nếu sinh thần không tặng lễ, quá kỳ cục rồi.” Hạ Tri Thu ngồi thẳng, nghiêm túc nói: “Huống hồ thứ thần muốn tặng công chúa không giống với người khác tặng.”


Nói rồi, không đợi Lý Tâm Ngọc lên tiếng, hắn ấn một cơ quan hình tròn nhô ra trên mặt đất.
Sau vài tiếng răng rắc, Lý Tâm Ngọc kinh ngạc nhìn bốn bề rèm trúc được cuốn lên, lộ ra một bầu trời đầy sao trăng sáng chói.


Có lẽ do hôm nay quang đãng không mây, bầu trời đầy sao như thấy được rõ cả dải Ngân Hà, ánh trăng mông lung, mười dặm đèn đuốc thành Trường An như chiếu đến cả bầu trời đầy sao, đẹp như tiên cảnh.
Lý Tâm Ngọc không kìm được nhào tới lan can, cảm thán: “Đẹp quá!”


“Thần đã xem tinh tượng, tính ra tối nay sẽ xuất hiện ngôi sao rõ ràng nhất, xán lạn nhất một năm khó thấy.” Hạ Tri Thu hơi cười: “Thật trùng hợp, đúng với sinh thần của công chúa.”
Một cơn gió thổi tới, Lý Tâm Ngọc run lên một cái.


Bầu trời đầy sao thì đẹp thật đấy, nhưng cũng lạnh thật chứ đùa!
Lý Tâm Ngọc quên áo khoác, bị gió thổi đến lạnh run. Nàng ở trong gió đứng một lát, răng trên răng dưới đều run lên, miễn cưỡng cười nói: “Hạ Đại Nhân thật có lòng.”


Bùi Mạc một bộ không chịu nổi, mặt lạnh đi tới, cởi áo bào của mình phủ lên người Lý Tâm Ngọc, còn không quên liếc Hạ Tri Thu một cái.
Mùi chua quen thuộc tràn khắp không khí.


Hạ Tri Thu si mê tinh tượng, không hề biết đến Lý Tâm Ngọc đang run rẩy, cũng không cảm nhận được sự ghen tuông đến phát điên của Bùi Mạc, rất có tinh thần độc lập.
Ôi. Đêm hôm khuya khoắt cùng nhau ngắm sao, hình như hơi bị mờ ám?


“E hèm.” Lý Tâm Ngọc vội ho khan một tiếng thu hút sự chú ý của Hạ Tri Thu.
 
Hạ Tri Thu nhìn Lý Tâm Ngọc mang theo ý dò hỏi. Lý Tâm Ngọc không muốn Hạ Tri Thu hiểu nhầm, cười hào sảng: “Hạ Đại nhân, bổn cung đã có người trong lòng rồi.”


Lúc nàng nói những lời này, ánh mắt cười vẫn nhìn về phía Bùi Mạc.
Bùi Mạc ép cho khóe môi không nhếch lên, sắc mặt cuối cùng cũng không đến nỗi khó coi như ban nãy.


Hạ Tri Thu có chút không hiểu, một lát mới nhẹ nhàng ‘à’ một tiếng, mỉm cười nói: “Thần chúc mừng công chúa đã tìm được ý trung nhân.”
Hắn cười rất chân thành, lần này đến lượt Lý Tâm Ngọc không hiểu tại sao rồi. Nàng hỏi: “Ngươi không có ý gì?”


Nếu không phải là tình cảm nam nữ, ai lại đi tìm người ta ngắm sao trời?
“Có ý gì?” Hạ Tri Thu hơi nghiêng đầu, ánh mắt đơn thuần như trẻ con, không hề có bất kỳ tâm kế công danh lợi lộc gì.
Hay là hắn thực sự xem mình là ân nhân tri kỳ?


Nghĩ vậy, Lý Tâm Ngọc lại có chút ngại ngùng, nhỏ giọng: “Xin lỗi, là bổn cung lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.”


Hạ Tri Thu cũng không ngại, chậm rãi nói: “Kỳ thực, những vì sao so với con người thú vị hơn nhiều, phương hướng, vị trí, cát hung, vừa nhìn liền biết. Không giống như con người ta, tâm tư khó lường, không cách nào đoán được.”


“Ai, cũng đúng.” Lời này xem như chạm đến tâm khảm của nàng, làm nổi lên bao chuyện xưa cũ.
Bên dưới sao trời, trên đài cao, hai người đứng sóng vai, rất có tâm ý tri kỷ.


Một cơn gió bỗng dưng ập đến, mây đe che nguyệt, ánh sao ảm đảm. Bùi Mạc ôm kiếm đứng ở dưới bậc thang, chợt thấy một đạo hàn quang khúc xạ, vừa vặn chiếu đến bóng lưng Lý Tâm Ngọc.


Bùi Mạc lập tức đứng thẳng người, nhìn theo hướng hàn quang. Loại hàn quang này thực sự quá quen thuộc với hắn, chính là thanh sắt sắc bén dưới ánh trăng khúc xạ…
Quả nhiên, ở nóc nhà đối diện là một bóng đen mảnh khảnh.
Tinh La.


Bùi Mạc cũng không muốn kinh động đến nàng, liền xoay người nhảy xuống lầu, thoáng chốc đã đứng đối mặt với thiếu niên áo đen.


“Hoàng cung cấm vệ nghiêm ngặt, sao ngươi tiến vào được?” Bùi Mạc đứng bất động, toàn bộ khí tràng khai hỏa, mang theo khí tức xơ xác, thấp giọng hỏi: “Ta đã nói rồi, đừng vọng tưởng tiếp cận được nàng.”


“Yên tâm, ta không có ý định động đến nàng ta. Chỉ là Tam Nương Tử nhớ ngươi, muốn ta đến thăm ngươi.”


Mà trên quan tinh lâu, Lý Tâm Ngọc liên tục hắt hơi, thật sự không chịu được sự lạnh lẽo của hàn phong, khịt khịt mũi: “Đa tạ Hạ đại nhân để ta cùng ngắm sao, nhưng đã muộn rồi, bổn cung phải về rồi.”
“Thần tiễn điện hạ.”


“Không cần, không cần, ta có Bùi Mạc.” Nói rồi nàng hướng về bậc thang tìm kiếm, nhất thời sửng sốt, nơi đó trống không.
Bùi Mạc đâu
“ Hộ vệ của điện hạ chắc có việc gấp.” Hạ Tri Thu vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng nói: “Trời tối gió lạnh, vẫn là để thần tiễn người ra cửa.”


Lý Tâm Ngọc tìm bốn phía không thấy Bùi Mạc, không thể làm gì khác hơn, cười nói: “Làm phiền rồi.”
 






Truyện liên quan