Chương 52: Pn2: Cung đình + ngược tâm

Tác giả: Dạ Hoàn Thanh
Bàn tay nhẹ nhàng rót nước vào chén trà thanh ngọc, phía bên trong nước còn chưa ngập, đã thấy lưu quang lưu chuyển. Hắn khắc sâu ngũ quan tuấn lãng phi phàm, một đôi hắc mâu thâm u không mang theo bất luận cảm giác gì nhìn chằm chằm vào chén trà, tựa hồ đang suy tư cái gì.


Chợt, một đôi tay ngọc thon dài sạch sẽ quàng trên vai hắn, hai tay thu lại, hắn liền bị người phía sau ôm vào lòng.
Người nọ trên người tản ra một mùi thơm ngát quen thuộc.
Ống tay áo sắc đỏ tương phản với một thân hắc sắc lanh lùng nghiêm nghị của hắn.


” Tiểu Mục……” Người nọ cố ý kéo dài âm thanh,” Chúng ta đã ba tháng không gặp…… Ngươi một hồi lại bỏ chạy đi tìm Hạo ca ca, nếu không phải ta tìm đến ngươi thì ngươi khẳng định không đến tìm ta.”


Lục Tiểu Mục than nhỏ một hơi, vẻ mặt ai thương chợt lóe qua, hắn quay mặt, thanh âm nghe lên cực lãnh đạm, hắn tách đôi tay đang ôm lấy mình ra,” Đừng giống như tiểu hài tử nữa. Ta muốn đi cùng đại ca đàm công sự, hắn dù sao cũng tính là một nửa ca ca của ta. Cha lại đi ngoạn tứ hải, trong nhà sản nghiệp lớn như vậy cũng không thể mặc kệ.”


Lục Tiểu Mục nói xong từ trên ghế đứng lên, hắn không có quay đầu lại nhìn Lãnh Lam.
Bất chấp ánh mắt Lãnh Lam nhìn hắn thực thương tâm, bất chấp rằng hắn rất muốn quay đầu lại.
“…… Ngươi cũng mau nên kế thừa ngôi vị Hoàng đế đi.”


Sa Trầm Thanh hiện tại ngoại trừ muốn đánh người ra thì cũng không còn phương thức phát tiết nào khác.


available on google playdownload on app store


Lâm Tư Nguyên cùng hắn trở về Địa Hỏa đã ba năm, hắn vì lo lắng thân thể Lâm Tư Nguyên, miễn cưỡng đáp ứng hắn một lần chỉ làm một lượt, đây là vì tình yêu vĩ đại mà hắn chịu nhượng bộ! Hắn thực ủy khuất!


Nhưng là thân thể người này rất yếu ớt, có một năm rưỡi chỉ để cho hắn điều dưỡng thân thế! Hắn gặp quỉ mới điều dưỡng thân thể! Lâm Tư Nguyên chính là muốn nghỉ ngơi, hắn a! Hắn liền nhẫn, thấy mà không ăn được, bị “thức ăn” kia hỏi còn phải khép nép trả lời là không muốn ăn (nghĩ chờ ngươi hảo rồi hung hăng ăn tươi nuốt sống luôn), hắn đã thực rõ ràng là nội thương nghiêm trọng! Được rồi, nhẫn nại hắn cũng liền nhận, ngay từ đầu đối người ta không tốt thì không có quyền phản bác, nhưng là hiện tại đã đủ tốt lắm rồi mà! Kia vì sao người này nhìn thấy hắn như thấy quỉ lẩn tránh, làm hại hắn bởi vì bận tâm thân thể còn cả cảm nhận của y, muốn tiếp tục chịu được đối phương hắn phải không lạnh không nhiệt không ôn không hỏa?


Bản thân đã tận lực biểu hiện khiến Lục Vũ Hạo còn khích lệ là thân sĩ phong độ a!
Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt thuần khiết của Lâm Tư Nguyên, thì cái câu xấu xa ” Chúng ta đến làm đi” nửa chữ cũng không nhổ ra được!
Chẳng lẽ bởi vì mình ngượng ngùng? (có lẽ nào? =]])


Hắn gặp quỉ mới ngượng ngùng! Cô bộ dạng khí phách như vậy mà lại ngượng ngùng sao?


…… Tuy rằng hắn không nghĩ thừa nhận, nhưng Lâm Tư Nguyên thực rõ ràng không có ý cùng hắn tiếp tục” làm”. Nhưng van ngươi đừng có không nhìn ta được không? Ngẫu nhiên cũng nên hỏi chuyện ta, quan tâm quan tâm ta? Như thế nào luôn hắn mặt nóng dán cái mông lạnh của Lâm Tư Nguyên?


…… Đúng, mất đi chủ đạo quyền nên ta thực không thích!
Lâm Tư Nguyên cũng không cười với ta, ngay cả khóc cũng không có. Trước kia liền thích nhịn nước mắt, hiện tại ngay cả tình cảm cũng che dấu luôn.
Hắn nên làm thế nào để cải thiện tình cảm giữa hai người?


” Hô……” Sa Trầm Thanh thở dài một hơi. Hắn biểu tình rất rối rắm.
” Ngươi làm sao vậy, không thoải mái sao chứ?” Giọng nói thiếu niên nhẹ nhàng như nước, nghe thế nào cũng thấy trong trẻo, nhưng thiếu niên đã trưởng thành hơn trước. Tuy nhiên ở trước mặt Sa Trầm Thanh y luôn cảm thấy yếu đuối.


Che mặt,” Ta đói.”
“…… Ta đây đi……”


” Không, ta không phải là ý kia, ngươi tiếp tục đọc sách, ta đi ra ngoài.” Sa Trầm Thanh buổi sáng sớm liền vào triều, trở về liền nhìn thấy Lâm Tư Nguyên đọc sách, đúng là khiến hắn có chút đói khát. Nhưng ở trước mặt tiểu thực vật mê người như vậy, hắn thực sự không nhẫn tâm.


Lâm Tư Nguyên lẳng lặng nhìn Sa Trầm Thanh nhanh chóng rời đi, muốn nói cái gì, lại cuối cùng lại thôi.
Lúc cửa phòng đóng lại, Lâm Tư Nguyên đem sách tùy tiện đặt lên bàn.


Y khoanh tay, ghé vào trên bàn,”…… Quyển sách này đã xem đến một năm…… Hắn đang suy nghĩ cái gì, nhìn mặt rất muốn nói, lại cũng cái gì cũng không nói……. Lục Vũ Hạo, ta cùng hắn trở về rốt cuộc đúng hay không? Ngươi lúc ấy nói cho ta cách để thử xem hắn có thích ta hay không nhưng ta cũng chưa từng thử……. Ta biết kết quả chắc chắn là không. Hắn luôn không muốn gặp ta, ta hỏi cũng không trả lời. Ngươi cùng Lãnh Phong Lam có như vậy hay không, các ngươi ở cùng một chỗ đều rất vui vẻ hòa thuận.”


Lâm Tư Nguyên đem đầu cúi xuống.
” Nếu có thể viết thư cho ca ca thì tốt.”
” Ca ca chiếu cố ta sau đó lại bị Trần Phi quốc Tiểu Vương gia mang đi, ta hảo muốn hỏi một chút hắn có thể hay không trở về gặp ta. Ta có thiệt nhiều lời muốn hỏi ca ca.”


” Ba quân hai, ha ha, Lạc Tiểu Mặc thấy không, bổn đại gia có ba quân hai. Hừ, trừ phi ngươi có ba quân ba, nếu không ta liền thắng!”
Không cần hoài nghi, thanh âm kiêu ngạo động trời đất này đích thực là Lục Vũ Hạo.


“…… Ta đích xác không có. Nhưng chưa chắc những người khác không có. Ta cùng với Lãnh Phong Lam là một, Tiểu Hạo.” Lạc Tiểu Mặc cười đến cao thâm khó lường,” Ngươi cuối cùng hạ bài giỏi lắm cũng không phải bốn, bằng không ta bằng lòng đưa ngươi lên thiên đường.”


Lục Vũ Hạo trừng mắt nhìn Lãnh Phong Lam,” Ngươi nếu dám thắng ta ngươi đêm nay liền ngủ một mình!”
“…… Hảo một cái uy hϊế͙p͙ ngọt ngào, chính là không có một lần thành công a.” Lạc Tiểu Mặc cười quỉ.
” Ngươi!” Lục Vũ Hạo rất muốn chụp bàn.


” Chụp bàn phạm quy nga, thật sự là, Lam nhi tiểu tử kia không biết chạy đi đâu, vốn hôm nay muốn chơi mạt chược ( k đủ người chơi).” Lạc Tiểu Mặc trực tiếp nhìn Lục Vũ Hạo.


” Các ngươi tiếp tục đi, ta mệt, tối hôm qua cùng Tiểu Mục thảo luận cả đêm về vấn đề Thủy Nguyệt quốc.” Lãnh Phong Lam đứng lên, đang muốn đi, Lục Vũ Hạo kéo tay hắn,” Cho ta nhìn bài ngươi, xem ngươi có thể nào chạy thoát.”


“……” Lãnh Phong Lam im lặng tuyệt đối– ngươi đến mức này? Chẳng lẽ sức khỏe của ta không quan trọng bằng việc thắng thua?


“……” Lục Vũ Hạo trừng mắt nhìn Lãnh Phong Lam giống như cố tình gây sự, nhưng Lãnh Phong Lam bất đắc dĩ lật bài ra cho Lục Vũ Hạo xem, ngáp một cái rồi trở về tẩm cung. Nga, cường điệu một chút, là bước nhanh rời đi.
Bởi vì–


” Hỗn đản Lãnh Phong Lam ngươi cư nhiên có bốn quân ba!!!!!!!! Ngươi đứng lại cho ta! Ngươi trở về cho ta, ta!” Lục Vũ Hạo gầm rú đến mức động đất, xoay người, hướng bạn bè hỏi,” Ta vì sao luôn không thắng được hắn? Ta một lần cũng chưa thắng quá! Muốn đến chơi Tú lơ khơ, hắn là sao chơi lâu bằng ta?”


” Đích xác như thế. Là cái một vấn đề phức tạp.” Lạc Tiểu Mặc một bên thu thập một bên nói đùa,” Có thể Lãnh Phong Lam thường hé ra khuôn mặt Tú lơ khơ ( ý nói mặt anh ko biểu cảm giống mấy quân bài =]]), cộng với việc hắn là ‘công’.”
Bị nói trúng tim đen khiến Lục Vũ Hạo đau đớn.


Hắn nắm tay, toàn thân run rẩy, ánh mắt như tia laser,” Ngươi, rõ, ràng, là, cố, ý!”
” Ta lần đó không phải cố ý? A.”
” Lạc Tiểu Mặc ta giết ngươi!!!!!!”
” Ha ha ha ha, đợi ngươi ‘phản công’ thành công hãy nghĩ đến ý định này!”
” Hỗn đản!”
Cửa bị đẩy ra.


Đang đuổi nhau tự dưng bộ Tú lơ khơ bay đến.
Người vừa đến rất thấp, nên hai người ở trong phòng cũng không để ý. Hắn đi thẳng đến ghế rồi ngồi xuống,” Hạo ca ca, ngươi lại gạt người, màu đỏ không phải màu may mắn.”
Tĩnh lặng.


Lục Vũ Hạo thiêu mi, nghĩ nửa ngày cũng không ra,” Lam nhi…… Ngươi……”
” Tiểu Mục từ ngày đó đến giờ đều lạnh nhạt với ta.” Đô miệng, ánh mắt hắc bồ đào thuần khiết,” Hắn không để ý tới ta.”


” Ngày đó?” Lục Vũ Hạo phát hiện ra bổn đệ đệ cư nhiên không để ý đến Lãnh Lam, thiên hạ kì văn (chuyện lạ)! Nga, đây là một chuyện tốt! Hắn phát hiện ra một chuyện thú vị! Không cần suốt ngày phải đánh bài với Lãnh Phong Lam!


“…… Ta đến Tiêu Dao Vương phủ ở. Phụ hoàng bỗng nhiên thực nghiêm túc nói rằng hai chúng ta không thể chơi bời lêu lổng. Sau đó uy hϊế͙p͙ ta phải kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Hắn quanh co lòng vòng nói rằng không thể để ta với Tiểu Mục ở chung một chỗ……”


Lãnh Lam áo não trảo trảo tóc,” Sau đó ta muốn tiếp tay Tiểu Mục cùng ta bỏ trốn……”
” Tiếp tay, từ này rất hay.” Lạc Tiểu Mặc cười trộm.
” Ngươi đứng đắn một chút được không!” Lục Vũ Hạo trợn mắt.


“…… Hắn không đồng ý, còn đột nhiên thực đứng đắn bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ ở Tiêu Dao Phủ. Sau đó liền một năm mới gặp ta vài lần, đều là vội vàng mà gặp. Hắn khẳng định không phát hiện ta đã lớn hơn. Tuy nhiên rằng hắn cũng lớn hơn nữa……” Lãnh Lam vừa nói một bên gắt gao nắm góc áo, không hề đáng yêu mà trở nên cực kỳ tuấn tú nhưng đầy u buồn trên khuôn mặt. Cùng với vẻ phúc hắc ngây thơ ngày trước không còn.


” Ngươi hoàn toàn có thể trực tiếp thoát quần áo ra, Lục Vũ Hạo ngày trước cũng làm như vậy……” Còn chưa nói xong, Lục Vũ Hạo một tay kéo Lạc Tiểu Mặc ném ra ngoài……
Đóng cửa, uy hϊế͙p͙ cười,” Quên những từ vừa nghe được đi.”
Chẳng qua, người tính không bằng trời tính.


Lãnh Lam tựa hồ chỉ nghe được mỗi câu” Ngươi hoàn toàn có thể trực tiếp thoát quần áo ra”, ánh mắt tỏa ánh sáng, mạnh mẽ đứng lên,” Hạo ca ca, đúng a, ta như thế nào quên mất phương pháp trực tiếp này!”
Mạnh mẽ che mặt,” Không cần bị nàng đầu độc, ngươi sẽ hối hận!”


Lục Vũ Hạo vừa nói xong Lãnh Lam mặt liền đỏ, hắn nhìn về phía Lục Vũ Hạo,” Hạo ca ca, ngươi dạy ta nên như thế nào làm được không?”
” A? A?” Lục Vũ Hạo nghĩ thấy thế giới này điên rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


” Ta lại không có kinh nghiệm, nếu không thể hấp dẫn Lục Tiểu Mục thì sao?” Lãnh Lam nắm tay áo Lục Vũ Hạo, đã cao đến hơn nửa cái đầu của Lục Vũ Hạo rồi mà Lãnh Lam vẫn cố tỏ ra vẻ điềm đạm đáng yêu lê hoa đái vũ,” Hạo ca ca ngươi liền giúp Lam nhi, Hạo ca ca ngươi tốt nhất, Hạo ca ca! Hạo ca ca……”


“……”
Kỳ thật, Lục Vũ Hạo hiện tại so với Lãnh Phong Lam tảng băng im lặng kia cũng muốn im lặng không kém.
Ai…… Đáng thương cho tấm lòng cha “mẹ” trong thiên hạ a……


” Được rồi. Nhưng là ngươi nếu dám nói cho thối Lạc Tiểu Mặc một chữ, ta liền giết cái tên bổn đệ đệ kia.” Trừng mắt nhìn Lãnh Lam.
” Thành giao.” Lãnh Lam xấu xa mỉm cười.
Lãnh Lam vửa này lúc rời đi nhìn thật thương tâm.
Ta có phải là hơi quá phận?
Ta cũng rất nhớ hắn a.


Hắn thoạt nhìn…… Xinh đẹp, không gặp được càng nhớ nhung. Vốn đã thích, hiện tại càng thích, càng muốn ôm.
Nhưng là……
Tóm lại, hay là đi xem hắn.
Lục Tiểu Mục là đương nhiệm Tiêu Dao Vương, tự nhiên có tư cách tự do xuất nhập Thiên Phong hoàng cung.


Hắn bước đi thực chậm, hắn cũng không biết nên giải thích với Lãnh Lam như thế nào. Khi bé luôn đối hắn không có đạo lý, nhưng là Lãnh Lam lại luôn mỉm cười, khiến bản thân thực nhanh quên mất……
Cửa không đóng?


Cửa chính Xích Phượng cung từ từ mở ra một khe. Lục Tiểu Mục không thấy ai bên trong để thông báo, tưởng là nơi này bình thường luôn cho hạ nhân lui đi, cũng không nghĩ thấy kỳ quái. Hắn đang muốn đẩy cửa, lại nghe thấy……
” Hạo ca ca…… Như vậy được chưa?”
……
Lam nhi? Đại ca giả mạo?


Bọn họ đang làm gì?
Lam nhi thanh âm nghe thực ngọt ngào, thực sự khiến hắn động tâm! Hắn có dự cảm không tốt……
Hắn không có gõ cửa, nhìn qua khe cửa……


Lãnh Lam mở hai chân ngồi trên người Lục Vũ Hạo, áo trễ xuống, bờ vai trắng mịn lộ dưới lớp áo đỏ, Lãnh Lam ánh mắt híp lại, nhẹ nhàng ở bên tai Lục Vũ Hạo nói gì đó……
Đầu óc hắn trống rỗng một mảnh.


Hắn run rẩy lui về phía sau vài bước, suýt nữa ngã xuống khỏi bậc thềm. Hắn xoay người đưa lưng về phía Xích Phượng Cung, lại cơ hồ không nói lên lời.


Trước khi Lục Vũ Hạo xuất hiện, đại ca ngốc của hắn vốn không gây cho hắn bất cứ uy hϊế͙p͙ gì, hắn đối với đại ca ngốc của mình rất thương, nghĩ rằng mình phải cố gắng thay hắn gánh mọi trọng trách Lục Vũ Hạo xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi.


Lãnh Lam chưa từng gọi hắn là “Tiểu Mục ca ca”, trước kia luôn thấy Lãnh Lam luôn miệng ” Hạo ca ca như thế nào như thế nào,……”…… Cha cũng rõ ràng càng tôn trọng đại ca không hề si ngốc kia.


Hắn lại dễ dàng đoạt hết tất cả những gì mình nỗ lực bấy lâu. Hiện tại ngay cả…… Lam nhi duy nhất của hắn cũng……
Hắn đối với ba chữ Lục Vũ Hạo hận đã tới cực hạn.
“……” Hắn bây giờ nên làm gì? Hắn nên chạy vào trong đánh cho Lục Vũ Hạo một trận!


Vì cái gì còn đứng ở đây không vào?
…… Bởi vì Lam nhi vừa rồi, giống như thực thích Lục Vũ Hạo.
Hắn biểu tình tràn ngập tình ý, chỉ có đối với người thực sự yêu thương mới có thể nhìn nhau như thế. Hắn còn thoát quần áo……


Hắn mỗi lần nói đến Lục Vũ Hạo ánh mắt luôn tỏa ánh sáng. Như vậy chợt lóe lên hưng phấn, Lục Tiểu Mục ba chữ tựa hồ hoàn toàn biến mất.
Nếu hắn đánh Lục Vũ Hạo, Lam nhi sẽ khóc chứ?
Nhất định.
Lần trước chẳng qua chỉ mắng Lục Vũ Hạo hai câu đã bị Lam nhi không thèm để ý.


Hắn đấu không lại Lục Vũ Hạo phải không?
Hắn nắng lực còn chưa đủ?
Lam nhi rốt cuộc có thể thích hắn sao?
Lam nhi nói qua, Lục Vũ Hạo cứu hắn. Tại thời điểm nguy hiểm nhất cứu hắn. Khi đó ta bị nhốt ở Thủy Nguyệt quốc không rời một bước.


Cho dù có ở đấy, làm sao có thể khiến tám đại cao thủ đứng yên không nhúc nhích?– hắn làm không được. Hắn quả nhiên không bằng Lục Vũ Hạo.
Cho nên sự thật chính là thất bại, nhìn thấy thứ mình thích bị cướp mất?
Đối phương, là một bán (1/2) ca ca của hắn……


Lục Tiểu Mục tụ giễu mà cười, sau đó hắn xoay người, từng bước từng bước rời khỏi hoàng cung.
Gió cuối hạ có chút thê lương. Giờ phút này nổi lên cuồn cuộn, lá cây bị thổi rụng xuống.
Gió lớn.
Tâm ai ký gửi tại thiên nhai, ai lại nguyện vì ai gánh vác giang sơn.
Ai cũng đều phải lớn lên.


Ai cũng đều phải lớn lên.
Sau đó chậm rãi học cách buông, chậm rãi học cách đem yêu thương gửi đến chân trời……
” Ba–!”
Lâm Tư Nguyên ghé vào trên bàn ngủ, kết quả là trở mình, bởi vì thời gian dài bất động thân thể cứng ngắc, hiện tại ngã trên mặt đất.


Bốn phía tối đen một mảnh.
” A……” Hắn xoa xoa thắt lưng. Hắn tại trong bóng tối vặn vẹo đứng lên, hai chân cảm giác như không phải của mình nữa.
Sa Trầm Thanh đêm nay đại khái không trở lại. Hắn đã thật lâu không đã trở lại. Bọn họ cũng rất ít cùng nhau ngủ.
Hắn có chút, khẽ thở dài.


Hắn có điểm khát, đang muốn đi ra ngoài uống trà, lại nghe thấy ngoài phòng có hai hạ nhân đi qua.
Hạ nhân thấy phòng hắn tắt đèn, tưởng là hắn đang ngủ, vì thế thanh âm không hề che đậy.


” Nghe nói Thiên Phong quốc Tiêu Dao Vương Lục Tiểu Mục vừa gửi thư, kết quả bệ hạ liền canh ba nửa đêm triệu tập đại thần, muốn đại thần khai hội. Thật sự là, bệ hạ cũng thực thích làm khổ người ta! Ngươi nói các vị lão nhân kia đang ngủ ngon, này lại bị bệ hạ gây sức ép buộc phải đến, ăn không tiêu nga!”


” Ngươi có biết bọn họ khai hội vì chuyện gì?”


” Hắc, ta nói cho ngươi, ta tại ngoài phòng nghe được vài câu! Không biết Tiêu Dao Vương bị làm sao, tựa hồ là muốn cùng Địa Hỏa quốc hợp tác, nhưng lại rất thần bí, quỷ dị! Vốn Thiên Phong cũng Địa Họa dạo này quan hệ rất tốt, làm gì phải bí mất như vậy. Ta xem tám phần Tiêu Dao Vương muốn làm phản.”


” Lời này cũng không được nói loạn!”
” Kia hắn có chuyện tốt gì muốn bàn với Bệ hạ, lại phái người đưa mật thư cho bệ hạ làm gì? Tám phần vừa muốn làm giặc!”
” Tốt lắm ngươi nói nhỏ chút!”


“…… Ai, kỳ thật Lâm công tử ở phòng này cũng kỳ quái, nói hạ nhân không phải hạ nhân, nói là chủ tử cũng không là chủ tử, bệ hạ bắt đến, ta xem tám phần là giam lỏng. Hắn trước kia bất quá là nam sủng của Hoàng thượng. Thiết, còn muốn chúng ta hầu hạ hắn.”


“…… Đây chính là phòng của Lâm công tử.”


” Sợ cái gì! Ta xem bệ hạ tám phần là đối hắn không có hảo cảm, trước kia còn ba ngày hai ngày chạy đến, hiện tại cũng sắp hai năm, bệ hạ đối với thân thể hư nhược của hắn không hứng thứ! Ta xem a hậu phi gần đây liên tục được sủng hạnh, hai ta hay là chạy nhanh hối lộ chưởng quản đại nhân cho chúng ta sang hậu cung làm, ít nhất còn có chút béo bở!”


” Nói cùng thực là, Lâm công tử không đánh không thưởng, tuy rằng hắn…… Tính, chúng ta nhanh đi……”
“……”
“……”


Lâm Tư Nguyên trong bóng tối lắc đầu cười khổ,” Các ngươi nói rất đúng. Là ta còn nhận không rõ sự thật. Ta vốn không muốn hy vọng xa vời……. Ta cũng mau nên ly khai. Sa Trầm Thanh chính là này ý tứ đi.”


” Hắn đối với ta chắc chắn là áy náy. Hắn nhất định là ngượng ngùng mở miệng muốn ta rời đi……”


Lâm Tư Nguyên nằm ở trên giường, hắn nhớ tới Thiên Phong quốc, nhớ tới lúc Sa Trầm Thanh cầm tay hắn, nhớ lại Sa Trầm Thanh bị nạn ở Thiên Phong quốc, cái kia thời điểm đó hắn rất bình thường, không có ý nghĩ chiếm hữu. Cũng sẽ không nghĩ thấy cao cao tại thượng.


Hắn bỗng nhiên nghĩ thấy có lẽ Sa Trầm Thanh là cô độc, tựa như mình luôn cô độc. Lần đầu tiên có cảm giác khoảng cách được kéo gần lại, nhanh tay có thể chạm đến……
Mà hiện tại chiến loạn dẹp yên, hắn cùng Sa Trầm Thanh không ai thiếu nợ ai. Nếu tiếp tục ở nơi này không phải là quá ngốc.


” Lục Vũ Hạo ngươi biết không, cho dù ta nói cho hắn ta cho tới bây giờ đều không có hận hắn là không có khả năng.” Lâm Tư Nguyên trong bóng đêm cười đến tuyệt vọng,” Hắn là Hoàng đế, còn có nhiều việc phải làm. Mà ta lại là nam nhân……. Quan trọng nhất chính là……”


” Hắn cho tới bây giờ đều……”
” Không thương ta……”
Hắn lần đầu tiên có cảm giác quí trọng một người đến như vậy.
Là bắt đầu từ lúc nào?
Là lúc thiếu niên kia nói muốn đi lưu đãng? Hay là khi thấy hắn đứng cô đơn?
Hay là……


Hắn lần đầu tiên đối với thiếu niên kia tàn nhẫn nhưng thiếu niên lại nhìn hắn bằng ánh mắt bi thương không chịu khuất phục?
Hắn không rõ, vì cái gì luôn muốn chiếm được.


Lâm Tư Nguyên mỗi ngày đều suy nghĩ cài gì, có thể nói cho hắn được không? Hắn muốn cũng y nói chuyện, biết được y thích gì, biết được sinh thần của y, biết y…… đối với mình có chút nào cải biến, biết y có hay không yêu mình…… Hoặc là có thể thử yêu mình?


Hắn có thể hay không nhìn thấy Lâm Tư Nguyên đối hắn cười sáng lạn như ánh dương quang……
Nếu Lâm Tư Nguyên có thể yêu hắn, hắn nhất định hạnh phúc muốn ch.ết.
” Bệ hạ, ngài muốn ngủ chứ?”


Nghi phi xinh đẹp kia nơp nớp lo sọ hỏi hắn, Sa Trầm Thanh vừa bỏ đi mặc kệ triều thần bên dưới, cùng nàng một đêm, giờ lại cười đến mạc danh kỳ diệu.
” Canh giờ gì rồi?” Sa Trầm Thanh nhìn về phía ngoài cửa sổ, cư nhiên trời đã tờ mờ sáng?


“…… Ách, thần thiếp chẳng biết.” Nghi phi biết Sa Trầm Thanh thủ đoạn tàn khốc, không dám đắc tội. Ngữ khí tận lực bình đè xuống bình thường.
” Quên đi, ta đi.”
Sa Trầm Thanh phủ thêm hồ cừu, lạnh lùng quét mắt nhìn Nghi phi, xoay người bước đi.


Nghi phi thấy Sa Trầm Thanh biến mất, thở một hơi, ôm oán giận nói,” Mỗi lần đều như vậy, bệ hạ rốt cuộc là như thế nào!”
” Ân…… Cái kia……” Lâm Tư Nguyên nhỏ giọng hỏi Sa Trầm Thanh đang bước vào cửa.


Vừa bước vào cửa, liền thấy Lâm Tư Nguyên đang đợi mình, có chút kinh hỉ– nhưng rất nhanh hắn chú ý tới đôi mắt Lâm Tư Nguyên, biết y đêm qua không ngủ ngon, không duyệt,” Ngươi tối hôm qua đã ngủ chưa?”


“…… Ngủ, nhưng là không ngủ ngon.” Lâm Tư Nguyên có chút mất tự nhiên, hắn cúi đầu,” Ta, ta biết ngươi bề bộn nhiều việc, nhưng là ta thầm nghĩ phiền toái ngươi một lần. Ta…… Ngươi nếu có thời gian……”


” Ta đáp ứng ngươi. Nói đi.” Sa Trầm Thanh thực vui vẻ– hắn cư nhiên cầu ta! Nga, rốt cục có thể cùng hắn mà không trầm mặc!


Lâm Tư Nguyên nâng lên đầu, nhìn thấy Sa Trầm Thanh ánh mắt sáng nhìn chằm chằm mình, chẳng biết làm thế nào, rất nhanh cúi xuống,” Ta…… Ta không biết viết chữ, trước kia Lục Vũ Hạo cùng ca ca đã dạy một ít nhưng là ta không học nhiều, đã lâu không viết chữ…… Ta, ngươi, có thể hay không tìm người dạy ta?”


Yêu cầu đơn giản như vậy?
Không đúng, hắn nếu không biết chữ tại sao lại đọc sách?…… Hắn nếu không đọc sách thì làm cái gì?


” Ngươi phát run, lạnh không?” Địa Hỏa quốc nằm ở phía Bắc, sơ thu đã có ý lạnh. Sa Trầm Thanh đi qua đến ấn trụ bả vai Lâm Tư Nguyên, thấy hắn lạnh càng lợi hại, cao giọng, giận dữ hét,” Hạ nhân của ngươi hầu hạ như thế nào vậy? Hầu hạ chủ tử như vậy?”


” Ngươi không cần sinh khí……” Lâm Tư Nguyên tối hôm qua biết hạ nhân oán giận mình, hiện tại không thể tiếp tục kết oán thêm. Hắn vội vàng kéo Sa Trầm Thanh,” Không phải bọn họ sai, là ta chính mình không cẩn thận……. Ngươi còn không có trả lời ta……”


Nhưng, hạ nhân nghe được rống giận chạy nhanh tới rồi, đúng là hai cung nhân đêm qua.
Nhất tề quỳ xuống. Không dám nói gì.


” Về sau Tư Nguyên nói cái gì các ngươi phải nghe, yêu cầu gì cũng phải thỏa mãn biết không? Nếu để ta biết hắn có gì bất mãn liền chém các ngươi! Cút!” Sa Trầm Thanh nói với hạ nhân mới nhớ, Lâm Tư Nguyên trước kia không có thân phận, hiện tại tự nhiên sẽ không được tôn trọng. Đúng a, Lâm Tư Nguyên ở Hoàng cung lâu như vậy cũng không cho hắn danh phận gì…… Không được, hiện tại bọn họ còn không có thân mật, nếu cho hắn danh phận, tiểu tử này nhất định không nhận. Còn phải bàn bạc kỹ hơn!


“……” Hai hạ nhân câm như hến, vội vàng lui ra.
” Ngươi……” Lâm Tư Nguyên biết mình lại gây thêm thù oán. Sa Trầm Thanh chắc chắn sẽ trách móc hai người bọn họ, nhất định sẽ làm mọi người tưởng y nói lung tung gì……


” Viết chữ thì không cần nhờ đến người khác.” Sa Trầm Thanh bỗng nhiên tâm tình rất hảo, lôi kéo Lâm Tư Nguyên ngồi cạnh mình, hắn trên khuôn mặt tà tuấn nở một nụ cười hiếm có: “ Ta dạo này thực nhàn rỗi, không bằng liền thuận tiện dạy ngươi viết chữ.”
” Ách…… Cái kia……”


” Có cái gì quan hệ!” Sa Trầm Thanh nhìn thấy Lâm Tư Nguyên không dám tin nhìn mình, ánh mắt trong suốt, bên trong có thể nhìn thấy hình ảnh của mình. Ân, thực vừa lòng, phi thường vừa lòng! Liền như vậy, chậm rãi có thể đem lại niềm vui cho Lâm Tư Nguyên!” Người tới, bút mực hầu hạ!”


” Ngươi không phải còn có rất nhiều công vụ……” Lâm Tư Nguyên trong lòng sốt sắng, mặt đều đỏ, hắn kéo tay Sa Trầm Thanh,” Ngươi không thể lúc nào cũng cùng ta ở một chỗ a, ngươi……”
Sa Trầm Thanh thấy dê con cư nhiên có dũng khí đứng trước móng vuốt sói a, hừ……


Kéo qua, nhìn vết sẹo bên cánh tay phải, khẽ ma xát, không cho Lâm Tư Nguyên rút về, khuôn mặt lộ vẻ xót xa,” Còn đau không?”
“…… Không, sẽ không. Ngươi…… buông……”


Sa Trầm Thanh nhìn thấy nổi một trận yêu thương. Nói thật, nếu không có Lục Vũ Hạo, cổ tay Lâm Tư Nguyên đã bị hắn hủy, bọn họ trong lúc đó cũng sẽ bị hắn hủy,” Ta không buông.”


Lâm Tư Nguyên sửng sốt, đình chỉ giãy dụa, ngơ ngác nhìn xem người kia có thật sự là Sa Trầm Thanh hay không,”…… Ngươi……”


Lại nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Tư Nguyên, Sa Trầm Thanh bỗng nhiên rất muốn trêu cợt y xem biểu tình giãy dụa của y vì thế hắn cao ngạo cười,” Ngươi là vật phẩm của cô, cô sẽ không bao giờ buông! Cô nói cả đời đều không thể.”
Vật phẩm……
Lâm Tư Nguyên nhìn đi nơi khác, tĩnh mặc.


Cổ tay bị Sa Trầm Thanh lôi kéo, y cũng không phản kháng. Đợi cung nhân mang giấy với bút mực tới, Sa Trầm Thanh vẫn chưa để ý đến bất thường của Lâm Tư Nguyên.
Hắn một người vui vẻ trải giấy, cười vui vẻ, còn kém chút là hát điệu dân gian.


Nhưng Lâm Tư Nguyên nhìn vào, nụ cười khoái hoạt kia tựa như vạn tiễn xuyên tâm.
Bi thương, ngay cả thanh âm phản kháng cũng quên mất……






Truyện liên quan