Chương 7: Ái muội
May mắn, Hạ Thụy Nhiên không bắt buộc Tống Hồng Nho phải lập tức tìm được việc làm, anh chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Khi anh nhìn thấy trên bàn đã dọn sẵn cơm chiều, còn rất kinh ngạc mà khích lệ Tống Hồng Nho. Bản thân anh cũng biết nấu cơm, nhưng chỉ biết nấu mấy món ăn đơn giản, đa số đều ăn mì gói qua loa cho qua bữa, không nghĩ tới cậu nhóc này còn nhỏ, thế nhưng lại biết nấu cơm, thật sự là nhu thuận nghe lời. Sau đó anh nghĩ tới không chừng là do cha mẹ cậu đều đã mất, ăn nhờ ở đậu nhà người ta, bất đắc dĩ học được một số kĩ năng sinh hoạt, sự thương hại đối với cậu càng tăng thêm.
Buổi tối không có việc gì làm, Hạ Thụy Nhiên tám giờ đã lên giường đi ngủ, Tống Hồng Nho cũng đi rửa mặt với anh, sau đó rón rén tắt đèn, leo lên giường, nằm xuống.
Hạ Thụy Nhiên nhắm mắt lại, trong nhất thời không ngủ được, vì vậy anh cùng cậu trò truyện vài câu.
”Tống Hồng Nho, trước kia cậu có từng đi làm chưa?”
Tống Hồng Nho chần chừ, nói: ”Không có.”
Hạ Thụy Nhiên khó xử: ”Vậy cậu có muốn làm công việc nào không?”
Người nọ dừng một chút, tựa hồ có chút ngượng ngùng, nửa ngày mới nói: ”…Có, nhưng nếu nói với anh, em sợ anh sẽ chê cười em.”
”Chê cười?” Hạ Thụy Nhiên nhịn không được nở nụ cười, nghĩ xem cậu muốn làm việc gì chứ? Giáo viên nhà trẻ sao?
Tống Hồng Nho xích lại gần Hạ Thụy Nhiên, giọng nói tựa hồ cũng mang theo ý cười, nói:
”…Em muốn trở thành một diễn viên.”
Hạ Thụy Nhiên sửng sốt, nói: ” Rất tốt, tôi sẽ không cười cậu.”
Tống Hồng Nho cúi đầu cười, nói: ”Em cảm thấy trên phương diện này mình rất có thiên phú. Nhưng mà ba em… Ách, em không có gia thế cũng không có người chống lưng, giới điện ảnh lại rất loạn, tạm thời em không muốn nhảy vào.
“Thì ra là vậy.” Hạ Thụy Nhiên nhớ tới chính mình từng tiếp nhận xử lý một vài ngôi sao, không khỏi ”Chậc” một tiếng.
Tống Hồng Nho dường như nghĩ tới cái gì đó, tâm tình không tốt lắm, hô hấp cũng nặng nề rất nhiều.
Hạ Thụy Nhiên nhịn không được nghĩ muốn đùa giỡn cậu một chút, nói: ”Cậu cảm thấy bản thân có thiên phú? Thiên phú về cái gì vậy?”
”Diễn.” Tống Hồng Nho hồi đáp.
”Diễn cái gì?”
”Cái gì cũng được,” Tống Hồng nho cười, ”Cảnh sát, kẻ trộm, giáo viên, bác sĩ,..”
”Vậy con gái thì sao?”
Tống Hồng Nho sửng sốt, sau đó lập tức dựa sát vào Hạ Thụy Nhiên, nói: ”Có thể ạ. Có phải anh lâu rồi chưa có bạn gái đúng không?”
Thanh âm của cậu vừa thấp vừa trầm, còn mang theo chút khàn khàn, đột nhiên đối với lỗ tai của Hạ Thụy Nhiên, nhẹ giọng nói một chuỗi. Nội dung lời nói có thể làm người ta phải xấu hổ. Hạ Thụy Nhiên cả kinh, trốn xa một chút nói: ”Nhóc con ch.ết tiệt, cậu nói cái gì đấy hả?”
Tống Hồng Nho cười cười, không thèm để ý, ngược lại còn ôm chặt cổ Hạ Thụy Nhiên, nằm trên người anh, mê sảng, đứt quãng mà phát ra tiếng rên rỉ.
Hạ Thụy nhiên nghe được cảm thấy dở khóc dở cười, uy hϊế͙p͙ nói: ”Cậu mau đi xuống! Nếu không tôi sẽ cắm lỗ tai cậu đấy.”
Cũng tại vì Tống Hồng Nho cứ ghé vào tai anh thổi khí, làm anh ngứa ngáy khó nhịn, nếu không cũng sẽ không nghĩ ra phương thức uy hϊế͙p͙ này.
Tống Hồng Nho đâu có nghe. Hai tay cậu như vòi bạch tuộc, chặt chẽ ôm sau lưng Hạ Thụy Nhiên, trên đùi, đem anh ôm cứng nhắc, không có ý tứ buông tay.
Hạ Thụy Nhiên bị cậu chọc giận, hơi dùng sức ngồi dậy, liền đem thân thể nhỏ bé của Tống Hồng Nho đè xuống. Trong bóng đêm, Hạ Thụy Nhiên một phen túm trụ tay cậu, hai tay hợp cùng một chỗ, giam trên đỉnh đầu. Anh học qua vô số lần khống chế tội phạm, chế phục Tống Hồng Nho quả thực quá mức đơn giản.
Sao đó Hạ Thụy Nhiên đột nhiên mở miệng, cắm xuống vành tai của Tống Hồng Nho. Vành tai là nơi mẫn cảm nhất của Tống Hống Nho, lúc này toàn thân cậu đều run run, miệng phát ra tiếng thét chói tai ”Aaaaaa…..! Đau…….”
”Anh, em sai rồi mà,” Tống Hồng Nho lắc người, liều mạng trốn vào một góc, bời vì cái loại cảm giác đau đớn mà thanh âm có điểm run run khàn khàn, ”Tha cho em đi…”
”Đáng đời cậu.” Hạ Thụy Nhiên thả tay cậu ra, anh cũng hiểu bản thân mình phản ứng có hơi quá, ngượng ngùng trở mình, vò vò đầu.