Chương 8: Ha Ha Ha (2)
Phương Bình nghĩ, nếu như bây giờ cậu đơn thuần được trở lại quá khứ, đảm bảo cậu sẽ chẳng vội vàng.
Thi đại học có là gì?
Cho dù không thi đậu đại học, với kinh nghiệm mấy năm lăn lộn trên xã hội, chỉ cần nắm bắt được cơ hội, khả năng vươn lên là rất cao!
Nhưng bây giờ không giống như vậy, nếu như không có được cơ hội thi vào khoa võ lần này, sau này liệu có còn cơ hội như vậy nữa hay không, cũng khó nói lắm.
Hơn nữa, nếu như một ngày vẫn chưa trở thành võ giả, làm kinh doanh cũng phải ngó trước ngó sau.
Phương Bình phân biệt được cái nào quan trọng hơn, bây giờ, quan trọng nhất là thi đại học, đặc biệt là khi vào khoa võ!
Những cái khác đều là thứ yếu.
Trừ khi lần này thực sự thi không đậu, Phương Bình mới suy xét đến những con đường khác.
Phân rõ nên làm cái gì trước, Phương Bình tập trung ăn sáng cho xong, sau đó chuẩn bị ra khỏi nhà đi rút tiền, thuận tiện quan sát một chút xem những sự khác biệt của xã hội này.
Đang định ra khỏi cửa, Phương Viên ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng vội vàng chạy ra, vội vội vàng vàng nói: "Phương Bình, em cũng đi!"
"Em đi làm gì?"
"Em mặc kệ, dù sao em cũng phải đi, anh còn phải mua đồ ăn ngon cho em nữa, ai bảo anh dùng hết tiền tiêu vặt của em chứ."
Phương Bình bật cười, nhưng cũng không từ chối, chỉ là đi rút tiền, cũng chẳng phải là chuyện bí mật gì.
Có con bé này đi theo, nói không chừng còn có thể tránh khỏi một vài phiền toái không đáng có, dù sao thì Phương Bình cũng không biết liệu còn có cái gì ở thế giới này mà cậu không biết hay không.
…
Lúc ra khỏi cửa, thời gian còn sớm, Phương Bình cũng không vội đi ngân hàng.
Cậu và Phương Viên cùng nhau đi song song trên phố, Phương Viên cũng không cần cậu phải quản lý, nắm tay dắt đi, cô bé vui mừng rạo rực, hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy cái gì cũng tò mò, giống như cô bé mới là người trọng sinh vậy.
Đường phố bên ngoài tiểu khu cũng không có khác biệt gì lắm với ấn tượng của cậu.
"Kem dưỡng ẩm cho da, Tông sư đã dùng ai cũng khen tốt!"
"Giày đặc chế, giúp võ giả chạy nhanh hơn!"
"Bí quyết gia truyền, uống vào một gói, đạt thành võ giả!"
"..."
Nhiều vô số kể, hầu như tất cả đều có liên quan đến võ giả.
Mà trên thực tế, những năm qua, với dân số mấy trăm ngàn của Dương Thành, võ giả chân chính ở lại Dương Thành chắc không vượt quá 20 người.
Võ giả thực ra hầu như đều ở rất xa người dân Dương Thành!
Ở thời đại này, cường giả võ đạo mới thực sự là ngôi sao nổi tiếng.
Đương nhiên, ngôi sao nổi tiếng ở thời đại này cũng là cường giả võ đạo.
Cô bé vui vẻ hài lòng, không hề có chút gì nhận ra rằng thực ra Phương Bình đang dùng tiền tiêu vặt của nó để mua đồ ăn cho nó.
Sau khi đi dạo một vòng, Phương Bình dẫn Phương Viên đi về máy ATM cách đó không xa.
…
Đưa thẻ vào máy, nhập mật mã, lấy tiền.
Lúc nhập mật mã, Phương Viên giống như đang giúp Phương Bình đề phòng nhìn quanh, chỉ lo sợ có người nào nhảy ra cướp mất tiền.
Máy ATM lúc này một lần chỉ rút được 2000 đồng.
Chờ máy ATM đưa ra khoản tiền mặt đầu tiên, Phương Bình mới vừa cầm đến, bỗng nhiên sửng sốt một chút.
Trong lúc ngây người, Phương Bình nhất thời không tiếp tục tiến hành thao tác.
Phương Viên đứng canh chừng thấy vậy, vội vàng nói: “Phương Bình, có phải là tiền giả hay không? Lần trước em đọc tin tức thấy tin máy ATM của ngân hàng cũng có tiền giả, vậy mà ngân hàng lại không thừa nhận…”
Cô bé hơi cuống lên, cái miệng nhỏ nói huyên thuyên không ngừng, nói xong câu cuối cùng xong tức giận nói: “Chúng ta đến ngân hàng tìm nhân viên đổi lại tiền đi!”
Phương Bình lúc này lại không quá để ý xem cô bé đang nói cái gì.
Chân này khẽ nhíu, suy nghĩ một chút, Phương Bình tiếp tục thao tác, vắt đầu rút khoản tiền thứ hai.
Rất nhanh, 2000 đồng lượt hai được máy ATM nhả ra.
Phương Bình vội vàng cầm tiền, dau đó, lại đơ ra một hồi, chir đứng cầm tiền không nhúc nhích, y như lần đầu.
Phương Viên đứng một bên lúc này cũng không hiểu ra sao, kỳ quái hỏi: "Phương Bình, anh bị choáng hả?"
"Có phải là tiền giả không vậy?"
"Anh nói chuyện đi chứ!"
"Này, Phương Bình, anh đang làm gì thế!"
"Phương Bình. . ."
"Bị tiền làm cho mờ mắt rồi hả?"
Cô bé hỏi luên tục, không ngừng không nghỉ, Phương Bình ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô bé một cái, bỗng đưa tiền mặt đang cầm trong tay cho cô bé, nói: “Em cầm đi.”
Khuôn mặt nhỏ tròn vo của Phương Viên được bao phủ một lớp biểu cảm mờ mịt, nhưng con bé vẫn nhận tiền, cầm tiền trên tay rồi nhìn Phương Bình.
Phương Bình: "Có cảm giác gì không?"
Phương Viên: "... Có thể không ghi danh khoa võ, chúng ta đi mua ăn ngon được không?"
Phương Bình đột nhiên cười to lên, vội vàng hỏi: “Nói như vậy là không có cảm giác gì rồi?”
Lúc này, Phương Viên kích động đến mức muốn nhảy lên, nó trừng đôi mắt to tròn, tức giận nói: "Anh lại bắt nạt em!"
"Không, lần này thật không có."
Phương Bình không giấu được nụ cười, sau đó nói: “Vừa rồi chọc em chút thôi, được rồi, anh tiếp tục rút tiền, rút tiền xong chúng ta về nhà!”
Sau đó, Phương Viên ngìn ông anh của mình rút tiền một cách hết sức đần độn.
Sở dĩ nói đần độn, là bởi vì thao tác rút tiền của Phương Bình quá mức phong tao.
Lúc thì rút 100 đồng, lúc thì rút 200 đồng, không lần nào giống lần nào.
10 ngàn, Phương Bình rút hơn 10 lần mới đủ.
Cái này cũng chưa là gì, chờ sau khi lấy được 10 ngàn rồi, trong thẻ vẫn còn số dư, Phương Bình lại tiếp tục rút tiền.
Cậu làm Phương Viên nghĩ rằng cậu đang muốn kiếm thêm vài đồng bỏ túi riêng, thấy tiền là sáng mắt mắt lên!
Phương Bình rút ra, xong lại gửi tiền dư vào, làm tới làm lui hai ba lần như vậy, hoàn toàn khiến Phương Ciên vô cùng bối rối.
Mà đâu chỉ Phương Viên, thực ra phía sau còn có hai người nữa đang chờ rút tiền.
Phương Bình đã đứng rút tiền ở máy ATM này hơn nửa tiếng, thấy cậu ta còn định tiếp tục rút nữa, người đứng phía sau rốt cuọic không nhịn được nữa, lớn tiếng: “ Ê thằng kia, đủ rồi đấy! Thời gian nhiêu đó đủ để rút ra một triệu, và rút thêm một triệu nữa rồi đó!”
Phương Viên còn nhỏ, da mặt không đủ dày, con bé tự thấy đuối lý, khuôn mặt bỗng dưng đỏ bừng, dùng sức kéo kéo cánh tay Phương Bình.
Mà Phương Bình cũng thử nghiệm gần đủ rồi, cũng không chút hoang mang lấy tiền thừa nạp lại vào thẻ, rút thẻ ra.
Chờ ra khỏi phạm vi xung quanh máy ATM, Phương Bình bỗng nhiên mặt mày hớn hở, không coi ai ra gì mà cười "Ha ha ha" không ngậm được miệng.
Phương Viên đứng bên cảm giác tóc gáy mình chắc là dựng thẳng lên hết rồi, Phương Bình bị cái gì kích thích rồi?
"Phương Bình?"
"Ha ha ha…"
"Ê, anh… Anh đừng có dọa em nha?"
"Ha ha ha ha…"
"Hu Hu, Phương Bình, rốt cuộc là anh bị cái gì vậy hả?
"Ha ha ha… Khụ khụ, không sao, không sao, về nhà thôi!"
Thấy Phương Viên bị mình dọa đến khóc, Phương Bình vội vàng ho một tiếng, kìm nén tiếng cười lớn kích động, kéo cô nhóc này về nhà.
…
Cảnh Hồ Viên.
Tòa nhà số 6, căn 101.
Phương Bình vừa về tới nhà, liền nhốt mình vào gian phòng nhỏ của riêng cậu.
Phương Viên ở ngoài nhiều lần gõ cửa ầm ầm, đều bị Phương Bình nhốt ở ngoài. Phương Viên tức giận thật muốn phá cửa đi vào.
Phương Bình lúc này không có tâm tư để ý xem liệu Phương Viên có tức giận hay không.
Lúc nãy khi lấy tiền, nếu như không phải vì không có chỗ nào làm rõ mọi chuyện, Phương Bình đã sớm tìm một chỗ để nghiên cứu rồi.
…
Bên trong căn phòng nhỏ.
Lấy ra xấp tiền 10 ngàn, Phương Bình đặt bên tay trái của mình, tay phải lại cầm tờ 10 đồng, gia tài còn sót lại của cậu.
Lúc này, sắc mặt Phương Bình đã khôi phục lại như bình thường, nhưng trên mặt vẫn còn chút nghi ngờ.
Lúc rút tiền ở máy ATM, khi Phương Bình vừa nhận lấy 2000 đồng, cậu bỗng nhiên thấy hoa mắt, hình ảnh xung quanh nhân lên rất nhiều lần, giống như nhìn qua kính vạn hoa, hoặc như bị hiệu ứng mắt ruồi ấy.
Lúc đó, sở dĩ Phương Bình sững sờ, là vì điều sau.
Có vài thứ xảy ra không giống với hiệu ứng mắt ruồi, mà thực ra trong tầm mắt cậu xuất hiện vài hàng chữ nhỏ.
Phương Bình còn nhớ, lúc đó đã xuất hiện ba hàng chữ nhỏ:
Tài phú: 2000
Khí huyết: 1
Tinh thần: 1
Chỉ đơn giản là mấy dòng chữ, từ ngữ cũng rất dễ hiểu, Phương Bình lập tức nghĩ ngay đến hệ thống.