Chương 17: Lần Đầu Đo Khí Huyết

Gương mặt Trần Phàm tràn đầy tiếc nuối, thi đại học ngày nay mỗi năm có không ít người thi được điểm tối đa.
Những học sinh cấp ba của những thành thị lớn cho dù không chính thức trở thành võ giả, những cũng cách võ giả không xa nữa, chỉ tầm một bước chân.


Dưới tình huống này, mặc dù những người này phân tâm học nhiều thứ, nhưng năng lực phân tích và trí nhớ lại đáng sợ kinh người. Vị trí thủ khoa khoa văn hằng năm của các tỉnh hầu như đều bị những thí sinh "dự bị" khoa võ này cướp mất.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.


Mi tâm của Phương Bình hơi nhảy lên, Trần Phàm không có điều kiện này thật, nhưng không có nghĩa là cậu cũng không có.
Lợi ích của khí huyết mạnh mẽ Phương Bình đã được lĩnh ngộ một chút.


Ngày hôm qua, khi khí huyết gia tăng một ít, Phương Bình thực sự cảm thấy tinh lực của mình dồi dào hơn trước đây rất nhiều, nếu là trước đây, thức khuya dậy sớm sẽ khiến cơn buồn ngủ kéo dài hoài.
Nhưng hiện tại lại không có cảm giác này.


Đây là lợi ích của khí huyết mạnh mẽ, giúp người bình thường có nhiều tinh lực hơn.
Vậy thì không biết mục "Tinh thần" có tác dụng gì nhỉ?
Trong lòng Phương Bình mơ hồ có đáp án, có lẽ lần sau mình nên thử nghiệm một chút.


Nếu như việc tăng điểm tinh thần có thể thực sự làm cho trí nhớ và đầu óc thông minh nhanh nhạy hơn, vậy biết đâu đề thi kia cũng không khó lắm rồi.
Dù không đậu thủ khoa, chỉ cần đạt chủ điểm chuẩn Phương Bình cũng đã thoả mãn rồi.


available on google playdownload on app store


Trong lúc Trần Phàm vô tình nói vài câu, thật đáng để cho Phương Bình suy ngẫm không ít, xem ra, còn phải nghĩ cách kiếm tiền để thử nghiệm thêm mới được.
Bất kể là muốn tăng khí huyết hay tăng điểm tinh thần thì cũng không thể thiếu tiền.
Không có tiền thì đừng mơ tưởng gì nữa.


Chương trình học ban ngày chủ yếu vẫn là ôn tập, giải đề.
Phương Bình cũng không lãng phí thời gian, hầu như dùng tất cả thời gian cậu có để đọc sách, không hề động đến cây bút.
Thầy giáo thấy vậy cũng không nói gì, đã đến lúc này rồi, mọi cố gắng nỗ lực đều là tự nguyện.


Hơn nữa các thầy cô cũng đã nghe nói Phương Bình báo danh thi khoa võ, cho nên trên lớp dù có thấy Phương Bình lấy sách tài luyện chuyên môn của khoa võ ra đọc, các thầy cô cũng không nói gì.
Một ngày trôi qua nhanh chóng.


Chờ tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên, Phương Bình hôm nay không đi cùng mấy người Trần Phàm, mà đi chung với Ngô Chí Hào.
Ngô Chí Hào vừa thu dọn tập vở, vừa cười nói: "Thấy cậu cả ngày hôm nay đều đọc sách tài liệu, thấy sao hả?"


"Cũng tạm, tưởng khó mà không khó, chỉ là kiến thức quá rộng, quá tạp nham."
"Có những phần đã thống nhất không cho thi toàn quốc, đợi sau khi cậu photo vở ghi của tớ, cứ dựa vào đó mà ôn tập là được.
Lúc đó, nếu có gì không hiểu, có thể trực tiếp hỏi tớ.


"Cảm ơn, lại làm phiền cậu rồi."
Phương Bình lại mở miệng cảm ơn, ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc mà Ngô Chí Hào lại nói ra lời này, quả thực cũng không dễ dàng.


Có những học sinh xuất sắc đến lúc chuẩn bị làm kiểm tr.a chỉ ước rằng người khác đều không biết làm bài, chỉ một mình cậu ta biết mới tốt.
Đương nhiên, điều này cũng bao gồm cả kỳ thi khoa võ, chứ không chỉ riêng gì là mấy bài kiểm tr.a trong lớp học.


Ngô Chí Hào cũng chưa xem Phương Bình là đối thủ ngầm của mình, đối thủ của cậu ta là những học sinh học lớp chọn, là những học sinh xuất sắc của Dương Thành, thậm chí là học sinh giỏi toàn quốc.


Phương Bình lại là một người chưa nắm được kiến thức căn bản, nhất định không phải là đối thủ, hoặc đối tượng làm động lực vượt qua.
Nếu như ngay cả điều đó còn không nghĩ thông, làm sao có thể trở thành võ giả?
Hai người vừa nói chuyện, vừa bước ra khỏi cổng trường.


Nhà của Ngô Chí Hào cũng không quá xa trường Nhất Trung.
Đi bộ tầm hơn 10 phút là tới, cũng là một tiểu khu, nhưng mà điều kiện khá tốt, cũng được xem là một trong những khu xa hoa ở Dương Thành.


Đứng ở ngoài tiểu khu, Phương Bình phóng mắt nhìn, đúng là có hơi bất ngờ chút, cậu còn tưởng nhà Ngô Chí Hào ít nhất cũng là biệt thự riêng mới đúng.


Đối với người bạn học "cũ" này, Phương Bình thực thế cũng không quen thân lắm, ở kiếp trước, thời gian hai người giao lưu với nhau cũng không quá nhiều.
Nhưng nghĩ lại thì hình như cũng bình thường.


Cho dù điều kiện Ngô Chí Hào có tốt đi nữa thì cũng có mức độ, nếu không cũng không đến nỗi không vào được lớp chọn. Lớp chọn của trường cấp ba chỉ cần thêm chút tiền là vào được rồi.


Đương nhiên, cũng không loại trừ việc cậu ta thà làm đầu gà không làm đuôi phượng (1) vậy, cố ý chọn vào học lớp thường.
Tiểu khu xa hoa, cơ sở vật chất, bảo an cũng tương đối ổn, không như khu nhà của Phương Bình, ai muốn vào cũng được, nơi này phải quẹt thẻ mới được vào cửa.


Hai người bước vào tiểu khi, Ngô Chí Hào vừa đi vừa nói: "Ngày kia anh Vương sẽ về trường, cũng không biết có cơ hội trò chuyện riêng vài câu hay không nữa."
"Coi như lần này trường mình cũng làm được chút việc quan trọng, anh Vương là thần tượng của học sinh lớp thường tụi mình đó.


Năm ngoái có hai người học lớp thường thi đậu khoa võ, anh Vương chính là một trong hai người đó.


Trước khi thi đại học, thành tích của anh Vương thực ra cũng bình thường, nhưng mà trong tháng cuối cùng, đột nhiên anh ấy bạo phát năng lực. Chuyện anh Vương thi đậu Nam Giang Võ Đại đã khiến cho người khác kinh ngạc muốn rớt cằm.
Cũng không biết anh ấy có bí quyết gì, nếu có thể học hỏi được một chút…"


Ngô Chí Hào nói nói vài câu, có chút tiếc nuối, cho dù có bí quyết đi nữa, chuyện như vậy, đối phương cũng sẽ không nói.
Phương Bình nghe được mấy lời này, cảm thấy có chuyện kỳ lạ, lời này nghe xong, đậu xanh, sao như nghe giống trường hợp của mình quá vậy?
Chẳng lẽ, người kia cũng trọng sinh?


Nhưng sau đó Ngô Chí Hào nói thêm vài câu, nghe lại không quá giống, chắc đúng là kết quả do người bình thường bạo phát mà có.

Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người đã về đến nhà Ngô Chí Hào.


Trong lúc mở cửa, Ngô Chí Hào theo bản năng nhìn Phương Bình một chút, kết quả nhìn thấy gương mặt Phương Bình khá bình thản, khiến Ngô Chí Hào cảm thấy hơn khác thường.
Nhà của Ngô gia không nhỏ, hơn nữa còn là nhà hai tầng, lầu trên lầu dưới được trang trí đầy đủ, nhìn cũng rất xa hoa.


Dưới tình huống này, bất cứ một học sinh nghèo như Phương Bình khi bước vào cửa cũng sẽ hai mắt sáng long anh ao ước một hồi, cho dù không thể hiện ra, cũng không đến nỗi gương mặt không chút gợn sóng như vậy.


Nhưng mà gương mặt Phương Bình thực sự không có chút gợn sóng nào thật, biểu cảm rất tự nhiên.
Nếu như biết tâm tư của Ngô Chí Hào, nhất định Phương Bình sẽ giúp cậu ta thoả mãn nguyện vọng, đáng tiếc, Phương Bình lúc này thực ra không nghĩ được nhiều như vậy.


Mấy cái cảm xúc ước ao kinh ngạc ngưỡng mộ đối với cậu hiện tại rất vô nghĩa.


Ở kiếp trước, sau khi Phương Bình tốt nghiệp đại học xong, được ba mẹ hỗ trợ, cùng với khoản tiền tích luỹ của mình, cậu cũng đã mua được căn nhỏ không nhỏ. Tuy chỉ trang trí đơn giản, nhưng cũng không kém là bao so với Ngô gia bây giờ.


Hơn nữa, Phương Bình mua nhà bên trong thành phố, nếu muốn so sánh, có lẽ giá cả còn đắt hơn cả căn nhà hai tầng này của Ngô gia ấy chứ.


Hơn nữa, cậu từng đi công tác mấy năm, kiến thức rộng rãi, các khu biệt thự ở Kyoto và Ma Đô (2) cũng đều vào thăm quan cả rồi, làm sao có thể kinh ngạc chiêm ngưỡng một căn nhà hai tầng ở thành thị nhỏ.

Trong nhà Ngô Chí Hào có người, mẹ cậu ấy ở nhà.


Thấy con trai dắt bạn học về nhà, bà ấy cũng không nói thêm cái gì, chỉ khách sáo vài câu, sau đó Ngô Chí Hào dẫn Phương Bình đi lên lầu.
Đầu tiên là đưa tập vở ghi chép của mình ra cho Phương Bình, không lâu sau, Ngô Chí Hào dẫn Phương Bình đi ra khỏi phòng sách, bước qua gian phòng bên cạnh.


"Đây là phòng tập thể hình, dụng cụ kiểm tr.a khí huyết được đặt trong đây."
Ngô Chí Hào mở cửa phòng tập thể hình, trong phòng thực ra cũng khá đơn giản, dụng cụ tập luyện cũng không quá nhiều.


(1) Thà làm đầu gà không làm đuôi phượng: Thà làm trùm trong lớp thường còn hơn chen chúc lu mờ giữa một bầy học sinh giỏi hơn mình.
(2): Ma Đô: Tên gọi khác của Thượng Hải.






Truyện liên quan

Toàn Cầu Tai Biến: Khai Cục Đạt Được 1000 Mẫu Sinh Tồn Căn Cứ

Toàn Cầu Tai Biến: Khai Cục Đạt Được 1000 Mẫu Sinh Tồn Căn Cứ

Bách Mộc Tiên Sâm557 chươngFull

11.5 k lượt xem

Toàn Cầu Hồng Hoang Buông Xuống Bắt Đầu Gấp Trăm Lần Bạo Kích

Toàn Cầu Hồng Hoang Buông Xuống Bắt Đầu Gấp Trăm Lần Bạo Kích

Tô Tiểu Bạch479 chươngFull

13.1 k lượt xem

Toàn Cầu Tai Biến: Ta Có Thể Siêu Cấp Gấp Bội

Toàn Cầu Tai Biến: Ta Có Thể Siêu Cấp Gấp Bội

Lạt Tiêu Tuyết Bích276 chươngFull

4.6 k lượt xem

Toàn Cầu Ngự Thú: Ban Đầu Ngự Thú Là Bá Thiên Dị Hình

Toàn Cầu Ngự Thú: Ban Đầu Ngự Thú Là Bá Thiên Dị Hình

Hỏa Mi Lộc341 chươngFull

2.7 k lượt xem

Toàn Cầu Ngự Thú: Bắt Đầu Phu Hóa Khí Vận Kim Long

Toàn Cầu Ngự Thú: Bắt Đầu Phu Hóa Khí Vận Kim Long

Đấu Chiến Thánh Hầu252 chươngFull

4.1 k lượt xem

Toàn Cầu Sống Lại Sau Ta Xuyên Qua

Toàn Cầu Sống Lại Sau Ta Xuyên Qua

Tự Lý297 chươngFull

1.4 k lượt xem

Toàn Cầu: Tiên Vực Chi Chủ

Toàn Cầu: Tiên Vực Chi Chủ

Nhất Tịch Thành Đạo356 chươngFull

9.3 k lượt xem

Toàn Cầu Trò Chơi: Ta Bật Hack Vô Địch

Toàn Cầu Trò Chơi: Ta Bật Hack Vô Địch

Kim Thiên Tảo Thượng Cật Giáo Tử301 chươngTạm ngưng

21.8 k lượt xem

Toàn Cầu Dị Năng: Bắt Đầu Thức Tỉnh Vô Hạ Hạn Thuật Thức

Toàn Cầu Dị Năng: Bắt Đầu Thức Tỉnh Vô Hạ Hạn Thuật Thức

Chích Thị Vận Khí Hảo Nhi Dĩ215 chươngTạm ngưng

18.5 k lượt xem

Toàn Cầu Mạt Thế: Sở Hữu Khen Thưởng Phiên 100 Lần

Toàn Cầu Mạt Thế: Sở Hữu Khen Thưởng Phiên 100 Lần

Trường Dạ Tàn Dương312 chươngFull

8.8 k lượt xem

Toàn Cầu Ngự Thú: Bắt Đầu Gieo Thế Giới Thụ

Toàn Cầu Ngự Thú: Bắt Đầu Gieo Thế Giới Thụ

Cực Phẩm Thạch Đầu177 chươngFull

4.4 k lượt xem

Toàn Cầu Phủ Xuống Không Đảo: Bắt Đầu Rút Ra Thần Cấp Thiên Phú

Toàn Cầu Phủ Xuống Không Đảo: Bắt Đầu Rút Ra Thần Cấp Thiên Phú

Bạch Y Phong Thải756 chươngFull

18.9 k lượt xem