Chương 23: Tăng Điểm Tinh Thần
Thầy chủ nhiệm lớp Phương Bình ở trường Nhất Trung cũng có thâm niên cao, chủ nhiệm phòng giáo vụ quả thực từng là học sinh của thầy. Nhưng thầy không phải là chủ nhiệm cấp ba của thầy ấy, mà là chủ nhiệm cấp hai.
Trước đây Lưu An Quốc dạy cấp hai, còn chuyện dạy cấp ba là chuyện của mấy năm về sau.
Nhưng cũng chính vì như thế, tuy rằng tuổi nghề của Lưu An Quốc khá dài, có thể lên dạy cấp ba, nhưng vẫn không có tiền đồ bằng những giáo viên ngay từ đầu đã dạy cấp ba.
Ngay cả khi học sinh của ông đã làm chủ nhiệm phòng giáo vụ, Lưu An Quốc vẫn là giáo viên chủ nhiệm của một lớp 12 bình thường.
Ý tứ rõ ràng như vậy, Phương Bình cũng biết mục đích gọi bọn họ lên văn phòng của thầy chủ nhiệm là gì rồi.
Nhưng nhìn quanh một vòng, trong lòng Phương Bình vẫn âm thầm cảm khái, không biết cậu nằm trong số những người này là vì thầy chủ nhiệm đã biết chuyện hôm qua cậu kiểm tr.a khí huyết rồi.
Hay là bởi vì hoàn cảnh gia đình mình không tốt, thầy muốn hỗ trợ giúp đỡ mình.
Cả hai điều này đều rất có khả năng, Phương Bình cũng chỉ cảm khái một chút, ít nhất cậu thấy thầy chủ nhiệm cũng rất tốt.
Cái tên Vương Kim Dương, Phương Bình cũng không phải mới nghe lần đầu.
Ngày đầu tiên sau khi tỉnh lại, cậu nghe Dương Kiến nhắc đến.
Sau đó, Trần Phàm cũng nói về người này, Ngô Chí Hào cũng nhắc đến, thầy chủ nhiệm cũng gọi tên Vương Kim Dương.
Nói chung là mấy ngày hôm nay, Phương Bình mặc dù không quen Vương Kim Dương, không biết người đó là ai, nhưng mà nghe mọi người nhắc tới người này cứ như nghe sấm nổ bên tai ấy.
Một học sinh lớp thường, thành tích bình thường cũng không quá ưu tú, vậy mà lại thi đậu đại học khoa võ. Chuyện này ở Dương Thành nho nhỏ thực sự có thể được người người xưng tụng là danh nhân.
Danh tiếng của Vương Kim Dương thậm chí còn lấn áp luôn cả những người cùng thi đậu khoa võ năm ngoái với anh ta.
…
Từ trong văn phòng đi ra, Phương Bình vẫn đang suy nghĩ đến thầy chủ nhiệm.
Thầy ấy đúng là cực kỳ hỗ trợ cho cậu.
Theo những gì Lưu An Quốc nói, những người khác đều tốt, mọi người đều đã chuẩn bị thi khoa võ trong thời gian rất dài, cái gì cần biết đều đã biết rồi.
Nhưng Phương Bình lại không giống như vậy, cậu ghi danh quá mức đột ngột.
Nếu như hôm qua Lưu An Quốc không ôm hy vọng gì lắm với cậu học trò này, thì bây giờ, sau khi biết chuyện kiểm tr.a khí huyết tối qua, Lưu An Quốc cảm thấy cậu không hẳn sẽ không tạo nên được kỳ tích như Vương Kim Dương.
Thật khéo, Phương Bình và Vương Kim Dương có không ít điểm giống nhau.
Bình thường trong lớp cũng không tính là giỏi lắm, gia cảnh cũng ở mức phổ thông, dù Vương Kim Dương không hề đột ngột báo danh như Phương Bình, nhưng đêm trước khi thi tốt nghiệp trung học, cũng không ai thấy cậu ta có thể thi đậu.
Lưu An Quốc cảm thấy, Phương Bình đi theo lần này, có lẽ sẽ cùng người kia có chút tiếng nói chung, biết đâu chừng sẽ có một chút thu hoạch nào đó.
Cho nên lần này khi đi đón người, Phương Bình cũng nằm trong danh sách.
Bên ngoài phòng làm việc, trên hành lang, gương mặt Ngô Chí Hào mang theo sự vui mừng khôn xiết, vẻ mặt tươi cười nói: "Không ngờ thầy chủ nhiệm lại cất công đến vậy, lần này chỉ có mỗi lớp chúng ta phụ trách đón người."
Không sai, lần này chỉ có 4 em học sinh của lớp 12A4 phụ trách việc đón tiếp, đương nhiên, trường học đã sắp xếp một chiếc xe và tài xế.
Cũng không phải các thầy cô ở trường học phải trả giá lớn cho việc này, trên thực tế, sau khi Vương Kim Dương vào Đại học Võ, sau khi tốt nghiệp, thành tựu chắc chắn sẽ cao hơn bọn họ, rất nhiều thầy cô ước gì mình được đi để thấy sang bắt quàng làm họ.
Nhưng khi liên lạc với trường học, Vương Kim Dương nói không cần quá phiền phức, cậu ta trực tiếp đến trường học là được.
Sau đó lại không cưỡng lại được sự nhiệt tình của trường, thẳng thắn nói rằng cho đàn em ra đón là được rồi, không cần phiền đến các thầy cô.
Mặc dù biết đây có thể chỉ là lời nói khách sáo mà thôi, nhưng cuối cùng phía trường học vẫn quyết định chỉ sắp xếp cho các em học sinh đi, tránh hai bên bối rối.
Lưu An Quốc lần này cũng quyết tâm cao. Trong lớp có Ngô Chí Hào là niềm hy vọng thi đậu khoa võ lớn nhất của lớp, nên Lưu An Quốc vốn chỉ muốn để Ngô Chí Hào đi đón tiếp, tạo cơ hội để tiếp xúc thêm một chút.
Sau đó ông biết chuyện của Phương Bình, lại muốn giúp Phương Bình nắm bắt cơ hội.
Xong lại nghĩ, nếu đã để hai em học trò này đi rồi, thì nhìn lại, thành tích và biểu hiện của Dương Kiến và Lưu Nhược Kỳ cũng không tệ, thôi cứ cho đi cùng.
Kết quả là, từ sáng sớm, thầy Lưu đã chặn ở cửa phòng làm việc của thầy chủ nhiệm phòng giáo vụ, không đáp ứng thì sẽ không đi!
Hiện tại hiệu trưởng không có mặt ở trường, có rất nhiều chuyện đều do chủ nhiệm phòng giáo vụ phụ trách, bây giờ bị thầy chủ nhiệm lớp mình chặn cửa, cực kỳ bất đắc dĩ, thầy chủ nhiệm phòng giáo vụ đành phải cười khổ đồng ý.
Hơn nữa, chỉ là đi đón tiếp, giống như đi chạy việc vậy, mấy học sinh lớp chọn chẳng vui vẻ gì.
Cuối cùng, chuyện đón tiếp liền rơi vào tay mấy bạn học sinh lớp 12A4.
Ngô Chí Hào nói xong, lại nói tiếp với đám người Phương Bình: "Sáng mai tụi mình sẽ không học các tiết buổi sáng. Ngày mai 9 giờ bọn mình tập hợp tại trước cổng trường, lên xe đi đến nhà ga.
Buổi trưa đi ăn cơm trưa cũng sẽ do chúng ta đi cùng học trưởngVương.
Buổi chiều chúng ta sẽ cùng học trưởng Vương đến trường, xem như là nhiệm vụ hoàn thành rồi."
Dương Kiến và Lưu Nhược Kỳ cùng gật gật đầu, Phương Bình lại có chút ngạc nhiên nói: "Anh Vương là võ giả cấp mấy?"
Câu hỏi này thực sự làm Ngô Chí Hào đơ ra, một lát sau mới bất đắc dĩ nói: "Không biết nữa, Đại học Võ tương đối thần bí hơn nhiều so với các trường đại học khoa văn, có rất nhiều chuyện căn bản không truyền ra ngoài.
Anh Vương là võ giả cấp mấy, bọn tớ cũng không biết.
Nhưng mà anh Vương mới là sinh viên đại học năm nhất, Nam Giang Võ Đại ở Nam Giang cũng không tệ, những xét trên toàn quốc cũng thuộc hàng bình thường.
Cụ thể cấp mấy thì tớ đoán chắc tầm cấp một cấp hai gì đấy."
Cậu vừa nói xong, Lưu Nhược Kỳ vẫn không nói lời này bỗng nhiên nói: "Cấp một cấp hai? Các cậu lẽ nào thực sự cho rằng sinh viên Đại học Võ đều là võ giả hả?"
Cô nói một câu như vậy, sau đó trực tiếp rời đi.
Chờ cô bạn ấy đi khỏi, Phương Bình dường như có điều suy nghĩ nói: "Nghe ý của cậu ấy, nghĩa là sinh viên đại học võ không nhất định sẽ đều là võ giả?"
Ngô Chí Hào cười khổ nói: "Có vẻ là như vậy, cụ thể như thế nào tớ cũng không rõ nữa, mà dường như nghe nói có sinh viên đại học võ đến khi tốt nghiệp cũng chưa trở thành võ giả được.
Nhưng mà chuyện như vậy còn xa với chúng ta lắm, tình hình thực hư ra sao, chúng ta cũng không biết được."
Phương Bình khẽ gật đầu, hoá ra là thi đậu đại học võ cũng không nhất định sẽ trở thành võ giả, chẳng trách võ giả có địa vị lại được người đời tôn sùng.
Về phần Vương Kim Dương kia có phải là võ giả hay không, hiện tại cũng không tiện đưa ra phán đoán.
Nhưng dù là như thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên Phương Bình sắp được gặp nhân vật có liên quan đến võ đạo.
Chứ trước giờ toàn chỉ nghe truyền thuyết về võ giả, còn võ giả chân chính là như thế nào, cả trường Nhất Trung cũng không có mấy người từng được tiếp xúc.
Nhất thời, Phương Bình đúng là có chút mong đợi.
…
Buổi trưa, sau khi cơm nước xong xuôi, rồi sau khi đi photo vở ghi chép của Ngô Chí Hào, 50 đồng trong tay Phương Bình lần thứ hai bốc hơi.
Trên tay đã không có tiền, còn mặt dày không biết ngại mà mở miệng mời Ngô Chí Hào ăn cơm.
Đương nhiên, Ngô Chí Hào cũng không quá để ý việc này, nhưng mà Phương Bình thì chắc chắn sẽ ghi nhớ phần ân tình này.
Tính ra lúc này cũng chỉ mới trọng sinh có mấy ngày, vậy mà đã nợ ân tình người khác liên miên không dứt, nợ thầy chủ nhiệm, nợ Ngô Chí Hào.
Có đôi khi, nợ ân tình còn khó trả hơn so với nợ tiền nhiều.
Bỏ chuyện này qua một bên, buổi chiều Phương Bình tiếp tục đọc sách tài liệu ôn tập.