Chương 29: Uống Thuốc Rồi? (2)

Cuộc đối thoại của hai người, những người khác nghe không sót câu nào.
Ban đầu, mọi người đều nghe được, đoán rằng hẳn là trưa nay Phương Bình đã uống một loại thuốc bổ khí huyết gì đấy, dường như có thể có hại cho cơ thể.


Không ngờ nghe đến cuối cùng, Vương Kim Dương lại nói Phương Bình có hy vọng thi đậu khoa võ!
Phải biết rằng, sáng nay, cho dù là Ngô Chí Hào thì Vương Kim Dương cũng chưa từng bình luận như vậy!


Cho nên khi nghe đến câu này, Ngô Chí Hào kinh ngạc hỏi: "Anh Vương, khí huyết của Phương Bình tăng lên nhiều lắm hả?"


Vương Kim Dương khẽ cười nói: "Anh có phải dụng cụ đo khí huyết đâu, chỉ có thể đại khái nhìn ra được một chút thôi. Nhưng mà dù chỉ có tài mọn như vậy, thì cũng có thể nhìn ra, khí huyết của tiểu tử này quả thực đã tăng lên không ít."


Phương Bình vội vã chê cười nói: "Bình thường, bình thường thôi mà, tớ thấy vẫn gần như trước mà."
"Ha ha ha..."


Vương Kim Dương nở nụ cười, cũng không vạch trần lời nói dối kia của cậu, nhưng vẫn nói với đám người Ngô Chí Hào: "Các em đừng học theo cậu ấy, cậu ấy không hiểu những thứ này, lần này đã mạo hiểm rồi.


available on google playdownload on app store


Dược phẩm không thể dùng linh tinh như vậy được, đặc biệt là những loại thuốc hiếm hơn bình thường như Huyết Khí Hoàn, Khí Huyết Đan, lại càng không được uống lung tung!
Cũng hên là nhờ cậu ta may mắn, nếu thiếu may mắn một chút, hiện tại mạch máu đã nổ tung, hậu quả khó mà lường được.


Người thiếu hiểu biết thật là đáng sợ!"
Vương Kim Dương lắc đầu một cái, nếu đổi lại là những học sinh có hiểu biết về phương diện này, tuyệt đối sẽ không dám làm như thế.
Nghe thấy hậu quả có thể khiến mạch máu nổ tung, ba người Ngô Chí Hào liền co rụt cổ lại, có chút kinh sợ.


Ngô Chí Hào nhỏ giọng hỏi: "Phương Bình, rốt cuộc cậu đã mua thuốc gì uống vậy?"
Phương Bình ngượng ngùng nói: "Ngày hôm qua ở nhà cậu đo khí huyết xong, về nhà ba tớ cho tớ không ít tiền, để tớ mua thuốc bổ khí huyết uống, tranh thủ cơ hội thi đậu khoa võ.


Trưa nay lúc bọn mình ai về nhà nấy, trong lúc trên đường về nhà, có người hỏi tớ muốn mua thuốc bổ hay không, rất rẻ nha, nên tớ mua một viên…"
"Cậu!"
Ngô Chí Hào trợn mắt há mồm, khó tin hỏi: "Cậu điên rồi hả? Tên lừa đảo trên đường mà cậu cũng tin được sao?"


"Rẻ thật mà, ông chú đó nói là Huyết Khí Hoàn, chỉ có mấy ngàn thôi. Hôm qua cậu không phải nói một viên phải 30 ngàn lận sao?"
"Cậu ngốc hay là ổng ngốc không biết? Viên thuốc 30 ngàn mà ổng bán cho cậu có mấy ngàn thôi á?


Ngô Chí Hào hoàn toàn cạn lời, Dương Kiến cũng vò đầu, mặt dại ra nói: "Tớ còn không dám làm như thế, Phương Bình, cái thằng điên này."
Bọn họ vốn còn định hỏi cho rõ Phương Bình rốt cuộc uống thuốc gì, bây giờ chẳng ai còn tâm tư đó.


Loại thuốc không rõ nguồn gốc này, nếu thực sự uống vào, e rằng lỡ có ch.ết cũng không biết mình ch.ết như thế nào.
Huống hồ đối phương đã lừa Phương Bình một lần, hiện tại cũng chẳng biết đã chạy đi đâu mất rồi.


Loại chuyện đánh cược cả sinh mạng để tăng khí huyết kiểu này, trừ phi đã cùng đường mạt lộ, nếu không, học sinh cấp ba chẳng ai có gan làm như vậy.
"Người thiếu hiểu biết thật là đáng sợ!"


Đây đại khái là suy nghĩ của mọi người vào lúc này, đổi lại là bọn họ, ai sẽ tuỳ tiện mua đại một viên thuốc trên đường uống?
Phương Bình thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể lừa gạt bọn họ thành công.


Trước đây cậu cũng không nghĩ tới, Vương Kim Dương lại có thể cảm nhận được những thứ này.
Bây giờ nhìn lại, võ giả còn đáng sợ hơn mình tưởng tượng nữa, hoặc là nói do Vương Kim Dương lợi hại hơn tưởng tượng nhiều.


Nhưng mà bị vạch trần cũng không phải chuyện xấu gì, ít ra thì khi kiểm tr.a sức khoẻ, kiểm tr.a khí huyết, bọn người Ngô Chí Hào cũng sẽ không quá bất ngờ.


Ngoài ra cũng có chỗ tốt, có thể Vương Kim Dương cảm thấy cơ hội thi đậu khoa võ không nhỏ, trên đường đi đến trường lại chỉ điểm thêm cho Phương Bình vài câu.


Chủ yếu là về phương diện rèn luyện thân thể, cuối cùng cười nói: “Trường Nhất Trung năm nay e rằng lại có kết quả ngoài ý muốn rồi. Hy vọng cậu đừng bị tụt lại ở những vòng khác, biết đâu qua mấy tháng nữa, chúng ta lại là bạn học của nhau.”


Lời này thật khiến cho đám người Ngô Chí Hào thêm ao ước và đố kỵ, nhưng nếu để bọn họ mua thuốc trên đường về uống thì thật sự bọn họ vẫn không đủ quyết đoán để làm việc này.
Nói chuyện phiếm một hồi, xe cũng gần tới cổng trường Nhất Trung rồi.


Cách thật xa đã nhìn thấy ở ngoài cổng trường đứng rất nhiều người.
Dẫn đầu chính là chủ nhiệm giáo vụ khoa của trường Nhất Trung.


Hiệu trưởng không ở trường học, chủ nhiệm giáo vụ khoa tự dẫn người ra trước cổng trường nghênh tiếp, loại đãi ngộ này không khác với lãnh đạo thành phố xuống thị sát là mấy.


Mà Vương Kim Dương hiện tại chỉ là một sinh viên năm nhất, cái mà trường học thật sự coi trọng, chính là thân phận võ giả của anh ta.
Nếu như năm ngoái, chủ nhiệm giáo vụ khoa e rằng cũng sẽ chẳng nhìn thẳng Vương Kim Dương.
Chênh nhau một bước, chính là khác biệt một trời một vực.


Vương Kim Dương xuống xe, cùng trò chuyện với lãnh đạo trường học, còn mấy người Phương Bình đi tới bên cạnh Lưu An Quốc.
Lưu An Quốc cũng nằm trong số những người được đi đón tiếp, ngoài trừ một số giáo viên, cũng có thêm một vài học sinh đi theo.


Phương Bình cũng không quá quen với những học sinh này, nhưng Ngô Chí Hào thì biết, nên thấp giọng giải thích: "Đa số đều là học sinh lớp chọn, còn có một vài học sinh nổi bật của lớp thường."
Ý cậu ta nói đương nhiên không phải là học sinh khoa văn, mà là học sinh khoa võ.


Có thể đứng trong đội đón tiếp này, hiển nhiên cũng là những hạt giống khoa võ của Nhất Trung.
Nếu không phải vì mấy người Phương Bình phụ trách việc đón tiếp, thì lúc này trừ Ngô Chí Hào, những người khác không có tư cách này.


Đương nhiên, đó là trước kia, hiện tại, đương nhiên Phương Bình có tư cách này.
Lưu An Quốc không phải là lãnh đạo trường, lúc Vương Kim Dương trò chuyện với mấy vị lãnh đạo, Lưu An Quốc cũng không qua nói chen làm gì.


Thấy đám người Phương Bình đến, Lưu An Quốc thấp giọng hỏi: "Như thế nào, có thu hoạch gì không?"
Ngô Chí Hào trước tiên gật đầu, biểu thị có thu hoạch không nhỏ.


Sau đó lại có chút ao ước và ghen tỵ nói: "Thu hoạch lớn nhất vẫn là Phương Bình, thầy ơi, khí huyết của Phương Bình lại tăng lên rồi, e là còn cao hơn em nữa…"
"Làm sao có thể?"
Lưu An Quốc sửng sốt một chút, có chút không dám tin tưởng.
Khí huyết tăng lên, không phải là chuyện một sớm một chiều.


Huống chi gia cảnh của Phương Bình lại bình thường, làm sao có thể dễ dàng vượt qua được Ngô Chí Hào.
Ngô Chí Hào cũng hiểu thầy chủ nhiệm đang bị sốc vì kinh ngạc, vội vàng nhỏ giọng giải thích vài câu.


Cho đến khi nghe chuyện Phương Bình uống thuốc lung tung không rõ nguồn gốc, Lưu An Quốc hoàn toàn câm lặng, tuổi trẻ bây giờ đều thật sự không sợ ch.ết như vậy sao?


Nhưng mà chuyện cũng qua rồi, Phương Bình đúng là người trong cái rủi có cái may, Lưu An Quốc cũng có chút vui vẻ nói: "Như vậy, lớp 12A4 chúng ta năm nay có thể sắp có kỳ tích rồi!"


Ngô Chí Hào rất có hy vọng đậu được đại học khoa võ, nếu thêm Phương Bình nữa, một lớp thường có thể bồi dưỡng được hai học sinh đậu khoa võ…
Chỉ cần nghĩ đến đó, Lưu An Quốc đã mừng rỡ không thôi.


Năm ngoái, Vương Kim Dương và một học sinh lớp thường khác thi đậu Võ Đại, bọn họ thi đậu đương nhiên là công thành danh toại.
Nhưng điều khiến giáo viên như Lưu An Quốc vui mừng không phài là do học sinh của mình thi đậu, mà là tình hình sau đó của giáo viên chủ nhiệm hai lớp thường.


Bởi vì lớp thường có thể đào tạo được hai học sinh đậu khoa võ, cho nên tiền thưởng năm ngoái của hai vị giáo viên chủ nhiệm kia được hơn 100 ngàn!
Tiền thưởng có thể sánh ngang với tiền lương hai năm của họ!


Ngoại trừ tiền thưởng, còn có những thứ khác, bao gồm cơ hội thăng chức, đánh giá định kỳ...
Lớp có một người thi đậu đã vậy, thế hai người thi đậu thì sao?


Lưu An Quốc có chuát choáng váng, chẳng lẽ, ông sẽ trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp thường đầu tiên ở Nhất Trung có thể bồi dưỡng được hai học trò thi đậu võ khoa, làm võ giả?
Còn có… Dương Kiến và Lưu Nhược Kỳ, không hẳn là không có hy vọng...


Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu An Quốc đã ngất ngây con gà tây rồi.
Một giáo viên đã 50 tuổi đời, nhưng lúc này lại không kìm được mà nhếch miệng cười như một gã ngốc.






Truyện liên quan

Toàn Cầu Tai Biến: Khai Cục Đạt Được 1000 Mẫu Sinh Tồn Căn Cứ

Toàn Cầu Tai Biến: Khai Cục Đạt Được 1000 Mẫu Sinh Tồn Căn Cứ

Bách Mộc Tiên Sâm557 chươngFull

11.5 k lượt xem

Toàn Cầu Hồng Hoang Buông Xuống Bắt Đầu Gấp Trăm Lần Bạo Kích

Toàn Cầu Hồng Hoang Buông Xuống Bắt Đầu Gấp Trăm Lần Bạo Kích

Tô Tiểu Bạch479 chươngFull

13.1 k lượt xem

Toàn Cầu Tai Biến: Ta Có Thể Siêu Cấp Gấp Bội

Toàn Cầu Tai Biến: Ta Có Thể Siêu Cấp Gấp Bội

Lạt Tiêu Tuyết Bích276 chươngFull

4.6 k lượt xem

Toàn Cầu Ngự Thú: Ban Đầu Ngự Thú Là Bá Thiên Dị Hình

Toàn Cầu Ngự Thú: Ban Đầu Ngự Thú Là Bá Thiên Dị Hình

Hỏa Mi Lộc341 chươngFull

2.7 k lượt xem

Toàn Cầu Ngự Thú: Bắt Đầu Phu Hóa Khí Vận Kim Long

Toàn Cầu Ngự Thú: Bắt Đầu Phu Hóa Khí Vận Kim Long

Đấu Chiến Thánh Hầu252 chươngFull

4.1 k lượt xem

Toàn Cầu Sống Lại Sau Ta Xuyên Qua

Toàn Cầu Sống Lại Sau Ta Xuyên Qua

Tự Lý297 chươngFull

1.4 k lượt xem

Toàn Cầu: Tiên Vực Chi Chủ

Toàn Cầu: Tiên Vực Chi Chủ

Nhất Tịch Thành Đạo356 chươngFull

9.3 k lượt xem

Toàn Cầu Trò Chơi: Ta Bật Hack Vô Địch

Toàn Cầu Trò Chơi: Ta Bật Hack Vô Địch

Kim Thiên Tảo Thượng Cật Giáo Tử301 chươngTạm ngưng

21.8 k lượt xem

Toàn Cầu Dị Năng: Bắt Đầu Thức Tỉnh Vô Hạ Hạn Thuật Thức

Toàn Cầu Dị Năng: Bắt Đầu Thức Tỉnh Vô Hạ Hạn Thuật Thức

Chích Thị Vận Khí Hảo Nhi Dĩ215 chươngTạm ngưng

18.5 k lượt xem

Toàn Cầu Mạt Thế: Sở Hữu Khen Thưởng Phiên 100 Lần

Toàn Cầu Mạt Thế: Sở Hữu Khen Thưởng Phiên 100 Lần

Trường Dạ Tàn Dương312 chươngFull

8.8 k lượt xem

Toàn Cầu Ngự Thú: Bắt Đầu Gieo Thế Giới Thụ

Toàn Cầu Ngự Thú: Bắt Đầu Gieo Thế Giới Thụ

Cực Phẩm Thạch Đầu177 chươngFull

4.4 k lượt xem

Toàn Cầu Phủ Xuống Không Đảo: Bắt Đầu Rút Ra Thần Cấp Thiên Phú

Toàn Cầu Phủ Xuống Không Đảo: Bắt Đầu Rút Ra Thần Cấp Thiên Phú

Bạch Y Phong Thải756 chươngFull

18.9 k lượt xem