Chương 34: Biển máu và xương cốt rải rác trên mặt đất
Bên ngoài phó bản.
Nửa tiếng trước, một nhóm người bước vào phó bản, tâm trạng vô cùng thoải mái, vui vẻ vào trong công lược phó bản cùng nhau.
Đám người bên ngoài bao gồm Trần Yến Vân đang chờ phó bản tái thiết lập lại, không thể biết được những diễn biến xảy ra bên trong phó bản.
Vào lúc mọi người đang kêu gọi tổ đội để chuẩn bị công lược phó bản, từ trong phó bản bỗng phóng ra mấy chục cái xương cốt, có xương đầu, xương sống, xương tay và cả xương chân.
Một vài người đứng bên cạnh chứng kiến liền kinh ngạc, hoảng hốt hét lớn.
"Kyaaaa! Có, có người ch.ết trong phó bản?"
"Vừa nãy vào trong tổng cộng năm người, hình như công lược phó bản độ khó Nguy Hiểm, độ khó này không thể nào làm khó được bọn họ, sao có thể xuất hiện xương cốt?"
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Bên trong đã xảy ra chuyện gì mà khiến bọn họ ra nông nỗi này?"
Trần Yến Vân ngồi tựa lưng vào tảng đá ở phía xa, nhìn thấy mọi người đang vây quanh phó bản, khó hiểu đứng dậy muốn đi tới đó tìm hiểu.
Nhưng còn chưa bước được nửa bước, nguyên đám người đột ngột bị hất văng về sau, một nguồn sức mạnh khổng lồ cùng mùi hương của xác ch.ết thối rửa lan toả ra xung quanh.
Đám người đứng phía sau toàn thân run rẩy, liên tục nôn mửa khi ngửi thấy mùi hương của xác ch.ết thối rửa, khi nhìn vào hình dáng thật sự của ác quỷ tinh thần liền trở nên suy sụp, không thể cử động bất cứ thứ gì trên cơ thể, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Từng người nhanh chóng bị năm con ác quỷ gấu vương tấn công, mỗi lần đánh ch.ết liền hút hết toàn bộ sinh khí trong người họ, biến đám người thành bộ xương khô.
"Kuk kuk kuk, nhân loại, ta muốn giết nhân loại, ta muốn hấp thụ sức mạnh của nhân loại!"
"Giết, giết đi, giết hết toàn bộ nhân loại!"
"Nhất định không được chừa lại bất cứ kẻ nào, phải giết hết bọn chúng, khiến chúng vĩnh viễn biến mất!"
"Nhanh lên, giết hết bọn chúng thật nhanh trước khi trở về vực thẳm!"
Đám ác quỷ vừa nói với giọng trầm thấp rùng rợn vừa tấn công vào đám người, sức mạnh của chúng quá áp đảo khiến cho đám người đó không thể phản kháng dù chỉ một chút.
Từng người từng người lần lượt biến thành bộ xương khô, bị giẫm đạp lên không thương tiếc, máu me bê bết khắp nơi trong khu vực phó bản.
Đám người cố gắng chạy trốn khỏi lũ ác quỷ, nhưng bọn họ đến việc nhấc chân lên cũng không nhấc nổi, toàn bộ đám người đều đứng bất động, khuôn mặt khó chịu không ngừng gào thét trong vô vọng.
Bọn họ nhìn thấy và chạm được vào những con giòi bọ trong lỗ tai, càng cố gắng kéo những con giòi ra càng đau đớn, mỗi một giây số lượng đều tăng lên chóng mặt, dù cố gắng đến nhường nào vẫn chẳng thể thoát khỏi sự hành hạ kinh khủng này.
"Kuk kuk, nhân loại yếu ớt chỉ có thể trở thành tài nguyên cho chúng ta, giết hết bọn chúng và thăng cấp sức mạnh, như vậy mới đủ khả năng nhận được sự công nhận từ chủ nhân."
"Chủ nhân vĩ đại yên tâm, chúng ta nhất định không làm ngài thất vọng, đám nhân loại yếu ớt này sẽ sớm trở thành thức ăn của chúng ta!"
"Giết, giết, giết, sảng khoái quá, kuk kuk kuk, sảng khoái quá, lên đi, các ngươi đều lên hết đi lũ nhân lại yếu đuối!"
Trần Yến Vân đứng một bên quan sát nãy giờ còn chưa đến năm phút, một nửa số người trong khu vực phó bản đã bị giết một cách dã man.
Máu của đám người chảy ướt đẫm trên mặt đất, xương cốt của bọn họ rải rác khắp nơi trên mặt đất, những người đứng bất động nhanh chóng trở thành mục tiêu, thân thể bị xẻ đôi, tứ chi bị phân thành từng khúc, vô cùng khủng khiếp.
Đám ác quỷ khát máu liên tục xông tới phía trước chẳng hề mảy may đến những thứ xung quanh, bọn chúng chỉ hướng về đám người đang run rẩy và gào thét trong vô vọng kia, giơ cao cái móng vuốt sắc bén rồi cắt ngang thân thể bọn họ ra làm đôi.
Trần Yến Vân trừng to mắt nhìn về khung cảnh kinh khủng ấy, hai tay run rẩy nắm chặt vào, thật sự không thể nhìn nổi nữa, muốn nhanh chóng xông ra để ngăn cản sự giết chóc điên cuồng của đám ác quỷ.
Nhưng mà, Trần Yến Vân dù cố gắng cử động tay chân thế nào cũng không được, trong tiềm thức của cô có một nỗi sợ vô hình, đám ác quỷ khủng bố tinh thần cô, khiến cô không thể làm bất cứ điều gì khác ngoài đứng yên một chỗ quan sát đám người kia bị giết dã man.
Chính Trần Yến Vân hiểu rõ nhất tại sao bản thân lại bị như vậy, những người trong gia tộc đều nói với cô về sự đáng sợ của ác quỷ, chúng là thực thể bất tử, gần như không thể đánh bại bằng các kỹ năng hay vũ khí thông thường.
Năng lượng chính là thứ duy nhất có thể đánh bại được ác quỷ, nhưng cốt lõi của vấn đề là làm thế nào điều khiển được năng lượng, trong khi bản thân còn chưa chạm tới cánh cửa của thế giới tinh thần.
Trần Yến Vân ở trong một gia tộc lâu đời đương nhiên biết được những chuyện này, tinh thần vô cùng quan trong đối với chức nghiệp giả, năng lượng là thứ duy nhất tác động được lên cơ thể ác quỷ, không có năng lượng trong cơ thể, đứng trước mặt ác quỷ chẳng khác gì tự đưa bản thân vào chỗ ch.ết.
Đương nhiên Trần Yến Vân được dạy qua phương pháp mở ra thế giới tinh thần từ sớm để nhanh chóng tiếp cận thế giới năng lượng, từ đó đủ khả năng đôi đầu với ác quỷ.
Nhưng cũng giống như bao chức nghiệp giả khác, việc mở ra thế giới tinh thần vô cùng khó khăn, không phải có phương pháp liền học được.
Ngay cả bản thân Trần Yến Vân là thiên tài của thành phố Đông Ninh cũng rất khó để chạm tới cánh cửa của thế giới tinh thần, chứ đừng nói đến người khác.
Giờ phút này cô không có cách nào để đánh bại được bọn ác quỷ, nếu như bây giờ cô đạt cấp độ 50, cô sẽ được học một kỹ năng liên quan tới năng lượng, chỉ như vậy mới có thể đối đầu với ác quỷ.
Con đường đạt tới cấp độ 50 không hề dễ dàng, trước khi học được kỹ năng liên quan tới năng lượng cần phải chạm được vào thế giới tinh thần, từ đó kiểm soát được năng lượng một cách nhuần nhuyễn hơn.
Trần Yến Vân cố kiểm soát tinh thần của chính mình để giúp bản thân bình tĩnh lại, sự sợ hãi vẫn đang quấn lấy cô, không cho phép cô bình tĩnh, khiến cô phải chìm vào trong huyễn cảnh.
Tuy nhiên, Trần Yến Vân đã thoát khỏi được sự sợ hãi, cô là một người sống trong gia tộc Thích Khách, từ nhỏ đã luyện tập kiểm soát tinh thần và giữ bản thân luôn bình tĩnh.
Mặc dù không thể kiểm soát được tinh thần cô vẫn có thể luôn giữ cho bản thân bình tĩnh, trải qua những thứ khủng khiếp để rồi kiểm soát được cảm xúc của chính mình.
Giờ phút này Trần Yến Vân bắt đầu di chuyển sau khi chứng kiến khung cảnh đẫm máu từ nãy đến giờ, cô mặc kệ tâm trạng rối ren của bản thân chỉ mong cứu lấy một số người đang cố gắng vùng vẫy.
Chỉ là mọi thứ có lẽ đã quá muộn, trong khoảng thời gian cô kiểm soát lại cảm xúc và tinh thần của bản thân, thì một con ác quỷ khủng khiếp đã xuất hiện, nó khác hẳn so với năm con ác quỷ cô vừa thấy.
Ác quỷ sư vương hoá lớn cái sừng trên đầu thành lưỡi kiếm sắc bén, trong nháy mắt phóng ra một đạo lưỡi kiếm màu đen về phía đám người, ngay lập tức cơ thể bọn họ bị cắt đôi.
Trần Yến Vân vô thức đứng lại, cơ thể của đám người phun máu như mưa, khung cảnh trong khu vực phó bản bây giờ chỉ còn là biển máu và xương cốt rải rác trên mặt đất.
Trần Yến Vân không thể di chuyển được nữa, linh cảm mách bảo cô phải chạy khỏi nơi này ngay lập tức, nếu không người tiếp theo nằm xuống chính là cô.
Đám ác quỷ nhìn qua, phát hiện vẫn còn một người sót lại.
Thế nhưng, đám ác quỷ đột nhiên dừng lại, chúng không di chuyển về phía Trần Yến Vân và giết cô như bao người khác, điều này khiến cô cực kỳ khó hiểu.
Tại sao bọn chúng lại tha cho ta?
Lúc này thời gian trôi qua gần nửa tiếng, mùi máu tanh xen kẽ mùi xác ch.ết thối rửa vô cùng kinh khủng xông thẳng vào khoang mũi, khiến cho thần kinh của Trần Yến Vân chịu tác động nặng nề, cực kỳ khó chịu.
Trần Yến Vân vẫn đứng yên một chỗ, hoàn toàn không bị đám ác quỷ chú ý tới, bọn chúng thì thầm to nhỏ với nhau điều gì đó, dường như đang nhắc đến vị chủ nhân đáng kính của bọn chúng.
Trần Yến Vân không rảnh để quan tâm đến những vấn đề của đám ác quỷ, cô đang nghĩ cách làm thế nào để rời khỏi nơi này, vô thức lùi về phía sau vài bước.
Từng bước, từng bước, Trần Yến Vân tự nhiên bước đi như thể sự hiện diện của bản thân đã biến mất trong mắt đám ác quỷ.
Chẳng qua bước được gần chục bước, Trần Yến Vân chợt nhớ ra vẫn còn một người chưa ra khỏi nơi này.
Chu Minh vẫn còn ở trong phó bản?
Một suy nghĩ bất ngờ loé lên trong đầu Trần Yến Vân, một loại khả năng nào đó Chu Minh có thể giết ch.ết được đám ác quỷ này.
Rõ ràng ác quỷ từ trong phó bản được truyền tống ra ngoài, nghĩa là phó bản còn lại cũng tương tự, chắc chắn đám ác quỷ cũng đang ở bên trong.
Mà Chu Minh vừa hay ở trong phó bản, trải qua hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy xuất hiện, nhất định hắn đang dằn co với đám ác quỷ nên mới chưa thể ra ngoài.
Hơn nữa, Chu Minh chắc chắn vẫn còn sống, vì bọn chúng chưa ra khỏi phó bản như đám ác quỷ đang ở bên ngoài.
Trần Yến Vân chậm rãi lùi về phía sau tảng đá, sử dụng phương thức của chức nghiệp giả gửi tin nhắn đến cho Chu Minh, liên tục thúc giục hắn không được ra ngoài, chờ cho đến khi cô báo hiệu mới được phép ra khỏi phó bản.
Nhưng mọi chuyện không thể dễ dàng như vậy, phó bản cũng không tồn tại quá lâu sau khi Boss ch.ết.
Huh?
Trần Yến Vân kinh ngạc nhìn về phía bảng thông báo trước mặt.
Không thể gửi tin nhắn
Thông thường tin nhắn chỉ được gửi qua bằng hệ thống khi hai người ở trong cùng một khu vực, một người ở ngoài hiện thực và một người ở trong phó bản không thể gửi tin nhắn cho nhau.
Trần Yến Vân cảm thấy lo lắng cho Chu Minh, mặc dù bảng thông báo đã hiện lên dòng chữ như vậy nhưng cô vẫn cố gắng gửi tin nhắn cho hắn.
Không thể gửi tin nhắn
Không thể gửi tin nhắn
Không thể gửi tin nhắn
Trần Yến Vân liên tục gửi tin nhắn, lúc này sau vài phút đột nhiên bảng thông báo đã thay đổi dòng chữ.
Tin nhắn đã được gửi đến Chu Minh
"Được rồi?"
Trần Yến Vân khó hiểu, vừa rồi rõ ràng vẫn còn không gửi được, tại sao trong thoáng chốc tin nhắn đã được gửi qua rồi?
"Nếu tin nhắn đã được gửi qua, tức là bây giờ Chu Minh đang ở cùng khu vực với mình?"
Đúng như những gì Trần Yến Vân nghĩ, Chu Minh thật sự đang ở cùng khu vực với cô, thậm chí vị trí còn đang rất gần ác quỷ.
Trần Yến Vân vô thức nhìn về phía đám ác quỷ bên cạnh cổng phó bản, lúc này xuất hiện nhiều hơn một người, bóng dáng vô cùng quen thuộc hiện ngay trong tầm mắt của cô.
Chu Minh từ trong phó bản đi ra, đối diện với đám ác quỷ mà không hề lộ ra chút sợ hãi nào, thậm chí còn lạnh lùng liếc mắt nhìn qua từng tên ác quỷ cũng như khung cảnh của khủng khiếp xung quanh, như thế muốn giết hết bọn chúng ngay tức khắc.