Chương 57: Đối đầu với chính mình
Trong không gian chật hẹp, giống như một nhà tù được bao phủ bởi bốn bức tường bê tông cứng rắn, không cách nào phá hủy.
Chu Minh đối diện với chính bản thân hắn, không thể dùng thuật thăm dò để xem xét thông tin, chẳng còn cách nào khác ngoài trực tiếp đối đầu.
Trận chiến đối đầu với chính mình này bắt buộc Chu Minh và cả những thí sinh còn lại tham gia vòng sát hạch thứ năm đều phải chiến thắng, bằng không những gì đã làm trước đó xem như đổ sông đổ bể.
Bọn họ đã chiến đấu để tiến tới vòng sát hạch thứ năm này, không thể nào thất bại trước bản thân được, bằng mọi giá nhất định vượt qua được bản thân để tiến xa hơn nữa trên con đường phát triển kế tiếp.
Giờ phút này Chu Minh cùng bản sao của hắn chĩa súng vào đầu nhau, từ thao tác cho đến cử chỉ đều không sai lệch một chút nào, đến cả nụ cười thỏa mãn cũng giống nhau, như thể đã biết chắc kết cục của bản thân cũng như nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Tất cả mọi người bên ngoài nhìn vào hình chiếu ba chiều đều sững sờ trước giây phút viên đạn bay tới đầu của Chu minh và bản sao, dường như khoảng cách giữa thất bại và chiến thắng chỉ cách nhau chưa đến 0,1 giây.
Giây phút tưởng chừng như viên đạn đã bay xuyên qua đầu Chu Minh, đồng nghĩa với việc hắn đã thất bại, tuy nhiên, viên đạn không hề gây chút thương tổn nào lên đầu hắn, thông báo bên trên cũng nói rõ hắn đã chiến thắng.
Trong chưa đầy một giây ngắn ngủi đó mọi người đều không thể nhìn ra được viên đạn của ai tới trước, chỉ tập trung vào Chu Minh nên không để ý rằng bản sao đã tan biến vào hư vô trong chưa đầy 0,1 giây.
Chu Minh đã hoàn thành vòng sát hạch thứ 5, thời gian 0,1 giây
Sự trầm trồ đều thể hiện rõ trên khuôn mặt của đám người nhìn qua màn hình chiếu ba chiều, rõ ràng Chu Minh mới vừa bắt đầu vòng sát hạch, còn chưa kịp quan sát toàn bộ quá trình đã hoàn thành mất rồi.
Phía trên mấy vị giám khảo cũng không khỏi bất ngờ, lẽ ra hắn phải chật vật với chính bản thân hắn mới đúng, vậy mà còn chưa nhìn xem diễn biến liền kết thúc, cũng quá trống vánh rồi!
"Nhanh như vậy đã hoàn thành, rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào chứ?"
"Không đúng nha, rõ ràng bản sao được sao chép toàn bộ chỉ số thuộc tính cũng như năng lực, chỉ có thể nói thí sinh Chu Minh chưa tung hết toàn bộ sức mạnh?"
"Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, cứ cho là Chu Minh chưa dùng toàn lực đi chăng nữa, thì chỉ số thuộc tính đều được sao chép hoàn hảo, mọi thao tác cử chỉ cũng được sao chép, sao có khả năng chưa dùng toàn lực được?"
"Ha ha, vấn đề này cứ để sau đi, một kẻ mạnh như vậy chưa từng xuất hiện, thời gian về sau chỉ cần chú ý quan sát một chút sẽ biết được thôi, thậm chí còn nhiều điều mà chúng ta chưa biết về thí sinh Chu Minh, tới lúc đó sẽ càng thêm bất ngờ."
"Đúng vậy, hắn quá bí ẩn, quá đặc biệt, trầm tính, lạnh lùng và không chần chừ khi đối đầu với chính bản thân hắn, đây xem như hắn cũng hiểu rõ cần vượt qua bản thân để bước tiếp về phía trước, con đường sau này của hắn chắc hẳn vô cùng đặc sắc, chúng ta cứ chờ xem thôi."
"Dù sao vẫn còn đó những nhân vật tài năng như Nguyễn Chí Thành, Châu Kỳ Chấn, Trần Yến Vân, cũng như sự nỗ lực tuyệt vời của Hàn Uyển Nhi, chúng ta sẽ chứng kiến rất nhiều điều bất ngờ, vì vậy nên phải dốc sức bồi dưỡng bọn họ."
Hoa Vô Thụy ở bên cạnh nghe bọn họ nói liền gật gật đầu vài cái, bây giờ cô đều muốn cả năm người này trở thành học viên của học viện Thành Đô, dĩ nhiên chẳng có ai dám tranh giành với cô hay học viện Thành Đô.
Lúc này bên trong mô phỏng song trùng, Nguyễn Chí Thành khó khăn đối đầu với chình mình.
Ngay khi vừa bắt đầu cả Nguyễn Chí Thành lẫn bản sao đều dốc toàn lực, trực tiếp sử dụng hai thức của Quang Ảnh Kiếm, trong không gian chật hẹp đó rực rỡ ánh sáng trắng, cả hai đều trúng phải sát thương kỹ năng của đối phương.
Những người chứng kiến đều không nhìn thấy thứ gì khác ngoài ánh sáng rực rỡ, thời gian trôi qua đã gần ba phút nhưng có vẻ như vẫn chưa thể kết thúc được trận chiến.
Nguyễn Chí Thành cần phải nhanh chóng giết ch.ết bản thân để bước tiếp về phía trước, hắn cùng bản sao đều vô cùng quyết tâm muốn giết ch.ết đối phương, mọi khả năng và kỹ năng chiến đấu đều cực kỳ giống nhau, mỗi lần lao lên giống như đánh chính mình trong gương.
Ngay cả bản sao cũng phải khó khăn chống đỡ, điều này khiến Nguyễn Chí Thành có chút khó chịu, hắn tham gia kỳ thi với mong muốn trở thành trạng nguyên, vậy mà lại thất bại trước hai người, thậm chí có khả năng còn không thể đứng ở ba vị trí dẫn đầu của bảng xếp hạng.
Khoảnh khắc đối diện với chính bản thân khiến hắn vô cùng hổ thẹn, hắn tự trách chính mình và lao lên một cách mất kiểm soát, chỉ liên tục chém nhau bằng những đạo kiếm khí, hay đọ kiếm tạo ra thanh âm sắt thép va chạm vang vọng khắp không gian chật hẹp.
Bây giờ hắn chỉ muốn chiến đấu và chiến đấu, chỉ là sự điên cuồng mất kiểm soát đó rất nhanh đã biến mất, thay vào đó hắn trở nên bình tĩnh hơn, giờ đây mọi thứ trước mắt chẳng còn thứ gì khác ngoài chính bản thân hắn.
Nguyễn Chí Thành lao lên với tốc độ cực kỳ nhanh, trong khoảnh khắc đó đã cắt đầu của bản sao xuống, bản sao nhanh chóng tan biến vào hư vô.
Hắn đã nỗ lực rất nhiều đến hiện tại, không thể chùn bước trước bất kỳ khó khăn nào, ngay cả khi phải giết chính bản thân hắn để tiếp tục bước, hắn cũng vô cùng sẵn lòng.
Mấy vị giám khảo đều biết năm thí sinh đặc biệt này sẽ vượt qua được chính mình, chỉ là bọn họ phải vượt qua bằng cách nào, có thật sự khiến bọn họ vứt bỏ đi bản thân trước đó hay tiếp tục giữ lại bản năng của mình.
Chuyện này dường như rất khó khăn đối với bọn họ, suy cho cùng cũng là tự giết chính mình, mấy ai có thể làm được chứ.
Phía bên kia phòng mô phỏng song trùng, Châu Kỳ Chấn cùng bản sao của hắn điên cuồng lao lên tấn công, thanh âm sắt thép cùng tiếng nổ vang vọng mỗi khi hai thanh đại đao va chạm lẫn nhau.
Cảm giác hưng phấn hiện rõ trên khuôn mặt hắn, cũng như mong muốn xả cục tức lên ai đó, không ngờ tới lại tự xả giận lên chính mình, cảm giác mang lại cũng không tệ chút nào.
Hắn cùng bản sao chỉ đơn giản là lao lên và chém giết lẫn nhau, chỉ cần kẻ nào kiệt sức trước đồng nghĩa với việc thất bại.
Khi đôi cánh trên lưng bọn họ mọc ra, một nguồn sức mạnh dâng trào dữ dội, trong không gian chật hẹp đó cuồn cuộn màu đỏ máu khi cả hai cùng đọ đao.
Trận chiến diễn ra không khác gì trận chiến sinh tử, trong đó chỉ có một người duy nhất được phép sống, người còn lại phải biến mất khỏi cõi đời này.
Châu Kỳ Chấn luôn chiến đấu hết sức mình, hắn xem kẻ thù là những kẻ mạnh nhất cần giành chiến thắng và vượt qua, ngay cả khi chính bản thân chịu nhiều thương tổn cũng chẳng thành vấn đề gì, thứ hắn muốn là một trận chiến bùng nổ cân tài cân sức.
Chính vì điều này nên hắn mới chịu nhiều thua thiệt hơn so với người khác, một kẻ khát máu điên cuồng chiến đấu hiển nhiên không thể nào so sánh được với những kẻ dùng trí tuệ lẫn sức mạnh để đồng thời tấn công.
Hắn cũng hiểu được, nhưng bản năng mách bảo với hắn rằng, hắn không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ cần lao lên phía trước và chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Sau một hồi điên cuồng chiến đấu, Châu Kỳ Chấn vẫn là kẻ chiến thắng, hắn đã đánh bại bản thân, tuy vậy vẫn chịu nhiều thương tổn, vẫn cảm nhận được đau đớn từ các đòn tấn công của bản sao.
Lúc này chỉ còn lại hai người, Trần Yến Vân và Hàn Uyển Nhi, bọn họ âm trầm, lặng lẽ quan sát chính mình, không một ai dám tấn công trước, kể cả bản sao cũng nhận được bản năng quan sát của bọn họ.
Trần Yến Vân chậm rãi di chuyển về hướng bên phải, bản sao của cô cũng tương tự di chuyển về phía bên phải, cả hai di chuyển một hồi đã đi một vòng quanh phòng mô phỏng song trùng.
Trong các cuộc đối đầu của Thích Khách, đặc biệt là trận chiến một đối một thế này, bất kỳ sai lầm nào cũng đều phải trả cái giá rất đắt, sức mạnh của Thích Khách nằm ở khả năng nắm bắt tình huống cũng như chớp lấy thời cơ để ra đòn tất sát nên nhất định phải cực kỳ thận trọng.
Cả Trần Yến Vân và bản sao rất cẩn trọng, không vội tấn công, đến mức tốc độ di chuyển cũng không thay đổi, không nhanh hơn hay chậm hơn, cùng một tốc độ mà di chuyển và quan sát chuyển động của đối phương.
Trần Yến Vân từng đặt mục tiêu đuổi theo cấp độ và sức mạnh của Chu Minh, hơn nữa còn hướng tới cấp độ của Mặc Tử Tuyết, nhưng khi tham gia kỳ thi và trải qua bốn vòng sát hạch, cô nhận ra rằng xung quanh vẫn còn nhiều người đồng trang lứa mạnh mẽ hơn cô.
Đương nhiên Trần Yến Vân biết bên ngoài vẫn còn rất nhiều người mạnh, chỉ là sự nỗ lực của bản thân vẫn không thể sánh bằng bọn họ, từng người từng người có thể vượt qua cô bất kỳ lúc nào, ngay thời điểm hiện tại cũng có hai người xếp trên cô, thậm chí còn là một chức nghiệp giả phổ thông.
Trần Yến Vân không còn cách nào khác ngoài phải nỗ lực nhiều hơn nữa nếu muốn đuổi theo hai người đang ở phía trước, con đường sau này rất dài và nó chỉ dài đối với những người thật sự nỗ lực, nếu cứ dậm chân tại chỗ mãi mãi cũng không thể đuổi kịp bất kỳ ai.
Trần Yến Vân tự hứa với lòng sẽ không thua ai nữa, kể cả là ác quỷ hay chính bản thân đều không được phép thất bại, một khi bất bại sẽ rất khó để vực dậy, nỗi ám ảnh sẽ mãi mãi giày xéo thâm tâm của cô.
Lần trước vì bản thân yếu đuổi nên mới đứng nhìn người khác nằm xuống, lần này phải vượt qua bản thân mới đủ sức bảo vệ những người khác cũng như không chứng kiến lại khung cảnh đẫm máu đó thêm bất kỳ một lần nào nữa.
Với quyết tâm này, Trần Yến Vân bất ngờ lao lên tấn công vào bản sao, cả hai đồng thời tung ra những đòn tấn công thô bạo về phía nhau, do không gian đầy đủ ánh sáng nên không có nhiều bóng tối để bọn họ hòa nhập vào, bọn họ cũng không muốn lẫn trốn, chỉ muốn trực tiếp đối đầu.
Vô vàn phân thân của hai người xuất hiện trong phòng mô phỏng, liên tục đâm chém lẫn nhau không ngừng nghỉ, chỉ thấy Trần Yến Vân chậm rãi đi tới phía đối diện, nơi mà bản sao của cô cũng đang tiến lại gần cô.
Trong một khoảnh khắc, không gian bên trong trở nên tối tăm, toàn bộ phân thân đều hóa thành bóng tối bao phủ lấy toàn bộ mọi thứ xung quanh, cả đám người bên ngoài nhìn qua hình chiếu ba chiều chỉ thấy mỗi một màu tối đen như mực.
Ngay tại lúc ánh sáng lóe lên từ trong bóng tối, hình bóng của Trần Yến Vân hiện ra trong mắt mọi người, cơ thể đầy rẩy vết thương, đang khuỵu và gối cắm cây dao găm thẳng xuống mặt đất, mọi người đều tò mò muốn biết đây chính là cô hay bản sao của cô.