Chương 40: Thiên tài
Thấy Vân Nhàn cuối cùng cũng "khuất phục" trước uy hϊế͙p͙ của mình, Cung Tịch Tuyết lập tức vui vẻ đến mức Vân Nhàn còn tưởng vẻ mặt đáng thương vừa rồi của cô là ảo giác nữa chứ.
Chưa đợi Cung Tịch Tuyết nói gì thì đã có 1 thanh niên ở phía sau chạy về phía họ, vẻ mặt có phần kích động, miệng còn hô lớn: "Hai vị tiểu thư xin dừng bước!"
Hai người Vân Nhàn theo bản năng quay đầu lại. Thanh niên kia chạy tới cách họ 5 bước thì điều chỉnh bước chân, từ tốn đi đến, nhưng nét mặt thì vẫn kích động như cũ. Khi đã đến trước mặt hai người, đầu tiên anh ta hơi cúi đầu chào, sau đó khẩn trương nói: "Hiệu trưởng cho mời hai vị tiểu thư đến phòng khách!"
Vân Nhàn hơi nhướng mi, thầm nghĩ — Lần này chơi lớn a, ngay lần đầu đến đã gặp luôn hiệu trưởng. Cô đoán 99% là do hai bảo bối nhà mình làm ra chuyện "kinh người" gì đó rồi, nếu là vì cô thì ngay từ đầu đã mời gặp. Mà theo tình huống này thì thiên phú của các bé nên công bố hay giữ kín đây? Nếu công khai, chắc chắn rất nhiều người sẽ biết, đến lúc đó tr.a ra cô là mẹ hai thiên thần sẽ không khó, rồi chuyện gì diễn ra tiếp theo, cô thật không dám chắc. Còn nếu im lặng thì có ảnh hưởng đến quá trình học tập cho các con không? Vân Nhàn ngầm thở dài, có Thủy Thiên Phong ở đây thì tốt rồi.
Cô không biết là, ở bên kia đại dương, Thủy Thiên Phong cũng đang phiền não cầm 1 xấp hồ sơ nghiên cứu, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu đe dọa: "Nhiên ~ Nhật ~ Phong, tôi sẽ không tha cho anh!"
Thế là, người nào đó nhờ "phúc" của bạn thân mà con đường truy thê lại thêm dài dằng dặc.
Vân Nhàn một bên xoắn xuýt, Cung Tịch Tuyết cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Cô lo bé sẽ vì những lời khen ngợi tâng bốc mà trở nên kiêu ngạo, coi rẻ đồng lứa. Điều này có tác động rất lớn đến tính cách của bé sau này. Cô hiểu rõ đạo lý "mắt để trên đầu thì có ngày vấp ngã", cho nên từ rất nhỏ đã dạy Dạ Thiên Minh học cách khiêm tốn. Cung Tịch Tuyết liếc nhìn Vân Nhàn, thấy trong mắt cô thoáng hiện phân vân thì ngầm thở dài — Có con thông minh quá cũng đau đầu a!
Hai bà mẹ yêu thương con cái hết mực mang theo tâm trạng ˝Làm sao mới tốt?˝ đi theo thanh niên nọ đến phòng khách.
Bên trong, ngồi ở chủ vị là một đàn ông khá lớn tuổi, nét mặt phúc hậu, thấy 2 người vào thì mỉm cười thân thiện. Đây chắc hẳn là Hiệu trưởng Học viện Thiên Tinh rồi. Bên trái ông là Trương Hòa Thành thần sắc hưng phấn nhìn chằm chằm về phía trước, ngay cả có người tiến vào cũng chẳng để ý, y như chỉ cần ông rời mắt một giây thì thứ đang tập trung sẽ bốc hơi biến mất ! Kế tiếp là nữ thư ký Hoa Quyên.
Còn đối diện họ đương nhiên là bọn Vân Thiên rồi. Cả bốn đứa trẻ thấy mẹ cũng không kích động chạy đến ôm như hầu hết những đứa cùng tuổi mà nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn, chỉ là đôi mắt sáng rỡ kia khó che dấu vẻ mong đợi của các bé.
Khi thấy hai người Vân Nhàn đến thì Hoa Quyên dịu dàng đứng dậy, cười mời: "Cung tiểu thư, Vân tiểu thư, mời ngồi." Sau đó tự động đi pha trà.
Cung Tịch Tuyết và Vân Nhàn cũng gật đầu chào Hiệu trưởng rồi đi về phía con mình, mỗi người ngồi một đầu ghế.
Cung Tịch Tuyết vừa ngồi xuống, Dạ Thiên Minh liền hớn hở khoe: "Mẹ, anh Thiên và anh Thần thật giỏi a, trả lời đúng hết tất cả câu hỏi đó."
Cung Tịch Tuyết giật mình, cô đã từng học ở đây nên biết khá rõ quy tắc thi cử. Câu hỏi thi tuyển dù không khó nhưng cũng có đến 60 câu, theo lời Dạ Thiên Minh thì hai anh em Vân Thiên đã dùng 30 phút để trả lời toàn bộ, lại còn đúng hết. Học viện Thiên Tinh thành lập từ lâu nhưng đạt được thành tích này không đến 10 người đâu. Kinh ngạc xong là vui vẻ, Cung gia có hậu nhân xuất sắc như thế thực đáng mừng.
Vân Nhàn nghe được thì ngoài tự hào ra cũng không tỏ vẻ phấn khích gì. Nên biết khi còn ở Canada, Thủy Thiên Phong đã từng cho hai bé làm khá nhiều bài kiểm tra, kết quả đều vô cùng tốt. Mà Thủy Thiên Phong là ai? Chuẩn Tiến sĩ quốc tế một khi ra đề thì có đơn giản sao? Cho nên với khả năng của các bé đạt thành tích như vậy cũng là bình thường.
Tuy hai anh em cảm thấy vượt qua bài thi này không đáng kể gì, nhưng nghe Dạ Thiên Minh "khoe ra" cũng có chút ngượng ngùng, vì thế Vân Thiên nói: "Minh Minh và Lăng Lăng cũng rất tốt a, đều đáp đúng trên 90% nha!"
Câu này của Vân Thiên đúng là "tưới nước đúng chỗ", Cung Tịch Tuyết nghe xong thì càng vui vẻ, thái độ đối với hai anh em bé càng thân thiện hơn, thậm chí còn có phần cưng chìu — Đáng yêu quá, thực muốn ôm về Cung gia chăm sóc a!
Trương Hòa Thành thấy các bé tự khen nhau cũng không kìm được tán thưởng: "Đúng vậy, bốn đứa trẻ này đều là thiên tài a. Tôi sống đến bây giờ còn chưa thấy đứa trẻ nào thông minh hơn đâu. Cái này gọi là "Hậu sinh khả úy", quả thực là phúv của nhân loại a. Tôi có thể lấy bao năm kinh nghiệm để chứng minh các bé chính là thiên tài trăm năm khó gặp..."
Trương Hòa Thành có 1 tật xấu mà cả Học viện Thiên Tinh ai ai cũng biết, đó là càng hưng phấn càng nói nhiều. Nói đến miệng đắng lưỡi khô cũng chẳng quan tâm, mà thần kỳ ở chỗ, dù nói rất nhiều nhưng không có câu nào trùng nhau.
"Khụ khụ" Hiệu trưởng bỗng nhiên ho nhẹ 2 cái cắt đứt màn "diễn thuyết" của Trương Hòa Thành, quay sang hai bà mẹ, hiền lành hỏi: "Xét thấy thành tích của các bé vô cùng xuất sắc nên học viện quyết định đào tạo theo quy trình đặc biệt phù hợp nhất với bé. Nên muốn hỏi ý kiến phụ huynh thế nào?"
Cung Tịch Tuyết liền hỏi: "Tức là 4 đứa sẽ tách riêng, học 1 lớp độc lập?"
"Đúng vậy." Hiệu trưởng đáp. Lúc này, Hoa Quyên đã mang trà đến rót cho 4 người lớn.
Vân Nhàn không hỏi gì mà nói với hai bảo bảo: "Các con muốn học theo kiểu tập thể hay cá nhân?"
Mọi người cùng nhìn hai bé, phảng phất như đang đợi Giám đốc ra quyết định. Hai anh em nhìn nhau, rồi đồng thanh đáp: "Tập thể ạ!"
Cung Tịch Tuyết cũng hỏi hai đứa bé nhà mình: "Các con thì sao?" Cô tin với trí tuệ của hai bé sẽ hiểu tầm quan trọng của chuyện này."
Dạ Thiên Minh gần như không chút nghĩ ngợi liền trả lời: "Con cũng muốn học tập thể!" Ánh mắt bé nhìn Vân Thiên như đang nói — Chúng ta là anh em, dĩ nhiên phải học chung với nhau a!
Vân Thiên đọc hiểu, gật gật đầu với bé, biểu thị mình cũng nghĩ vậy.
Cung Tịch Tuyết nhìn sang Cung Quân Lăng, chờ câu trả lời của bé. Bị nhiều ánh mắt chú ý, bé có vẻ không quen, liếc nhìn Vân Thần thì được gửi lại một ánh mắt cổ vũ, dường như có niềm tin hơn, bé chậm rãi nói: "Cháu...cũng..vậy ạ!"
Biểu tình Trương Hòa Thành hình như có chút đámg tiếc. Trên mặt Hiệu trưởng vẫn không nhìn ra thay đổi nào, quả nhiên là "gừng già", ông chỉ hỏi: "Ý hai vị phụ huynh thì sao?"
Vân Nhàn nhàn nhạt đáp: "Tôi tôn trọng mong muốn của con tôi."
Cung Tịch Tuyết tán thành: "Nên để các bé tự lựa chọn."
Hirụ trưởng tỏ ý đã hiểu, phân phó: "Hoa Quyên, cháu sắp xếp lớp học cho các bé. Thầy Thành, lên chương trình học thích hợp nhất cho lớp."
"Dạ." Cả hai cùng đáp.
Thấy việc đã xong, Vân Nhàn đứng dậy: "Xin phép mọi người." Chỉ là một động tác đơn giản nhưng được Vân Nhàn thực hiện lại toát lên vẻ cao quý khó tả.
Cung Tịch Tuyết cũng đứng lên, khí chất của thiên kim tiểu thư cũng lộ ra: "Thầy hiệu trưởng, Thầy Trương, em cũng xin phép ra về."
Ánh mắt của Hiệu trưởng hơi sáng lên, âm thầm tán thưởng, không hổ là tiểu thư danh môn, giơ tay nhấc chân đều có khí thế a. Đặc biệt là cô nhóc họ Vân kia, đúng là không tầm thường, thảo nào Vân Trường lại yêu thương đến vậy. Đứng ở vị trí này, ông cũng biết khá nhiều việc, cho nên không có nhắc tới chuyện Vân Nhàn chưa kết hôn đã sinh con. Huống chi với trí tuệ hai bé, dù Vân Trường không nhắn gửi, ông cũng phải tìm cách kéo về học viện. Có mầm non tốt như vậy, trừ khi bị ngốc nghếch mới bỏ qua.
Bọn Vân Thiên không cần người lớn nhắc đã tự động chào tạm biệt 3 người học viện kia.
Hiệu trưởng thoải mái tiễn 2 lớn 4 nhỏ ra cửa, còn dặn ngày mai đi học đúng giờ.
Hai người Vân Nhàn đi rồi, Trương Hòa Thành vẫn còn kích động nói: "Hiệu trưởng, lần này học viện chúng ta nhặt được bảo rồi!"
Hiệu trưởng lắc đầu cười cười, dặn Hoa Quyên: "Cháu tạm thời khoan thông báo thành tích của bọn trẻ."
"Tại sao ạ?" Cô không hiểu.