Chương 9

Tuy rằng Hà Điếu Yên nói lần sau không được viện cớ này nữa, nhưng đối với Hạ Tinh Hàng mà nói, đây chính là lần đầu tiên hắn phá lệ cho phép. Hạ Tinh Hàng đầy cảm kích nói với Nhiếp Thiên Thu: “Lúc nãy cũng may nhờ có anh nói giúp, thật sự cảm ơn anh nhiều.”


Nhiếp Thiên Thu thuận miệng nói: “Cảm ơn bằng lời nói không có tác dụng gì cả, phải có hàng động thực tế mới được.”
Hạ Tinh Hàng còn thật sự gật gật đầu, hỏi lại: “Anh muốn cái gì?”


Nhiếp Thiên Thu liếc hắn nhìn hắn một cái: “Cái gì cũng được? Cậu có biết tầm mắt của thần tượng đang “hot” rất cao không?”
Hạ Tinh Hàng vẫn bình tĩnh: “Không sao, anh muốn cái gì thì cứ việc nói ra đi”


Nhiếp Thiên Thu thấy bộ dáng của hắn vô cùng tự tin, “A” một tiếng: “Chẳng lẽ cậu thật sự là con nhà giàu sao?”
Hạ Tinh Hàng nhẹ nhàng nở nụ cười: “Em không có sở trường đặc biệt nào cả, chỉ có một ưu điểm coi như có thể khoe ra ngoài, chính là biết đầu thai.”


“Phú nhị đại nha…” Quả nhiên Nhiếp Thiên Thu bị chấn động một chút, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, sau đó xoa xoa tay, “Kỳ thực, tôi vẫn luôn muốn có một cái máy bay tư nhân…”
Hạ Tinh Hàng: “…”


Thấy Nhiếp Thiên Thu mong đợi nhìn mình, Hạ Tinh Hàng thành khẩn nói: “Vậy em chân thành mời anh, sau khi ghi hình xong có thể đến ngồi máy bay tư nhân nhà em tham quan.”
Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ vai hắn: “Phú nhị đại, tôi thật sự rất thất vọng về cậu.”


available on google playdownload on app store


Hạ Tinh Hàng thở dài: “Em cũng không ngờ, miệng sư tử của anh lại mở lớn đến như vậy.”
Nhiếp Thiên Thu mất hứng: “Đây không phải do cậu bảo tôi cứ việc nói ra sao?”
Hạ Tinh Hàng nghẹn ngào: “Em sai rồi, em không nên tinh tướng, ngài có thể đưa ra một nguyện vọng nhỏ hơn được không?”


Nhiếp Thiên Thu liếc nhìn hắn một cái: “Cậu đùa sao, hiện tôi đang nổi, tiền vào như nước, muốn cái gì mà không mua được chứ.”
Hạ Tinh Hàng: “… Máy bay tư nhân?”
Nhiếp Thiên Thu vỗ một chưởng vào nguc hắn: “Đây là thái độ đối xử với ân nhân sao?”


“Ngao ——” Hạ Tinh Hàng bị cậu vỗ một tiếng liền hét thảm, “Nhẹ chút nhẹ chút, đây chính là chỗ tối hôm qua anh đạp bị thương đó…”
Nhiếp Thiên Thu cười đắc ý: “Tôi biết, tôi cố ý.”


Hai người bên này đang đánh nháo, bên tổ tiết mục kia, đạo diễn ấn bả vai một thợ quay phim, hai mắt tỏa sáng, “Cậu nhắn ngay chỗ của Thiên Thu cùng anh đẹp trai kia, không được để lọt bất kỳ cảnh nào!”
Thợ quay phim: “Không phải trong kịch bản nói quay nhiều cảnh của Thiên Thu cùng Tạ Phượng Đường sao?”


Đạo diễn dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành nhìn hắn: “Đừng có nhớ mãi đến CP kỳ trước xào không nổi, trước mắt có cơ hội càng tốt hơn đang đợi chúng ta!”
Thợ quay phim nhỏ giọng thầm thì: “Đúng là đàn ông, thật sự thay đổi nhanh chóng mà.”


Đợi đến khi nhóm khách mời cùng đệ tử phái Côn Luân đã buộc xong khối chì, dưới cái nhìn chăm chú của Hà Điếu Yên, mọi người bắt đầu chạy dọc theo cánh đồng trong thôn. Đệ tử phái Côn Luân hiển nhiên đã quen với việc rèn luyện thân thể như vậy, giống như khối chì này không có ảnh hưởng gì với bọn họ, mỗi người hành động như thường, nhanh chóng chạy trước. Mà mấy vị minh tinh kia ban đầu còn có thể theo được, nhưng chưa tới mấy phút đã cảm thấy hai chân nặng nề. Điều khiến người bất ngờ chính là, người nhìn tưởng như yếu đuối nhất trong nhóm khách mời nam là Nhiếp Thiên Thu lại kiên trì nhất, từ đầu tới cuối đều dễ dàng chạy sau đệ tử phái Côn Luân, không nhanh không chậm, tựa hồ rất thành thạo điêu luyện, khiến cho mấy minh tinh khác bị bỏ xa ở phía sau.


Trừ bọn họ ra, biểu hiện của Hạ Tinh Hàng, người lần đầu tham gia, cũng ngoài ý muốn của mọi người. Hắn tiến lên chạy song song với Nhiếp Thiên Thu, thần sắc trên mặt cũng rất thoải mái. Nhiếp Thiên Thu có chút ngoài ý muốn: “Thế mà cậu có thể đuổi kịp tôi?”


Hạ Tinh Hàng nói: “Tuy rằng các phái cũng không chịu thu em làm đồ đệ, nhưng mà em đã lén học tập các phương pháp rèn luyện hằng ngày của bọn họ, ở nhà cũng rèn luyện như thế.”


Nhiếp Thiên Thu cảm thán: “Thật sự đáng tiếc, bọn họ làm cậu trễ nải bao nhiêu năm như thế, bỏ lỡ thời gian học võ tốt nhất.”


Hạ Tinh Hàng buồn phiền: “Cũng hết cách rồi, hiện tại võ lâm các phái suy tàn, bọn họ đều muốn tìm được truyền nhân có thể khiến cho môn phái phát triển huy hoàng, em không thiên không phú như vậy, thu làm đệ tử cũng không có tác dụng gì.”


Nhiếp Thiên Thu không để ý cười cười, chẳng hề phản bác, nhưng lại bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì: “Không phải cậu là phú nhị đại sao, sao không dùng tiền thu mua bọn họ?”
Trên mặt Hạ Tinh Hàng lộ ra thần sắc bi phẫn: “Em thử qua, bọn họ đều nói… Phú quý bất năng ɖâʍ!”


(*Phú quý bất năng ɖâʍ, Bần tiện bất năng di, Uy vũ bất năng khuất: Giàu sang không thể cám dỗ, Nghèo khó không thể chuyển lay, Quyền uy không thể khuất phục.)
Nhiếp Thiên Thu kinh ngạc: “Những môn khái khác thì không nói, phái Côn Luân đã nghèo đến như vậy, mà vẫn còn cốt khí như thế sao?”


Hạ Tinh Hàng: “Anh nghĩ vì sao bọn họ lại nghèo như thế?”
Nhiếp Thiên Thu cảm khái: “Cái này không phải phú quý bất năng ɖâʍ, rõ ràng là nghèo hèn không thể dời.”
Hạ Tinh Hàng ngoài ý muốn nhíu mày: “Anh còn rất có văn hóa nha.”


Nhiếp Thiên Thu trừng hắn: “Nói gì vậy, tôi đây tốt nghiệp 985, nếu không phải bị người đại diện bây giờ lừa gạt tiến vào giới giải trí này, bây giờ không chừng đang yên lành làm bác sĩ đó.”


Lúc này đến lượt Hạ Tinh Hàng bất ngờ. Văn hóa của giới giải trí khá thấp là chuyện thường thấy, trước kia hắn xem chường trình giải trí còn thấy một đám minh tinh mặt ngoài thì khôn khéo nhưng đến khi giải phương trình bậc hai của hai số nguyên tố mất nửa ngày cũng chưa ra. Không ngờ người thoạt nhìn dựa vào mặt kiếm cơm như Nhiếp Thiên Thu không chỉ thân thủ không tệ, lại còn tốt nghiệp trường đại học danh tiếng.


Nhiếp Thiên Thu khinh bỉ: “Hiện tại tôi đã tin cậu không phải là fans của tôi rồi, học bá là một trong những thiết lập của tôi đấy.”
Hạ Tinh Hàng bắt được trọng điểm khác: “Có ý gì? Trước kia anh vẫn nghĩ em là fan của anh sao?”


Nhiếp Thiên Thu thở dài: “Hết cách rồi, hành vi của cậu thật sự rất giống với fan đời tư ~ “
Hạ Tinh Hàng: “…”
Không phải chứ, người này không khỏi có chút quá tự luyến đi…
Hắn có chút vô lực: “Em tìm đến phái Côn Luân để học võ…”


Nhiếp Thiên Thu cũng không tiếp tục xoắn xuýt, ngược lại an ủi hắn: “Theo tôi thấy, võ công phái Côn Luân cũng chỉ như vậy thôi, không học được thì thôi.”


Hạ Tinh Hàng nghiêm túc nhìn cậu: “Em biết anh đã đánh bại anh Hạo Thiên, thế nhưng anh đừng tưởng rằng đó là võ học của phái Côn Luân. Mặc dù anh Hạo Thiên là đại đệ tử, thế nhưng là một trong những người có thiên phú yếu nhất. Võ công phái Côn Luân chân chính không giống như anh nhìn thấy đâu.”


Nhiếp Thiên Thu có chút buồn cười mà nhìn hắn, cũng không có tranh luận, chỉ nói: “A, vậy võ công phái Côn Luân chân chính, là dạng gì?”
Hạ Tinh Hàng lộ ra thần sắc khát khao: “Chính là có thể tung hoành ngang dọc.”


Nhiếp Thiên Thu bị hình dung của hắn làm cho nổi da gà, quyết định kết thúc đề tài tại đây.
Hạ Tinh Hàng cũng không tiếp tục xoắn xuýt, lại hỏi chuyện khác: “Sáng hôm nay là anh nhảy ra ngoài cửa sổ sao?”


Nhiếp Thiên Thu liếc nhìn xung quanh một chút, xác định thợ quay phim bên cạnh không nghe được bọn họ trò chuyện mới nói: “Cậu cũng không phải là người ngu ngốc.”
Hạ Tinh Hàng nhất thời kích động: “Có thể vượt nóc băng tường, anh thật sự học qua võ công!”


Nhiếp Thiên Thu khiêm tốn: “Cậu quá lời rồi.”
Hạ Tinh Hàng nghi ngờ nói: “Anh học từ ai vậy?”
Nhiếp Thiên Thu cười thần bí: “Dù sao cũng không phải là những người mà cậu quen biết.”
Hạ Tinh Hàng do dự một chút, cuối cùng lấy dũng khí hỏi: “Vậy anh có thể dạy em sao?”


Nhiếp Thiên Thu: “Đưa máy bay không?”
Hạ Tinh Hàng: “…”
Cuối cùng giao dịch cũng không thành.


Bọn họ chạy bộ gần nửa giờ, dù sao Hạ Tinh Hàng cũng không phải là người thật sự học qua võ công, chỉ là ngày thường chăm chỉ rèn luyện thôi, thể lực của hắn dần dần không chống đỡ được, bắt đầu không theo kịp Nhiếp Thiên Thu.


Nhóm khách mời thì càng thê thảm hơn, đừng nói chạy bộ, dù là bước đi bình thường cũng phải tốn sức. Nhưng mà ai cũng không tiện dừng lại, đều cố gắng chịu đựng.


Tổ chương trình cũng thật biết dằn vặt, vừa quay vừa phỏng vấn suy nghĩ của từng người với việc Nhiếp Thiên Thu đang chạy tít đằng xa, nhưng đáng tiếc hiện tại mọi người đều thở hổn hển, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra ba chữ, “Không nghĩ gì.”


Chờ đến khi cuộc phỏng vấn chuyển đến người đang chạy cuối cùng là Nguyễn Vũ Hinh, Nhiếp Thiên Thu cùng đệ tử phái Côn Luân đã xong chạy xong hai vòng trở lại, vừa hay chạy đến bên cạnh bọn họ.
Nguyễn Vũ Hinh nắm đúng thời cơ, chân lảo đảo một cái, trực tiếp ngã sấp xuống bên chân Nhiếp Thiên Thu.


“Ai nha ——” Nguyễn Vũ Hinh mềm mại mà kêu thảm một tiếng.
Nhiếp Thiên Thu không thèm nhìn cô, rất muốn trực tiếp tránh sang bên cạnh, thế nhưng mấy cái camera đang đối diện, cậu cũng không thể biểu hiện quá vô tình.


Cậu bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: “Chị gái à, điệu bộ này cũng quá giả tạo rồi.”
Nguyễn Vũ Hinh cũng nhỏ giọng trả lời: “Nhất thời sốt ruột, không tìm kĩ góc độ, cậu dìu tôi một chút đi.”


Nhiếp Thiên Thu lại chậm chạp không hành động, nói: “Chị gái à, lần trước ở chỗ Trình Kỳ, em đã giúp chị một chút, chị có nhớ là chị đã đăng bao nhiêu tin về em không?”
Nguyễn Vũ Hinh thành thật mà trả lời: “Quen biết tờ báo nào đều đăng cả.”


Nhiếp Thiên Thu hạn hán lời: “Chị nhất định phải quấn lấy em xào scandal sao?”
Nguyễn Vũ Hinh cây ngay không sợ ch.ết đứng: “Ai bảo cậu hot nhất chứ!”
Cô thấy Nhiếp Thiên Thu vẫn chưa làm gì, có chút cuống lên: “Cậu chịu dìu một chút, sẽ không để cậu chịu thiệt.”


Nhiếp Thiên Thu vô tình từ chối: “Không muốn, em đi đường bạn trai, thà có scandal với nam cũng không thể có scandal với nữ được.”
Nguyễn Vũ Hinh có chút tức giận: “Cậu biết tôi tiến vào chương trình này thế nào không?”
Nhiếp Thiên Thu gật đầu, có hậu trường mà.


Nguyễn Vũ Hinh cho cậu một ánh mắt “Cậu hiểu là tốt rồi”, nói: “Vậy sao cậu còn không nhanh dìu tôi dậy.”
Nhiếp Thiên Thu biểu thị nhất định không chịu khuất phục trước uy quyền: “Chị cũng không phải là vợ em.”


Cậu đứng dậy lui về phía sau một bước, lớn tiếng nói: “Ai nha, chị nên giảm cân đi, nặng quá, nhanh gọi hai người đến dìu người đứng dậy đi.”
Nguyễn Vũ Hinh: “…!”


Đệ tử phái Côn Luân rất thành thật, nghe vậy quả nhiên vây quanh, nhìn vị nữ minh tinh xinh đẹp động lòng người này, đệ tử Côn Luân chính trực có chút không biết nên chạm vào đâu. Cuối cùng nữ đệ tử duy nhất là Lục Đan Đề đứng dậy: “Để muội làm đi.”


Nhiếp Thiên Thu ở bên cạnh nói nói mát: “Cô ấy rất nặng, em dìu được sao?”
Nguyễn Vũ Hinh nghe mà muốn đánh người.
Lục Đan Đề nhìn thần tượng mới của mình e thẹn nở nụ cười, “Em luyện võ, không thành vấn đề.”


Bởi Nguyễn Vũ Hinh “Bị thương” ngoài ý muốn, Hà Điếu Yên không có yêu cầu mấy vị khách mời còn lại nhất định phải chạy xong lộ trình, sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi nửa giờ rồi đến quảng trường tập trung tiếp, bắt đầu truyền phương pháp tu luyện nội công.


Căn cứ vào bố trí của chương trình, mỗi một khách mời sẽ được một đệ tử phái Côn Luân làm “sư phụ” tạm thời, từ vị đệ tử này tiến hành dạy kèm một một với họ.


Thứ như nội công này mọi người chỉ nhìn thấy trong mấy bộ phim võ hiệp, trong cuộc sống hiện thực chỉ được coi là mấy mánh khóe của bọn giang hồ lừa đảo. Bởi vậy, khi nghe Hà Điếu Yên nói muốn dạy bọn họ nội công, mấy người chỉ nghĩ Hà Điếu Yên đang cố làm ra vẻ bí ẩn, cũng không coi là thật.


Nhưng mà ở trước ống kính, mọi người vẫn dựa theo yêu cầu, ngồi xếp bằng.
Hà Điếu Yên đương nhiên sẽ không truyền nội công tâm pháp của phái Côn Luân cho bọn họ, hắn chỉ dạy một ít phương pháp vận công tương đối bình thường thôi.


Dù là như vậy, sau khi hắn đọc xong mấy câu khẩu quyết, mấy vị minh tinh đề lộ ra biểu cảm giống anh da đen mặt đầy chấm hỏi.
Hà Điếu Yên than nhẹ một tiếng, không thể làm gì khác hơn là lại để cho mấy “sư phụ tạm thời” tiến hành giải thích cũng chỉ đạo cho bọn họ.


Ngược lại là Hạ Tinh Hàng nghe một lần khẩu quyết, vẻ mặt đầy suy tư, thế mà lại bắt đầu nhắm mắt thực hiện.
Hà Điếu Yên nhìn động tác hai tay của hắn, cũng khá giống với khẩu quyết, hiển nhiên là đã lĩnh ngộ được chân lý trong đó, trong lòng hắn không khỏi khẽ thở dài một tiếng.


Đáng tiếc, quá đáng tiếc.
Trong nhóm khách mời, chỉ có một mình Nhiếp Thiên Thu là ngoại lệ, bởi vì “sư phụ tạm thời” của cậu không phải là đệ tử phái Côn Luân, mà chính là Hà Điếu Yên.


Đồng thời sau khi cậu nghe xong khẩu quyết cũng theo đó ngồi xếp bằng làm bộ, bộ dáng nhìn qua thì giống Hạ Tinh Hàng nhưng nhìn kỹ lại có chút khác biệt, thoạt nhìn tùy ý hơn rất nhiều.
Rất qua loa.
Hà Điếu Yên đi tới bên cạnh cậu, mặt đầy quan tâm hỏi thăm: “Cậu có thể nghe hiểu khẩu quyết sao?”


Nhiếp Thiên Thu mỉm cười gật đầu.
Hà Điếu Yên: “Nhưng mà tôi thấy tư thế của cậu không đúng lắm.”
Nhiếp Thiên Thu không tỏ rõ ý kiến: “Như vậy sao?”
Hà Điếu Yên: “Để tôi dạy cậu đi.”


Mạnh Bạch ở bên cạnh kêu lên: “Hà chưởng môn bất công, tự mình dạy Thiên Thu, lại đem chúng tôi ném cho những người khác.”
Nhiếp Thiên Thu nhìn về phía hắn hơi nhíu mày: “Dựa theo sắp xếp bối phận lâm thời, cậu phải gọi tôi một tiếng sư thúc đấy, đại chất tử à.”
Mạnh Bạch: “…”


Hắn quay sang Hà Điếu Yên: “Hà chưởng môn, ngài ăn ngay nói thật đi, thật ra ngài là fan của Thiên Thu đúng không?”
Hà Điếu Yên liếc mắt nhìn Mạnh Bạch một cái, chân thành nói: “Gân cốt của Nhiếp Thiên Thu rất tốt, là hạt giống luyện võ.”


Mạnh Bạch vốn chỉ đùa một chút để tạo bầy không khí, không ngờ Hà Điếu Yên lại thật sự nghiêm túc trả lời mình, nhất thời bị nghẹn lại.


Hà Điếu Yên quay đầu lại xem Nhiếp Thiên Thu, ánh mắt cực nóng: “Nếu như cậu nguyện ý gia nhập phái Côn Luân, có thể học được tâm pháp đứng đầu phái.”
Nhiếp Thiên Thu nở nụ cười: “A, bộ dáng như nào chứ?”
Hà Điếu Yên cho là cậu không tin, đột nhiên nắm lấy tay cậu.


Nhiếp Thiên Thu vẫn chưa phản kháng, tùy ý để cho Hà Điếu Yên truyền một tia chân khí vào trong kinh mạch của mình.
Sau đó, ánh mắt Hà Điếu Yên thay đổi, trong thanh âm cũng mang theo kinh ngạc: “Cậu từng học nội công rồi?”
~ Hết chương 9 ~






Truyện liên quan