Chương 37: Tỷ thí công bằng
Thượng đế xử lý sách Sáng Thế xong, theo bản năng liếc nhìn nhân gian thêm một cái.
Kết quả, y ngây ngẩn cả người.
Lucifiel mở con ngươi màu xanh lam, dịu dàng nhìn chăm chú vào hư không, hai má có chút hồng nhuận, nhưng mà lại bình tĩnh vô cùng. Không có quần áo che, thân thể trần truồng vẫn thần thánh đến độ khiến người đời cúng bái.
Thiên sứ của y nói với y rằng: “Ngô thần, chào buổi sáng.”
Thượng đế cảm thấy hỏng mất.
Luci, ngươi cởi quần áo cái gì, ngô không có bảo ngươi cởi!
Trong đại thánh trì, sách Sáng Thế có thể cùng chung thị giác với y phát ra một tiếng “í” ngạc nhiên.
“Không cho nhìn.”
Thượng đế tước đoạt thị giác của sách Sáng Thế.
Sách Sáng Thế lọt vào một kích ngôn linh, kêu rên nói: “Ta chỉ là một quyển sách thôi mà!”
Thượng đế lạnh mặt, mới mặc kệ nó có phải một quyển sách hay không, ai cũng không thể dùng ánh mắt làm bẩn Lucifiel.
“Luci, mặc quần áo.” Thượng đế ổn định cảm xúc, dịu đi mở miệng. Lucifiel từ trên giường ngồi dậy, hai chân khép lại không thể tránh né mà tách ra, tóc vàng như tơ lụa tốt nhất, rũ ở ngoài thân thể, uốn lượn trên giường.
Lucifiel nghe được mệnh lệnh, nhẹ nhàng mỉm cười, lấy quần áo mới ra mặc vào.
Động tác của hắn tương đối chậm rãi.
Cho dù là mặc quần áo, hắn cũng có thể làm ra sự tao nhã nghệ thuật, đem nét đẹp thân thể triển lộ dưới ánh mắt thần. Nếu có sinh linh có thể vẽ ra Lucifiel giờ phút này, tất có thể có được tác phẩm truyền lưu thiên cổ. Mà sách Sáng Thế duy nhất có cơ hội, thì đã bị thượng đế tước đoạt tầm nhìn, không cách nào nhìn thấy tư thái của Lucifiel nữa.
Thượng đế im lặng đối đãi.
Lucifiel không có thói quen mặc đồ lót, chỉ phủ thêm y bào, y bào mặc chỉnh tề là được.
Ngồi ở bên giường, hắn ngẩng đầu, “Ta đẹp không? Ngô thần.”
“Ừm.” Thượng đế cũng không nói dối.
Nhưng mà y phát hiện vừa đáp ra vấn đề này, không khí với y mà nói có chút kỳ quái.
Thoải mái, lại khẩn trương.
Lucifiel nhếch khóe môi lên, “Ta cảm thấy ngô thần càng đẹp mắt, đáng tiếc ngô thần không cho ta xem.”
Thượng đế nghi ngờ nói: “Ngươi gặp qua chân dung ngô khi nào.”
“Lúc ngài ngủ ở bên cạnh ta.” Lucifiel vẫn là ngữ điệu không nhanh không chậm, đem xấu hổ hạ đến thấp nhất, “Lúc ấy ta có chút kinh ngạc, xin khoan thứ ta mạo phạm, ta chỉ muốn xác định ngủ ở bên cạnh ta có phải ngô thần hay không, cho nên dùng tay chạm vào mặt ngài, biết được đại khái dung mạo ngài.”
Thượng đế: “…”
Không phải ngô, còn có thể là ai?
“Ta rất vui, ngô thần.” Lucifiel nhoẻn miệng cười, “Lần đầu tiên biết ta và ngài có vài phần giống nhau, ta mới hiểu được ngài cho ta sự đặc biệt như thế nào, ta là Lucifiel độc nhất vô nhị trong lòng ngài, đúng không?”
Thượng đế nhìn linh hồn sáng ngời của hắn, giọng nói bất tri bất giác mềm đi ba phần, “Phải.”
Ngươi là sinh linh đầu tiên ngô nâng trong lòng bàn tay sinh ra.
Ngô nguyện cho ngươi hết thảy tốt đẹp của thế gian.
Bầu không khí trong thụ ốc vừa vặn, Lucifiel mỉm cười nói rằng: “Ngô thần, về sau ngài muốn xem liền trực tiếp xem đi, cơ thể của ta kỳ thật cũng không có chỗ nào khác biệt, ngài thích là được.”
Dịu dàng trong lòng thượng đế biến thành trống rỗng.
Lucifiel đứng lên, sửa soạn lại trang giấy trên bàn, đọc thần ngữ viết trên giấy đêm qua.
“Ta vĩnh viễn là thiên sứ của ngài.”
“Cùng tồn tại với quang minh.”
Đẩy cửa thụ ốc ra, hắn cảm giác được không khí mới mẻ đập vào mặt mà đến, khác với thiên đường tuyệt đối tinh thuần, không khí trong rừng rậm mang theo hương vị vui vẻ thoải mái, sinh cơ của hoa cỏ cây cối dường như đều ẩn chứa ở bên trong.
Thời gian hắn ra cửa tản bộ nhìn như rất sớm, ánh mặt trời hơi sáng, lại đụng phải Metatron đang hái gì đó.
Metatron nhìn thấy hắn, ôn hòa hỏi: “Điện hạ, nghỉ ngơi thế nào?”
Lucifiel nói rằng: “Không tồi.”
Thức dậy liền giao lưu với thần một phen, tâm tình rất tốt.
“Ngươi đang hái cái gì?” Lucifiel nhìn về phía cái rổ trên tay hắn ta, “Trái cây ư? Ngươi muốn dùng để ủ rượu sao?”
Metatron thừa nhận nói: “Đúng vậy, khó được đến tinh linh tộc một lần, phải tìm một ít trái cây chưa từng dùng thử xem.”
Lucifiel thấy trong rổ của hắn ta chỉ có một phần nhỏ, bỗng nhiên sinh ra chút hứng thú, “Ta giúp ngươi đi.” Trên mặt Metatron hiện lên kinh ngạc, nếu hắn ta không có nhớ lầm, vị điện hạ này chính là chưa bao giờ đụng vào thứ này.
Không tiện ngăn cản hứng thú của Lucifiel, sau khi Metatron cẩn thận giảng giải phải hái mấy thứ đó như thế nào, Lucifiel liền tỏ vẻ đã biết, tách khỏi hắn ta tìm kiếm.
Nhìn bóng dáng đối phương, Metatron lẩm bẩm: “Xem ra tâm tình điện hạ quả thật rất tốt.”
Hắn ta buông xuống sự tò mò, chuyên tâm vào sáng sớm đi ngắt loại trái cây đặc biệt ấy.
Buổi sáng khi Atrios lại đây kiếm chuyện, liền phát hiện đã bắt hụt, trong thụ ốc cũng không có thiên sứ. ”Sớm như vậy chạy đi đâu chứ?” Atrios buồn bực với giờ sinh học của thiên sứ, nhìn xung quanh trái phải, không có nhìn thấy Lucifiel.
Hắn ta gọi một con chim nhỏ gần đó tới, tìm kiếm trong trí nhớ chim nhỏ.
Đột nhiên, mặt mày Atrios đỏ bừng, chú chim nghiêng đầu mổ hắn một chút, bay đi.
Từ trong trí nhớ ngắn ngủi của chú chim, hắn nhìn thấy hình ảnh trong khoảnh khắc Lucifiel rời giường mặc quần áo.
Thế mà lại là ngủ trần!
Đây là làm bừa!
Lúc Atrios oán giận che cái mũi, hắn nhìn thấy thiên sứ tóc đỏ đi ra từ một thụ ốc khác. Michael duỗi eo lười biếng, vui sướng nói rằng: “Ngủ ngon thoải mái.”
Atrios vỗ vỗ hai má, xuyên qua nhánh cây, nhảy tới bên kia.
“Thủ trưởng của ngươi đâu?”
“Điện hạ hẳn là đang nghỉ ngơi đi.”
Michael nhìn thấy sắc mặt hỏng bét của Atrios, nhất thời hiểu rõ, “Biết cũng không nói với ngươi.”
Atrios trừng sí thiên sứ phó này.
Ở tinh linh tộc, hắn xem như cao gầy, nhưng mà ở trước mặt Michael, chiều cao của Atrios vẫn hơi lùn, điều này làm cho hắn đau răng mà nhớ tới chiều cao chênh lệch của mình và Lucifiel.
Vì sao thiên sứ đều cao như vậy!
Vấn đề này phải ngược dòng đến suy nghĩ khi thượng đế tạo vật, những người khác không thể nào biết được.
Tính toán của Michael cũng giống những đồng bạn khác, khó được đến tinh linh tộc, tự nhiên phải đi ngao du. Hắn ta đang muốn vẫy tay từ biệt Atrios, Atrios ngăn ở trước mặt hắn ta, “Ta cho ngươi biết một bí mật, ngươi nói cho ta biết Lucifiel ở nơi nào, ta muốn tỷ thí một lần nữa với hắn, phương diện gì cũng có thể, công bằng công chính!”
Michael đặt trọng điểm ở câu nói đầu tiên, “Bí mật?”
Atrios nhướn mày, tự tin nói: “Đúng vậy, về điện hạ của các ngươi.”
Dưới dáng vẻ ngầm thừa nhận của Michael, hắn đến gần đối phương, nhỏ giọng nói rằng: “Điện hạ các ngươi thích ngủ trần.”
Michael đột nhiên kêu lên kỳ quái, “Không có khả năng!”
Atrios khinh bỉ nói: “Có gì không có khả năng?”
“Có khi ta sẽ đến tẩm điện tìm hắn, điện hạ đều mặc quần áo.” Giọng điệu kiên định của Michael rước lấy Atrios cười ha ha, “Hắn biết mặc quần áo mà, ngu ngốc! Ai lõa thể đi qua mở cửa cho ngươi!”
Atrios đẩy Michael xuống nhánh cây, muốn hắn ta hoàn thành hứa hẹn, “Dù sao ta nói là sự thật, còn chưa đến mức lừa dối ngươi, đi mau, mang ta đi tìm thủ trưởng của ngươi!”
Khi Lucifiel hái xong một rổ giao cho Metatron, hắn liền đụng phải phó quan của hắn.
Giống như gà trống bại trận.
Lucifiel dời tầm mắt từ trên người hắn ta sang chỗ khác, “Phát sinh chuyện gì?”
Sắc mặt Michael rối rắm, “Atrios muốn ta dẫn hắn tới tìm ngươi, nói là tỷ thí với ngươi một phen.”
Giữa sí thiên sứ có cảm ứng độc đáo, tìm kiếm cũng không khó, sau khi Michael tìm được Lucifiel điện hạ, tránh ra một bước, để Atrios hấp dẫn giá trị cừu hận lộ ra trước mặt Lucifiel điện hạ.
Ánh mắt Atrios sắc bén nhìn chằm chằm Lucifiel.
Lucifiel dùng khăn tay xoa xoa tay, tao nhã nói rằng: “Ngươi muốn so cái gì?”
Atrios chiến ý dạt dào, “Cái gì cũng có thể!”
Lucifiel mỉm cười, “Được.”
Bỗng nhiên sau lưng Metatron chợt lạnh, cảm thấy trong tươi cười của điện hạ tràn ngập sát khí.
Nửa giờ sau, Lucifiel bình yên vô sự dẫn dắt đồng bạn đi ra khỏi một mảnh đất trống, tỷ thí đã trần ai lạc định. Michael và Metatron đều không ngừng quay lại nhìn, mắt lộ ra vẻ đồng tình.
Khuôn mặt Atrios lấy làm tự hào, bị Lucifiel đánh thành đầu heo.
Để chấm dứt hậu hoạn, Lucifiel dùng phương thức luận võ để lại ám ảnh tâm lý cả đời cho tinh linh vương quang minh. Thiên đường và tinh linh tộc khác nhau ở chỗ, thiên đường vừa tôn sùng nghệ thuật cũng tôn sùng vũ lực, mà sí thiên sứ trưởng vừa lúc là cường giả đệ nhất tam giới.
Lucifiel dịu dàng cười thầm nghĩ: ai quy định phải so nghệ thuật với ngươi.
Lễ mừng ngày hôm sau, tinh linh vương quang minh vắng họp.
Adjaye vẫn duy trì tươi cười vi diệu, chỉ là thái độ với Lucifiel càng cung kính.
Gabriel nhìn vẻ mặt khác biệt của mỗi người bọn họ, hối hận không thôi.
“Ta bỏ lỡ cái gì vậy?”
Sau đó nàng bắt lấy Michael nhất định là biết chuyện, truy vấn chuyện trải qua, Michael nhún vai, “Còn có thể là cái gì, Atrios bị điện hạ trị một trận.”
Ba ngày sau.
Adjaye tự mình đưa mấy người Lucifiel ra khỏi tinh linh tộc.
Lúc sắp chia tay, Lucifiel khoan dung nói rằng: “Bảo hắn dưỡng thương cho tốt, về sau tùy thời có thể tỷ thí.”
Adjaye co rút khóe miệng, sâu sắc hoài nghi với việc thiên sứ đều là đơn thuần.
“Được, ta sẽ nói hắn.”
Hy vọng Atrios còn có dũng khí tìm ngươi tỷ thí.
Hết chương 37
#818 về Lucifiel điện hạ tao nhã mà bạo lực#
Trụ cột tiêu chuẩn của thiên quốc phó quân: mỹ mạo, vũ lực, thân phận.
Lucifiel: ngô thần, có phải ta rất không dịu dàng không?
Thượng đế: không sao, ngươi rất dịu dàng.
Lucifiel: vậy ta an tâm.