Chương 59: Bắt đầu thay đổi
Sau khi Lucifiel tỉnh lại có chút mờ mịt.
Trước mắt là đỉnh giường, bức vẽ sao trời nhìn quen mắt như thế, rõ ràng là tẩm điện hắn đã dọn khỏi.
Vì sao hắn nằm ở trong tẩm điện, chẳng lẽ một ngày hôm nay đều là ảo giác?
Xoa xoa trán, Lucifiel từ trên giường ngồi dậy, tóc vàng như thác, uốn lượn dừng trên gối. Hắn phát hiện y phục trên người mình cũng không có thay, vẫn là bộ khi ra ngoài, đây cũng không phù hợp thói quen của hắn.
Ánh mắt ngưng lại, hắn nhìn thấy thượng đế ngồi ở trên ghế đọc sách.
Thượng đế lật trang, “Dậy rồi?”
Tất cả nghi hoặc của Lucifiel cởi bỏ, mặt mày giãn ra, “Ừm, đa tạ ngô thần đưa ta trở về.”
Hắn cho rằng thượng đế vẫn giống như trước đây, dễ dàng vượt qua không gian, đi đến bên cạnh hắn, mang hắn về tẩm điện. Chuyện như vậy tuy rằng không phải lần đầu, nhưng mà đã rất nhiều năm không có phát sinh.
Lucifiel xuống giường, phát hiện mình ngay cả giày cũng không cởi, khóe mắt co rút một chút.
Thần tuyệt đối là trực tiếp ném hắn lên giường.
Chuyện phía sau không khó tưởng tượng, Lucifiel im lặng không lên tiếng đem dụng cụ trên giường thay đổi hết một lần, để ngừa buổi tối lúc thượng đế nghỉ ngơi bị mắc chứng ở sạch. Sau khi thu phục việc này, hắn ngồi sang phía bàn đối diện thượng đế, mở một cuộn giấy ra, bắt đầu suy tư làm thế nào sáng tạo ma pháp vệ sinh.
Ánh mắt thượng đế bay tới, Lucifiel dịu ngoan nói rằng: “Ngô thần có đề nghị gì không?”
Thượng đế nói rằng: “Không.”
Lucifiel tiếp tục cúi đầu viết quyển trục ma pháp.
Ma pháp vệ sinh hẳn là bao hàm ma pháp thuộc tính thủy, ma pháp thuộc tính hỏa, cùng với ma pháp thuộc tính phong, thủy có thể tẩy rửa vật phẩm, hỏa có thể bốc hơi nước còn lưu lại, gió có thể nhanh chóng thổi khô thổi phẳng vật phẩm.
Còn có một lối suy nghĩ khác, quay ngược thời gian, khiến vật phẩm quay về lúc còn sạch sẽ.
Cái sau khó hơn cái trước cả chục lần.
Thượng đế nhìn Lucifiel dưới trạng thái nghiêm túc, dường như ngay cả đôi mắt cũng lộ ra ánh sáng trí tuệ. Y biết hạ giới lưu hành tuyên dương cái gì mà “hiền giả”, hiền giả tri thức uyên bác, nhân phẩm cao thượng, được rất nhiều sinh linh kính yêu. Sinh linh lợi dụng loại thân phận này sau khi ch.ết tiến vào thiên đường có rất nhiều, nhưng mà dưới cái nhìn của thượng đế, “hiền giả” nào cũng không bằng Luci, cả triệu cả vạn sinh linh, chỉ Lucifiel khiến y yêu thích đến nhường này.
Thượng đế chậm rì rì nói rằng: “Luci, chuyện ngô ở Hằng Tinh thiên khiến ngươi cảm thấy phiền toái sao?”
Lucifiel lập tức buông ý nghĩ ma pháp xuống, mỉm cười đáp: “Không phải như thế, ta tin tưởng mỗi một thiên sứ đều tình nguyện giúp thần san sẻ nỗi lo, huống chi ngài ở cung điện của ta, đây là vinh hạnh của ta.”
Vẻ mặt thượng đế sâu không lường được, “Vậy là tốt rồi.”
Trong lòng Lucifiel động đậy.
Mỗi lần thần có thái độ như vậy, sẽ luôn có chuyện gì đó phát sinh một cách bất ngờ.
Vào lúc ban đêm, thượng đế bảo hắn ngủ lại, Lucifiel tạm thời quên chuyện đáng để cảnh giác đó đi. Hắn có chút kinh ngạc, nghĩ đến thượng đế không có bài xích ngủ chung với hắn, một tia mất mát khi hắn dọn khỏi tẩm điện liền biến mất.
Hắn thực tận tâm hầu hạ thượng đế, một điểm đáng để nhắc tới —— hắn tuyệt đối không cho phép thần mặc quần áo ban ngày đi vào giấc ngủ.
Thượng đế ở phương diện này vô cùng không hiểu.
Cho dù y bảo đảm trên người mình không dính đồ bẩn, cũng không hữu dụng.
Lucifiel dịu dàng mà trịnh trọng nói rằng: “Tính chất quần áo ban ngày khá cứng, vải dễ dàng bị nhăn, còn có một ít tơ vàng và bảo thạch được khảm lên ma xát đến làn da sẽ rất không thoải mái.”
Hắn giúp thượng đế thay trường bào đi ngủ mềm mại, nhẹ nhàng vén mái tóc bạc sau lưng đối phương lên, nhất cử nhất động của hắn cũng không phải là chuyên môn để lấy lòng thần, mà là phát ra từ nội tâm hy vọng thượng đế có thể có được hưởng thụ càng tốt. Hắn không muốn thượng đế giống như ở trong đại thánh đường, vĩnh viễn một thân trường bào màu trắng không thay đổi, ngay cả đi ngủ cũng không cần đặc biệt đến tẩm điện.
Thần là tôn quý nhất.
Cũng vốn nên nhận được hết thảy tốt nhất.
Không thể không nói Lucifiel làm chuyện gì cũng theo đuổi hoàn mỹ, thượng đế được hắn hầu hạ bắt đầu hưởng thụ.
Phiền toái thì phiền toái một chút, cũng là tâm ý của Luci.
Ban đêm lúc lên giường đi ngủ, thượng đế chọn vị trí xa một chút nghỉ ngơi, giữ một khoảng cách với Lucifiel. Bởi vì Lucifiel nằm nghiêng ở góc ngoài giường, cho nên cũng không có tình huống mặt đối mặt.
“Ngô thần, ngủ ngon.”
“Ừm.”
Mặt mày Lucifiel tràn ra ý cười, đây là lần đầu tiên thượng đế đáp lại với câu ngủ ngon của hắn.
Nhưng hắn không biết, thượng đế mở đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm sau lưng hắn.
Vẫn luôn không đi vào giấc ngủ.
Đến đêm khuya, thượng đế cảm thấy ý thức có chút mơ hồ, tâm thần nghiêm nghị. Sau khi dung hợp căn nguyên hắc ám thất bại, y không có phân liệt ra nhân cách ý thức mới, nhưng lại trả cái giá —— ảnh hưởng của mặt hắc ám với y gia tăng không ít.
Thượng đế bình tĩnh thu hồi cái tay suýt nữa sờ qua.
Y mặc niệm: “Ngô không háo sắc.”
Đáng tiếc ánh mắt của y vẫn nhìn lưng Lucifiel, ngay cả khi phần lớn thân thể thiên sứ bị thảm che đậy, tấm thảm mỏng manh vẫn bao quanh dáng người Lucifiel. Lúc mới sáng thế cũng không đối tượng để tham chiếu, y lấy mình làm bản gốc sáng tạo ra Lucifiel, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên y phát hiện Lucifiel vẫn có rất nhiều chỗ khác biệt y.
Thân thể Lucifiel hàng năm rèn luyện, da dẻ đường cong mượt mà nội liễm, hai chân nhìn qua rất có lực.
Còn nữa, lưng Lucifiel thẳng tắp, y bào ăn mặc chỉnh tề, tóc dài vàng kim nhu thuận xõa ở sau lưng. Cho dù là trạng thái ngủ, Lucifiel vẫn duy trì lễ nghi hoàn mỹ, tuyệt đối không làm cho mình lộ ra một mặt lơi lỏng biếng nhác.
Thượng đế không cần nắm cánh tay của mình cũng biết, khẳng định không có cơ bắp.
So với Metatron văn chức thì y còn “văn chức” hơn.
Được rồi.
Y thừa nhận đời này mình chỉ làm việc sáu ngày, nhiệm vụ ngày sáng thế thứ bảy còn ném cho đám Luci.
Tay phải rục rịch bình tĩnh nâng lên, vén tóc vàng ở lưng Lucifiel đến chỗ bả vai, lộ ra sau gáy tuyết trắng. Thượng đế lấy ra vòng cổ ánh sao mình tìm được trong tủ thủy tinh, đeo lên cho hắn.
Bảo thạch lạnh lẽo dán trên da thịt, nổi lên một trận lạnh run.
Lucifiel nói mê: “Ngô thần…”
Thượng đế dâng lên cảm giác tò mò, tới gần nghe, không biết Lucifiel sẽ nói cái gì.
Nhưng mà câu tiếp theo là ——
“Thần… đừng sờ ta…”
“…”
Biểu tình của thượng đế khựng lại, mình đeo vòng cổ cho Luci, là vì muốn thần lực nhắc nhở y gắng giữ tĩnh táo.
Cơ mà mắc cái giống gì Luci lại cho rằng y đang sờ hắn!
Thượng đế nói từng chữ: “Luci, ngô không có sờ ngươi.”
Lucifiel đang ngủ đã sớm thành thói quen phía sau có một bức tường thịt, cảm giác được thượng đế tới gần, liền dựa về sau. Lưng kề sát ngực, dường như còn có thể cảm giác được nhịp tim đập vô cùng trầm ổn khiến hắn an tâm.
Thượng đế im lặng.
Y xem xét thiên sứ tóc vàng trong ngực, muốn đẩy ra, lại không muốn làm cho đối phương bừng tỉnh.
Một đêm không ngủ, y nhắm mắt dưỡng thần.
Sáng sớm, Lucifiel cảm thấy giật mình, mình thế mà lại quần áo hoàn hảo, không có bị chiếm tiện nghi. Hắn nhịn không được nhìn thoáng qua cách buộc đai lưng, xác định không phải ngô thần cởi rồi lại giúp hắn mặc vào, bởi vì ngô thần cũng không có loại kỹ xảo buộc này.
Phải, đến nay ngô thần chỉ biết thắt một cái nơ con bướm tùy tiện.
Lucifiel quay đầu nhìn thượng đế, vừa đập vào mắt chính là đôi mắt vàng kim không hề buồn ngủ của thượng đế, hiu hiu quạnh quạnh.
Lucifiel nhất thời đoán được một khả năng, “Ngô thần, ngài không ngủ sao?”
Thượng đế lạnh nhạt nói rằng: “Nửa đêm đột nhiên ngươi nhích lại gần.”
Trên mặt Lucifiel đột nhiên nóng lên, duy trì trấn định nói rằng: “Về sau ta sẽ chú ý, xin lỗi, ngô thần.”
Thượng đế lên tiếng, sau đó thong dong lấy thảm trên lưng hắn sang, tự mình đắp ngủ.
Thực rõ ràng, thần muốn bắt đầu ngủ bù.
Lucifiel quẫn bách đến không cách nào hình dung, không dám quấy rầy thượng đế, hắn xuống giường đạp lên thảm lông, vươn tay kéo màn giường ra, lại cẩn thận kéo xuống. Hắn chân tay khẽ khàng đi thay quần áo, đeo vật phẩm trang sức quy cách sí thiên sứ trưởng, giống mỗi một ngày công tác đến đại điện làm việc. Bản thân hắn hiểu rõ, từ hôm nay bắt đầu có một loại cảm giác khác biệt.
Thần bắt đầu giữ lễ.
Không xem hắn như tạo vật bình thường nữa, cho hắn tôn trọng hắn muốn.
Ánh mắt Lucifiel lóe lóe, khóe môi tươi cười dịu dàng như nước, dung mạo vốn hoàn mỹ càng thêm rực rỡ loá mắt.
Nhưng mà hắn không có một mình vui vẻ quá lâu, Michael đã đến cung điện.
Nhìn thấy thủ trưởng, Michael dùng giọng điệu do dự hỏi: “Điện hạ, hôm qua ngài đi đâu?” Lucifiel không có đặt lòng hiếu kỳ của hắn ta ở trong lòng, “Ngày hôm qua là ngày thứ ba nhàn rỗi, buổi sáng ta đến chỗ Meta, tiếp đó đến vườn địa đàng.”
Con ngươi màu xanh lam của hắn nhìn Michael, nhướn mày nói rằng: “Có thời gian quan tâm ta, không bằng nhanh chóng bắt đầu làm việc.”
Michael nuốt tất cả vấn đề vào, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Xem ra điện hạ không hề biết chuyện.
Thiên sứ Hằng Tinh thiên đều truyền khắp, Lucifiel điện hạ ngủ ở trong ngực Yahveh, bị ôm trở về cung điện.
Michael không dám dẫn đầu nói ra chuyện này, đem bí mật nghẹn ở trong bụng, không cần hắn ta chờ bao lâu, trí thiên sứ trưởng Metatron rất nhanh lại đây.
Lucifiel kinh ngạc buông công vụ trên tay xuống, “Meta? Gần đây hình như ngươi rất chịu khó tới nơi này.”
Một chút lo lắng trong mắt Metatron tiêu tan.
Phản ứng của Lucifiel điện hạ hoàn toàn không giống tưởng tượng của hắn, chuyện này hẳn là hiểu lầm.
“Điện hạ, xin ngài chú ý hành động của Yahveh một chút, đừng quá mức phóng túng, ta trở về xử lý một việc gấp.” Metatron nhắc nhở một câu thích hợp, sau đó tao nhã hành lễ, tiêu sái rời đi.
Michael trợn mắt há mồm.
Meta, sao ngài có thể yên tâm như thế hả!
Lucifiel sinh ra lòng cảnh giác với phản ứng của Metatron, Metatron là thiên sứ hắn yên tâm nhất, Michael hoàn toàn không thể so được. Đối với lời Metatron nói, Lucifiel sẽ không làm như nói chuyện phiếm mà đối đãi.
Hắn gọi người hầu trưởng Demol, “Demol, bên ngoài có truyền lưu chuyện về Yahveh hay không?”
Demol châm chước nói rằng: “Lai lịch Yahveh điện hạ thần bí, các thiên sứ ít nhiều sẽ ngầm nghị luận một phần, xin ngài yên tâm, căn cứ mệnh lệnh ngài truyền lại, chúng ta đều xem Yahveh điện hạ là điện hạ cao quý.”
Lucifiel hỏi: “Những phương diện khác thì sao?” Trong đầu xẹt qua cái “hôm qua” mà Michael hỏi, hắn đột nhiên lại nhiều lời một câu: “Có phải ngày hôm qua xảy ra chuyện gì ta không biết hay không?”
Đầu Demol đầy mồ hôi lạnh, không đáp lời được.
Hết chương 59