Chương 62: Không bằng ngươi
Qua ba năm, năm 18 kỷ Thánh Quang, thần điện Hằng Tinh thiên xây xong.
Thiên sứ tên là “Yahveh” cũng tròn ba năm không gặp mặt thiên sứ khác, cũng không có tham dự bất cứ công việc gì, coi như một truyền thuyết thần bí của thiên đường, chỉ có những thiên sứ từng lên chiến trường mới nhớ rõ oanh động tạo ra lúc trước.
Sau khi thần điện xây xong, thượng đế cũng đến lúc phải dọn khỏi cung điện sí thiên sứ trưởng.
Ngày đó, Lucifiel tự thu dọn hành lý cho y.
Lúc tới, thần linh tóc bạc hai tay trống trơn, không có mang theo bất cứ thứ gì, tiêu sái hơn bất cứ sinh linh nào trên đời này. Nhưng mà lúc này rời đi, Lucifiel đem tất cả những thứ ăn, mặc, ở, đi lại đều nhét vào trong không gian trữ vật của thượng đế. Nếu không phải cấp bậc không gian trữ vật của thần linh lớn đến vô biên vô hạn, thượng đế cũng hoài nghi không gian trữ vật của mình sẽ bị nhét chật.
“Không cần nhiều như vậy…”
“Ngô thần, ngài là thần linh tôn quý, sao có thể sống kém hơn sí thiên sứ được.”
“…”
“Ngô thần, ngài còn muốn mang cái gì?”
Sau khi Lucifiel dọn rỗng cả tủ quần áo, nhìn trái nhìn phải, không tìm được thứ gì khác còn bỏ quên.
Thượng đế yên lặng đi đến bên cạnh giá sách, vươn tay cầm lấy sách Sáng Thế của mình.
“Đầy đủ.”
Đối với y mà nói, một quyển thần khí bạn sinh hơn xa bất cứ vật ngoài thân gì.
Lucifiel nhìn thấy quyển sách vàng kim, ánh mắt sáng ngời, hình như có ý cười, “Ngô thần, ngài vừa đi, thân phận sí thiên sứ Yahveh nên giải quyết như thế nào, nếu ngài không có bất cứ giải thích gì, chỉ sợ thiên đường sẽ có thiên sứ đoán được thân phận của ngài.”
Thượng đế thản nhiên nói: “Người thủ vệ thần điện.”
Lucifiel tích tắc hiểu rõ ý tứ của y, “Ta biết, ngày mai liền thông báo cho thiên đường.” Để một “Yahveh” không tồn tại gánh chức trách người thủ vệ thần điện Hằng Tinh thiên, người có thể nhìn thấy y chỉ có thần và sí thiên sứ.
Thượng đế còn nói thêm: “Ngô tạm thời không có cách nào dùng thánh quang, liền không cần gặp sí thiên sứ khác.”
Lucifiel trầm tư, “Ngài có thể mượn dùng thánh quang không?”
Thượng đế nghi hoặc.
“Trên cánh của ta có thánh quang ngài ban cho.” Lucifiel lý trí nói, “Nếu ngài có thể thu hồi lại sử dụng, liền có thể khôi phục dáng vẻ thánh quang bao phủ trước kia, sí thiên sứ cũng sẽ không biết dung mạo chân thực của ngài.”
Thượng đế đáp: “Không cần, đi thôi.”
Lucifiel nhanh chóng tiến lên vài bước, kêu: “Ngô thần, từ từ!”
Thượng đế dừng bước lại.
Lucifiel đưa tay giúp thượng đế chỉnh sửa trang sức quấn trên tóc bạc, áo cũng cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn.
Thượng đế tập mãi thành thói quen để hắn hầu hạ mình, hoàn toàn không có mất tự nhiên như lúc ban đầu. Lucifiel nhìn nhìn vẻ mặt thượng đế, xác định y không có bài xích, ba năm thân cận này cũng không phải là không có hiệu quả, ít nhất thượng đế đã thích ứng hơi thở của hắn.
Trước kia, thượng đế luôn không cho phép thiên sứ làm càn như thế.
“Ngô thần, lúc ngài đối mặt với Meta không cần nói thêm gì, hết thảy giao cho ta.”
“Ưm.”
“Chúng ta đi thôi.”
Đẩy cửa điện ra, Lucifiel lấy thân phận sí thiên sứ trưởng mang theo “Yahveh” đi ra khỏi cung điện.
Metatron đợi trên đại điện đã lâu, Beelzebub đứng ở bên cạnh, ngẫu nhiên đánh giá bốn phía, ý đồ nhìn thấy dấu vết Yahveh tồn tại. Nhưng hành động của hắn là phí công, bất luận nhìn từ phương diện nào, cung điện sí thiên sứ trưởng đều không giống như là có thêm một sí thiên sứ, hắn không cách nào tưởng tượng một sí thiên sứ có thể ba năm không ra khỏi cửa!
Michael nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, “Các ngươi không cần lo lắng, lập tức có thể nhìn thấy Lucifiel điện hạ và Yahveh điện hạ rồi.”
Trong sự dịu dàng của Metatron có thêm bất đắc dĩ.
“Michael, ngươi an tĩnh một chút.”
“Được rồi.”
Michael ngừng huyên náo, tiến đến bên cạnh Beelzebub, nhỏ giọng nói rằng: “Beelzebub, chờ chút Yahveh điện hạ đi ra, ngươi nhớ hành lễ.”
Beelzebub có một đầu tóc vàng nhạt, màu da trắng nõn, hàng năm hắn ở bên cạnh Metatron, ít nhiều học được sự nội liễm và bình tĩnh của Metatron. Nhưng khi hắn trừng Michael, cái loại khí chất tao nhã đến không chân thật đó liền trở nên sinh động lên.
Michael thầm nghĩ: “Biết ngay ngươi không phải cái loại thiên sứ giống Meta và Lucifiel điện hạ mà.”
“Điện hạ rất để ý vị kia.” Hắn ta nhắc nhở Beelzebub đừng hồ đồ.
Beelzebub hơi hơi cắn răng.
Sí thiên sứ ở thiên đường thân phận ưu việt, ai sẽ ngờ rằng một ngày kia đột nhiên có thêm một “đồng bạn” cao hơn bọn họ.
Vì sao điện hạ lại chấp nhận thiên sứ kia!
Ba vị sí thiên sứ tâm tư khác nhau đứng trên đại điện đã yên tĩnh lại, đột nhiên đồng loạt nhìn về một bên. Ở nơi đó, bóng dáng Lucifiel từ từ xuất hiện, tức khắc bắt lấy tất cả tầm mắt, chỉ thấy hắn dung nhan xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều là tao nhã thấm tận xương tủy, cho dù là cung điện xa hoa dùng vô số kỳ trân dị bảo kiến tạo cũng không ung dung cao quý bằng bản thân hắn.
Sự tồn tại của hắn, chính là kỳ tích của tam giới.
Khiến vô số sinh linh khuynh đảo.
Beelzebub tinh thần hoảng hốt, lẩm bẩm: “Điện hạ…”
Michael đạp chân hắn ta một chút.
Beelzebub bị đau, sau khi kịp phản ứng liền hành lễ, vừa cúi đầu, mới đột nhiên phát hiện phía sau điện hạ còn có một thiên sứ đi tới. Thiên sứ kia cũng là một thân trường bào tương tự, vạt áo choàng lại không có hoa văn, mà là thuần trắng.
Đặc biệt nhất chính là vị thiên sứ ấy có một đầu tóc bạc cực kỳ xinh đẹp.
Con ngươi Beelzebub co lại.
Toàn bộ thiên đường, hắn ta chỉ từng thấy Yahveh có tóc bạc mắt vàng kim!
Không đợi hắn ta ngẩng đầu, Metatron cũng hành lễ, “Lucifiel điện hạ, Yahveh… điện hạ.”
Thượng đế vẻ mặt thản nhiên.
Lucifiel thay thần nói rằng: “Không cần đa lễ, chúng ta cùng đến thần điện.”
Michael tinh lực tràn đầy chạy đến bên cạnh thủ trưởng, chiếm giữ một vị trí, “Điện hạ, hôm nay sao Yahveh điện hạ lại có hứng thú đi ra vậy?” Hắn ta dùng con ngươi lửa đỏ tò mò nhìn Yahveh, Lucifiel cười nói: “Michael, không được vô lễ, sau khi thần điện xây xong, Yahveh sẽ vào thần điện, trở thành người thủ vệ, phụng dưỡng thần linh, ngày sau không thuộc quản hạt của thiên đường.”
Michael giật mình nói: “Y sẽ đến thần điện ở đúng không?”
Lucifiel nói: “Phải.”
Không chỉ Metatron ngây người, Beelzebub cũng không dám tin, “Sao ngô thần đột nhiên làm ra loại quyết định này?”
Mấy vạn năm qua, thượng đế chưa từng cho phép bất cứ một thiên sứ nào ngủ lại thần điện!
Lúc này thượng đế mở miệng, “Đây là mệnh lệnh của thần.”
Lucifiel mỉm cười.
Đoàn người không có trì hoãn thời gian quá lâu, đi ra khỏi cung điện hành chính. Lucifiel nhìn về phía nơi nào đó ở tận cùng bên trong, trước đây cung điện mình ở góc trong cùng giữa Hằng Tinh thiên, kết quả thần điện vừa xây lên, lại lập ra một vị trí trung tâm mới.
Tòa thần điện này xây rất cao, đè áp tất cả cung điện.
Thần điện cao trăm mét, chế tạo sang quý giá trị nhất, khiến nó giống như một vật tượng trưng của Hằng Tinh thiên.
Thần điện không có trang bị người hầu, cửa điện rộng mở, trang trọng mà nghiêm túc, không có một trí thiên sứ nào dám tới gần thần điện mười thước. Tất cả sí thiên sứ đều biết thượng đế không cần người hầu, thích an tĩnh, liền dựng kết giới giữ yên tĩnh ở bên ngoài, phòng ngừa có trí thiên sứ nào không hiểu chuyện mà quấy nhiễu thần linh.
Lúc Lucifiel đi đến nơi này, liền phát hiện đám Gabriel ngay ở trước đó không xa, sợ hãi cảm thán nhìn thần điện.
“Lucifiel điện hạ!” Gabriel tươi cười nở rộ, sau khi nhìn thấy Yahveh bên cạnh Lucifiel liền khựng lại, sau đó cười càng xán lạn, “Yahveh điện hạ, ngày an, không ngờ ngài cũng tới xem thần điện.”
Việc giao tiếp và đối thoại giữa các thiên sứ này, thượng đế một mực làm như không nghe thấy.
Lucifiel chỉ có thể giải thích: “Y không hay nói.”
Sí thiên sứ lục tục đến đông đủ.
Bọn họ sôi nổi hành lễ với Lucifiel, sau đó mới hành lễ với Yahveh, vô hình trung cho thấy mình ủng hộ sí thiên sứ trưởng.
Ngón tay thượng đế vuốt ve sách Sáng Thế trong tay, hơi cảm thấy kinh ngạc với một màn này.
Làm thần, y đã đứng ở đỉnh, có được uy lực sáng thế và diệt thế. Nhưng mà trong thế giới y sáng tạo, bởi vì y hàng năm không nhúng tay vào sự vụ thiên đường, y trở thành tín ngưỡng trên tinh thần của thiên sứ, nhưng mà ở phương diện khác, Lucifiel cũng là tín ngưỡng của thiên sứ, các thiên sứ không chịu thừa nhận có thiên sứ nào khác áp đảo trên Lucifiel.
Luci, lại tiến thêm một bước liền có thể đánh vỡ giới hạn của tạo vật.
Đôi mắt vàng kim của thượng đế nhìn về phía Lucifiel, “Còn thiếu một ít.”
Tích lũy chưa đủ.
Lucifiel nghe vậy nói: “Yahveh đang nói gì?”
Thượng đế đối diện ánh mắt tôn kính mà dịu dàng của hắn, suy nghĩ tán đi, càng xem càng cảm thấy Luci không thể soi mói.
Nhất là chuyện chủ trì thần điện hôm nay, Lucifiel một thân trường bào trắng hoa văn vàng, tóc vàng xõa xuống, che khuất eo mông, dưới ngoại bào có thể nhìn thấy đai lưng hắn thắt chặt, hiện ra một mặt tràn ngập lực độ nam tính.
“Luci thực xinh đẹp.”
Lucifiel nhận lấy khích lệ của thần linh, thản nhiên nói rằng: “Đa tạ Yahveh khen ngợi.”
Một câu làm sự kinh ngạc của mọi người giảm xuống vài phần, Lucifiel bắt đầu thuật lại thần dụ của thượng đế một lần, “Từ hôm nay trở đi, Yahveh chính là người thủ vệ thần điện, ở trong thần điện Hằng Tinh thiên.”
Các sí thiên sứ im lặng đáp lại.
Lucifiel coi như không có nhìn thấy sự mất mát của bọn họ, nói với Metatron: “Xem thành quả của ngươi một chút nào, Meta.”
Metatron mỉm cười, mở kết giới thần điện.
Sau khi đi thăm thần điện xong, Lucifiel để các sí thiên sứ trở về, cho dù Michael muốn ở lại, cũng bị hắn đuổi đi.
Lúc đi, Michael u oán nói rằng: “Điện hạ không thương ta.”
Lucifiel mặt không đổi sắc, “Về sau thương ngươi.”
Lập tức, Michael bị Yahveh lạnh lùng nhìn chăm chú, giống như đang nói “ngươi còn muốn càn quấy tới khi nào”. Michael nhanh chóng chạy trốn, một chút cũng không muốn đối mặt lực sát thương của Lucifiel điện hạ và Yahveh điện hạ.
Sau khi cung điện yên tĩnh xuống, Lucifiel mới lên tiếng: “Ngô thần, đây là thần điện Meta xây cho ngài.”
Thượng đế nhìn đại điện, phía trước có một ngự tọa, tuy rằng không phải kết quả do thần lực ngưng tụ, nhưng mà chất lượng cũng không tồi. Ấn tượng của y với Metatron rất tốt, là một thiên sứ gần với Luci.
Nhưng mà, lời nên nói thì vẫn sẽ nói.
“Không bằng ngươi.”
“Lời này bị Meta nghe được, hắn sẽ khổ sở trong lòng.”
Lucifiel nhịn được tiếng cười, sí thiên sứ rất ít khi có tâm lý phân bì, nhưng mà cơ bản thì suy nghĩ cạnh tranh vẫn phải có. Metatron lĩnh ngộ ở lĩnh vực nghệ thuật lâu như vậy, có một vài phương diện quả thực nghiên cứu cao thâm hơn hắn.
Nhưng mà xây thần điện, lại thể hiện ánh mắt và sức sáng tạo của một thiên sứ.
Tòa thần điện này có khí độ tôn quý và khí thế, lại thiếu một loại hương vị thần tính khó có thể biểu đạt ra.
Cung điện của thần, là thoát ly thế tục.
Hết chương 62