Chương 87
Lucifiel tỉnh lại, ở trên giường nhìn chằm chằm đồ án sao trời yên lặng một hồi lâu.
Thời gian từng chút một trôi qua, đến thời gian đi làm, hắn vẫn như cũ ngay cả một chút sức lực động đậy cũng không có. Sức lực cả người tựa như tiêu hao sạch theo cảnh trong mơ ly kỳ ấy, mỏi mệt giống như mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi.
Hắn chưa bao giờ biết trước khi mình sinh ra, đã xảy ra một vụ biến cố như vậy.
Hắc ám, quang minh.
“A —— ”
Muốn cẩn thận nhớ lại cảnh trong mơ, Lucifiel lại đau đầu muốn nứt ra, cắn chặt răng, trong miệng nổi lên mùi máu tươi. Sống qua cơn đau đớn thình lình ập tới này, hắn phát hiện ký ức về cảnh trong mơ của mình biến mất hơn phân nửa.
Trán Lucifiel lộ ra mồ hôi lạnh mỏng manh, “Không đúng, rõ ràng mình mơ thấy quá khứ.”
Bất luận suy nghĩ như thế nào, chân tướng đều đã gặp thoáng qua với hắn.
Đại não trống rỗng.
Bất luận sinh linh nào trước khi sinh ra đều mơ hồ, chẳng hạn như thiên sứ chuyển thế, bọn họ vĩnh viễn không cách nào nhớ lại chuyện gì xảy ra kiếp trước. Mà phiền toái Lucifiel đụng tới lại là hắn nhớ ra chuyện trước khi sinh ra, phần ký ức này liên lụy tới bí mật ngày sáng thế thứ sáu, còn có bí mật của thần tối cao, bất luận là điểm nào cũng đều không cho phép hắn nhớ lại.
Để tìm kiếm bí mật trong mộng, Lucifiel cũng trả cái giá cực lớn.
Đầu hắn đau đớn, ù tai, nghe không rõ âm thanh, hai mắt thấy không rõ bốn phía, nước mắt chảy ra, đã ươn ướt mi mắt, so với lần ở đại thánh đường còn nghiêm trọng hơn!
Tâm hạch kịch liệt nhảy lên, lại chỉ có thể cung cấp lực lượng cực kỳ bé nhỏ.
Hắn gần như hít thở không thông!
“Mười giờ…”
Hắn dùng tay chống đỡ đầu giường, cúi đầu, tóc vàng như thác từ bên tai rũ xuống, che lại khuôn mặt tái nhợt của hắn. Hắn muốn xuống giường, nhưng chân vừa đụng thảm trải sàn, tức khắc liền suy yếu quỳ xuống.
Đây là lần chật vật nhất của hắn!
Lucifiel thấy may mắn vì nhóm người hầu tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, sẽ không đến tẩm điện tìm hắn, nếu không thì mình như vầy thật sự là không mặt mũi nào đối diện với những thiên sứ sùng kính mình.
Vì sao mình lại cảm thấy mình mạnh mẽ, là tam giới tán dương khiến hắn lạc lối sao…
Hắn yếu ớt như thế, ngay cả ký ức cũng không thể giữ lại!
Lucifiel hung hăng cắn môi, nhận được đau đớn, lắc lắc lư lư đứng lên. Hắn gọi người hầu trưởng, cố nén giọng nói muốn run rẩy, phân phó người hầu: “Hôm nay ta xin nghỉ, ngươi thay ta báo cho Curtis một tiếng.”
Ngoài tẩm điện, Demol lập tức đáp: “Vâng, điện hạ!”
Nếu là người hầu bình thường, lúc này đã rời đi, nhưng mà Demol là người hầu trưởng của cung điện hành chính này, thời gian hắn làm bạn với Lucifiel không thua kém Michael, sắc bén mà phát hiện điện hạ của mình dường như xảy ra một ít vấn đề.
Hắn ghé sát vào cửa điện, hạ giọng hỏi: “Điện hạ, bên cạnh không có người hầu khác, ngài còn có chuyện gì khác cần dặn ta không?”
Chờ đợi hắn chính là sự yên tĩnh không bình thường, quỷ dị đến cực điểm.
Demol hết hồn, “Điện hạ?”
Tay hắn đặt trên cửa điện, muốn đẩy mở, lại e ngại không có mệnh lệnh sí thiên sứ trưởng, không dám đẩy ra.
Dừng lại một đoạn thời gian, Demol nhịn xuống xúc động, xoay người đi thông báo sí thiên sứ phó. Mặc kệ trong tẩm điện xảy ra chuyện gì, điện hạ không cho hắn mở cửa, hắn liền không thể trái với tâm tư điện hạ.
Đây là một trong những nguyên nhân hắn có thể trở thành người hầu trưởng nhiều năm như vậy.
Trên đại điện, Curtis đã chờ thật lâu nghi hoặc nhìn người hầu trưởng đi ra.
Thủ trưởng của hắn ở nơi nào?
Demol cung kính đáp: “Điện hạ bảo ta thông báo ngài, hôm nay xin nghỉ.”
“Ta biết rồi.”
Curtis vô cùng khách khí bảo hắn đi làm chuyện của mình.
Nếu không phải đột nhiên đảm nhiệm chức vụ sí thiên sứ phó, Curtis và Demol coi như cùng cấp. Thiên sứ có thể ở lại cung điện sí thiên sứ trưởng, dù là người hầu bình thường nhất, cũng đều là tinh anh ngàn chọn trăm tuyển của Hằng Tinh thiên.
Curtis bắt đầu nghiêm túc làm việc, lại nói đã đọc nhiều sách cũng có một chỗ tốt, lúc đối mặt một từ ngữ xa lạ, hoặc là lời nói quanh co lòng vòng, ít nhất hắn có thể nhìn càng rõ ràng hơn so với thiên sứ khác.
Khi hắn cho rằng hôm nay cứ như vậy yên tĩnh vượt qua, cửa đại điện truyền đến một trận kinh hô.
“Yahveh điện hạ!”
“Điện hạ, ngài không thể tự tiện xông vào cung điện sí thiên sứ trưởng!”
“Nhanh cản điện hạ lại —— ”
Vài người hầu trí thiên sứ bị đá văng ra, trợn mắt há mồm nhìn thiên sứ tóc bạc cất bước đi vào cung điện.
Curtis cũng sợ ngây người, ngơ ngác nhìn y.
Dưới thấu kính thủy tinh, tất cả màu sắc đại biểu cho cảm xúc đều biến thành một loại trống rỗng. Không có màu sắc che đậy, bề ngoài chân thật của thiên sứ tóc bạc hiển lộ trước mắt hắn —— đó là dung nhan tương tự Lucifiel nhưng càng hơn một phần.
Hoàn mỹ đến rung động!
Một ngàn một vạn từ miêu tả trong sách, đều không cách nào hình dung đối phương!
Thấy vị Yahveh điện hạ đó không nhìn mình, xông thẳng đến hậu điện, Curtis nửa ngày đều không thể hoàn hồn.
Nhóm người hầu lo lắng hô: “Phó quan đại nhân, xin ngài ra tay ngăn cản!”
Bọn họ không có tư cách tự tiện đến hậu điện!
Curtis chậm rãi nói: “… Không còn kịp rồi.”
Ngay khoảnh khắc hắn ngẩn người, đối phương đã tiến vào hậu điện, sợ là chỉ có thể trông cậy vào Demol mới vừa ra hậu điện chỉnh lý vật phẩm có thời gian ngăn cản Yahveh điện hạ.
Hắn không thể không cảm khái lá gan của sí thiên sứ đại nhân quả nhiên lớn, ngay cả kết cục vào ngục giam thiên sứ cũng không sợ.
Trên hành lang hậu điện, Demol đang điều chỉnh đèn ma pháp, bảo đảm độ sáng nhất trí. Một cung điện đẹp hay xấu, quyết định bởi chỉnh thể và chi tiết, nếu Lucifiel điện hạ đã cho hắn quyền lợi hành tẩu ở hậu điện, hắn tự nhiên sẽ tăng thêm lợi dụng, không để cung điện của điện hạ lưu lại bất luận tai họa ngầm gì không tốt.
Huống chi hôm nay điện hạ chẳng biết tại sao mà không có tiếng động, khiến hắn có chút lo lắng.
Demol liên tiếp quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía tẩm điện hiện lên sầu lo, “Điện hạ đang ngủ sao?”
Lấy cớ này thật miễn cưỡng.
Chuyện đã xảy ra ở cửa đại điện, Demol hoàn toàn không nghe được, hiệu quả cách âm giữa hậu điện và tiền điện không tồi, âm thanh có ồn ào hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến hành lang yên tĩnh. Trừ chủ nhân cung điện, không có trí thiên sứ nào có thính lực tốt đến mức có thể xuyên thấu nguyên liệu cách âm ma pháp, nghe được nhất cử nhất động ở tiền điện.
Demol chính là dưới tình huống như thế, vẻ mặt mờ mịt nhìn thiên sứ tóc bạc tiến vào nơi đây.
“Yahveh… điện hạ?”
Nơi này không phải nơi ngài nên tới a a a a!
Thượng đế đối với những cản trở đó thấy mà không hỏi, một lòng một dạ đi đến tẩm điện Lucifiel. Tốc độ y đi lại nhìn như tao nhã bình tĩnh, trên thực tế tốc độ cực nhanh, hai ba phát liền vứt Demol ở sau người.
Luci!
Trong lòng thượng đế thầm gấp, có chút ghét bỏ đám người hầu xen vào việc của người khác.
Nếu không phải do không thích hợp lấy thân phận thần linh đến tẩm điện, y đã sớm trực tiếp thuấn di qua rồi. Nhìn thấy bộ dáng Lucifiel hôn mê, sáng hôm nay y quả thực bị hoảng sợ.
Chẳng lẽ là mặt hắc ám làm chuyện gì không tốt, dẫn đến Luci lực lượng cạn kiệt, hôn mê bất tỉnh?
Thượng đế vì khả năng này mà căm tức.
Đến tẩm điện, y không do dự đẩy cửa điện, ánh sáng ma pháp trên cửa điện chợt lóe rồi biến mất, bị y dùng thần lực mạnh mẽ phá giải.
Tiếng hô to của Demol theo đến, “Yahveh điện hạ, ngài không thể đi vào!”
“Rầm” một tiếng.
Cửa điện mở ra, lại bị y đóng sầm lại, kín kẽ.
Demol đau dạ dày nhìn cánh cửa này, Yahveh điện hạ đã mạnh mẽ đi vào, nhưng mà hắn không có cách nào học theo Yahveh điện hạ, làm thiên sứ thứ hai xông vào tẩm điện, đây chính là tội danh cấp tám đó!
Thảm trải sàn tuyết trắng bao trùm đa số vị trí trong tẩm điện, mềm mại mà ấm áp, cùng với bài trí bốn phía xây dựng ra một loại không khí an bình. Nơi Lucifiel hôn mê ở bên cạnh tủ thủy tinh, nhìn ra là trước khi hắn mất đi ý thức, muốn đi lấy thuốc trong tủ thủy tinh, nhưng lại thất bại trong gang tấc, khiến tình huống của hắn bị thượng đế phát hiện.
Thượng đế ôm lấy Lucifiel, đặt thiên sứ lên chiếc giường chưa chỉnh lý.
Nhìn thấy Luci cắn chặt khớp hàm, trên môi có vết máu, thượng đế giống như hiểu rõ cái gì đó.
“Luci, trầm tĩnh lại, ngô ở nơi này ——” thượng đế vỗ nhẹ đầu vai Luci, dùng phương thức trúc trắc an ủi thiên sứ của mình, “Ngô sẽ không thương tổn ngươi.”
Ấn đường Lucifiel vẫn cứ nhíu chặt, sắc mặt thống khổ.
“Thần…”
Nội dung hắn nói mê, khiến thượng đế vốn chỉ hơi áy náy tức khắc tăng vọt gấp bội.
Thượng đế đặt tay trên ngực trái Lucifiel, cảm giác tâm hạch suy yếu nhảy lên dưới bàn tay.
Thượng đế quyết đoán rót vào thần lực vạn năng.
Thần lực là lực quang minh thuần túy nhất thế gian, đủ để bổ sung lực lượng thiên sứ tiêu hao. Có thể nói đây là hành vi cực kỳ xa xỉ, bởi vì Lucifiel không có khả năng sử dụng thần lực, số thần lực đó cuối cùng sẽ chuyển hóa thành lực lượng thấp hơn một bậc.
Lucifiel dưới thần lực ảnh hưởng, sắc mặt lúc hôn mê khôi phục một chút hồng nhuận.
Nhưng mà khớp hàm hắn còn chưa có buông ra.
Nếu là người khác, khẳng định sẽ từ từ mà đến, không dám cưỡng ép Lucifiel. Nhưng mà thượng đế không có loại thường thức này, trực tiếp vươn tay bóp cằm Lucifiel, ngón cái chặn hàm răng, dùng ngoại lực mở môi Lucifiel ra.
Đôi môi không cách nào khép lại khẽ nhếch lên, đầu lưỡi đỏ tươi, theo hô hấp phập phồng.
Một ít nước bọt trong suốt từ khóe môi thiên sứ, theo ngón tay thượng đế chảy xuống, tản mát ra mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Thượng đế nhìn ngón tay của mình, có chút cổ quái không thích ứng.
Y xoa xoa tay trên đệm trải giường, trên đệm trải giường tuyết trắng lập tức lưu lại vết nước. Thượng đế không có một chút ngại ngùng, buông xuống tạp niệm vừa rồi, cẩn thận tìm kiếm chỗ bị thương của Lucifiel.
Dưới cái nhìn của y, chuyện thiếu đạo đức mà mặt hắc ám có khả năng làm nhất, chính là chiếm thân thể Luci.
Y thắc mắc mà không được giải đáp.
Đã hạ ngôn linh cấm dục, mặt hắc ám không đạo lý nào có thể đắc thủ.
Để xác định suy nghĩ của mình, thượng đế rút đai lưng Lucifiel ra, đai lưng tơ tằm trượt theo thắt lưng mẫn cảm, khiến Lucifiel run rẩy, phát ra một chút nức nở mâu thuẫn. Thượng đế ngồi ở bên giường, dùng một cánh tay ôm lấy Lucifiel, một tay khác cởi y phục của hắn, rất nhanh thân thể trần như nhộng của thiên sứ liền lộ ra.
Hình ảnh kinh tâm động phách như vậy, có thể khiến bất cứ một sinh linh si mê Lucifiel nào nổi điên.
Đáng tiếc nhìn thấy cảnh này chính là thượng đế.
Tâm tư thượng đế hoàn toàn không đặt trên sắc đẹp thân thể, về thân thể Luci, y biết còn nhiều hơn cả chính Luci. Lực chú ý của y tập trung trên việc tìm kiếm dấu vết, nhưng mà làn da Luci không có tỳ vết, một chút vết đỏ khác thường cũng không có, bóng loáng như ngọc, thượng đế vẫn chưa yên lòng, phương pháp tiêu trừ máu bầm có rất nhiều.
Lấy sự cẩn thận của Luci, khả năng lưu lại loại dấu vết rõ ràng đó không lớn.
Thượng đế thấp giọng: “Hẳn là… không có đi?”
Nhìn thoáng qua Lucifiel chưa thức tỉnh, đôi mắt vàng kim của thượng đế trầm xuống, tay đưa vào trong qυầи ɭót Luci, ở giữa hai chân, đầu ngón tay hơi đè xuống, liền tiến vào bên trong.
“A!”
Lucifiel bỗng nhiên giãy dụa lên.
Cho dù mất đi ý thức, thân thể hắn cũng có đầy đủ cơ chế tự mình bảo vệ!
Đây là đang xâm phạm thân thể hắn!
Sau một lúc lâu, thượng đế mặt không đổi sắc thu hồi tay, cũng xoa xoa trên đệm trải giường, giống như làm vậy là có thể che giấu hành vi hỏng bét vừa rồi. Y mặc quần áo cho Lucifiel, vuốt lại sợi tóc hỗn độn, giống như là đang chỉnh lý tạo vật hoàn mỹ nhất của mình, nhưng mà so với thái độ chân chính khi đối mặt với tạo vật, y vô ý thức dành ra rất nhiều ôn hòa không nên có.
“Luci, không có việc gì đâu, ngủ đi.”
Giọng nói thượng đế xen lẫn với ngôn linh, hiệu quả lập tức nhìn thấy.
Lucifiel ở trong ngực y nặng nề ngủ, đôi mắt đã thả lỏng ra.
Hết chương 87