Chương 91: Buổi tối không ngừng ước hẹn
Lucifiel nhặt một mảnh nhỏ dưới đất lên, nhìn kỹ.
Dơ bẩn đã biến mất.
Mảnh nhỏ là màu vàng, cực kỳ giống hoàng kim, trong đó ẩn chứa lực lượng thất mỹ đức. Đầu ngón tay hắn vuốt qua, chỗ mặt cắt trơn nhẵn, hiển nhiên là dấu vết bị thượng đế dùng thần lực cắt đứt.
Giới luật thất mỹ đức ở trạng thái này không cách nào nói chuyện, quyến luyến nằm ở trên bàn tay chủ nhân.
Nó đã đứt quen rồi, cũng không đau cỡ nào.
Lucifiel nhẹ nhàng chọt nó vài cái, “Nói không lựa lời, may mà thần không chấp nhặt với ngươi, còn giúp ngươi tinh lọc hắc ám.”
Giới luật thất mỹ đức làm như không nghe thấy.
Thượng đế phá hủy thất mỹ đức của điện hạ, chính là địch nhân vĩnh viễn của nó!
“Ngươi đó, nhất định phải triệt để biến thành gông xiềng thất tông tội mới cam tâm sao?” Lucifiel cũng biết chỉ mấy câu ngắn ngủn thì không nói thông được, buông tha việc tẩy não, nhìn ra không trung ngoài cửa sổ, “Ta còn có rất nhiều chuyện chưa hỏi thần, cũng không biết vài ngày kế, ngô thần có bằng lòng nhìn thấy ta hay không.”
Cảm giác bị nhìn thấy lịch sử đen tối, Lucifiel hiểu, liền săn sóc mà cho thượng đế một đoạn thời gian “chữa thương”.
Tầng thứ năm Hỏa Tinh thiên, Samael vội vã về chỗ của mình, Hetty vừa thấy thủ trưởng tay không mà về, cực kỳ kinh dị, “Samael điện hạ, ngài cũng không cách nào mang Yahveh điện hạ đến sao?”
Samael lập tức quát lớn: “Về sau đừng nhắc tới chuyện về Yahveh điện hạ!”
Hetty không lên tiếng.
Lần đầu thấy Samael phát hỏa như thế.
Nàng bưng cho Samael tách trà, Samael một hơi uống cạn, thất hồn lạc phách ngồi đó.
Hetty: “À…”
Samael khôi phục một ít tinh thần, hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Beelzebub điện hạ ở trong một gian phòng khác chờ ngài.” Hetty vô tội chỉ chỉ cách vách, thiên sứ báo cáo Yahveh lần này chính là trí thiên sứ phó, những thiên sứ khác ở Hằng Tinh thiên cũng không dám làm loại chuyện này.
Samael cắn răng, “Người kia!”
Báo cáo ai không được, cố tình lại báo cáo đến chỗ thượng đế!
Căn phòng cách vách, Beelzebub đang vừa ăn đặc sản của ngục giam thiên sứ, vừa uống trà. Coi như mình bị cách chức, làm việc cho ngục giam thiên sứ, Samael cũng dựa theo ngày nghỉ của thiên sứ bình thường mà cho hắn nghỉ ngơi, hai ngày này chính là ngày nghỉ của hắn.
Ngày hôm qua về Hằng Tinh thiên, hắn nhìn thấy Yahveh xông thẳng vào cung điện sí thiên sứ trưởng, cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. Hắn không có lập tức tuôn chuyện này ra ngoài, nhưng mà theo một ngày quan sát, hắn phát hiện Yahveh thế mà buổi tối cũng không có rời khỏi cung điện! Điều này làm cho hắn không thể nhịn được nữa!
Yahveh đã là thiên sứ thành niên, thời kỳ điện hạ giáo dục cho y đã sớm qua rồi!
Beelzebub chua đến đau cả răng.
Thiên sứ không thể phạm nguyên tội ghen tị, cho nên hắn quyết đoán đi báo cáo, nội dung báo cáo: thiên sứ xông vào cung điện sí thiên sứ trưởng, mà còn ngủ lại, trái với quy tắc thiên sứ.
Báo cáo chuyện này xong, hắn thần thanh khí sảng lại đây chờ đợi kết quả.
Nhận thấy Samael lại đây, Beelzebub vui mừng nhìn về phía hắn ta, “Samael, chuyện làm thế nào rồi?”
Mặt Samael tái đi, “Nói chuyện chú ý một chút!”
Đừng nói cứ như có giao dịch lén lút với hắn ta vậy! Lỡ như thượng đế nghe thấy liền xui xẻo!
Beelzebub phất phất tay, “Ta và ngươi đừng chơi mấy trò khách sáo đó, đợi lâu như vậy, ta chính là tới hỏi kết quả, ngươi định tội danh gì cho y, cấm túc bao lâu?”
Tim Samael mệt mỏi quá man.
Mới đầu Beelzebub còn xem hắn ta là thủ trưởng, cẩn trọng làm việc, không quá mấy tháng liền lộ nguyên hình.
Hắn ta giữ vững tinh thần, nghiêm túc nói rằng: “Yahveh điện hạ vô tội, ngày sau cũng không có tội.”
Beelzebub khẽ nhếch môi, ánh mắt khiếp sợ.
“Nghe rõ chưa?” Samael mở cửa, tránh ra, “Ngươi có thể đi rồi, về sau đừng làm chuyện như vậy, đây là ta khuyên nhủ ngươi.”
Beelzebub theo bản năng đi ra vài bước, đột nhiên kịp phản ứng.
“Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
“Đúng rồi, có phải điện hạ nhúng tay, cho nên ngươi buông tha Yahveh hay không?”
Pháo liên thanh liên tiếp bắn ra, cuối cùng Samael cũng hiểu rõ cảm nhận lúc ấy của Lucifiel điện hạ, biết rõ chân tướng, lại bởi vì không có cách nào nói ra, chỉ có thể mang vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn mình.
Samael giải thích: “Cái gì cũng không phải.”
Hắn ta đẩy Beelzebub ra khỏi phòng, đè thấp giọng cảnh cáo một câu, “Có liên quan đến thần.”
Beelzebub sợ hãi ngậm miệng.
Trở lại tầng thứ tám Hằng Tinh thiên, Beelzebub có chút mất mát nhìn thần điện sừng sững ở chính giữa. Bố trí tương tự với đại thánh đường tại Thủy Tinh thiên, thần điện nằm ở khu vực quan trọng nhất, tượng trưng cho địa vị thần linh, nhưng mà thần điện cho tới bây giờ cũng chưa từng triệu tập bọn họ, chỉ cho phép một sí thiên sứ là Yahveh vào trong đó.
Yahveh là sí thiên sứ không hợp tư cách, không chia sẻ công việc, không tham gia vào vòng quan hệ của bọn họ.
Nhưng mà điện hạ thích y.
Mũi Beelzebub đau xót, khổ sở đi đến cung điện trí thiên sứ trưởng một chuyến.
Metatron nhìn thấy hắn đến, mừng rỡ dừng công việc, cười nói: “Beelzebub, hôm nay là ngày nghỉ của ngươi sao?”
Beelzebub rầu rĩ nói rằng: “Metatron điện hạ, trong lòng ta khó chịu…”
Metatron lập tức bảo người hầu đóng cửa điện.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn đi xuống ghế của mình, dịu dàng hỏi. Beelzebub dưới sự trấn an của hắn dần dần nói ra chuyện hôm nay, Metatron lộ ra vẻ kinh dị, chờ đến khi nghe nói Samael không công mà về, Yahveh điện hạ vô tội, vẻ mặt của hắn mới có thêm một chút đông lạnh.
Metatron trầm ngâm, “Ta đi gặp điện hạ.”
Beelzebub thoát ra từ trong hồi ức, kinh hoàng kéo hắn lại, “Không thể đi.”
Metatron khó hiểu nhìn hắn ta.
Beelzebub nói rằng: “Chuyện này có liên quan đến thần, nếu không sai, thì chính là là thần miễn đi tội của Yahveh.”
Metatron tín ngưỡng kiên định yên lặng một khắc, gian nan sửa đổi ý kiến.
“Một khi đã như vậy, chúng ta tự nhiên phải vâng theo.”
“Ưm…”
Beelzebub ủ rũ lên tiếng, cảm giác cả ngày hôm nay đều mất mặt.
Chuyện miễn phạt Yahveh và thượng đế bảo vệ Yahveh lập tức truyền ra trong các sí thiên sứ, ngay cả Gabriel không quá quan tâm tới Hằng Tinh thiên cũng cố ý chạy đến ngục giam thiên sứ, tìm Samael hỏi tình huống lúc ấy.
Samael cho nàng một cái liếc tức giận.
“Không nên hỏi thì đừng hỏi!”
“Samael, nói đi, chung quy thì ta phải biết một ít hướng đi của thiên đường chứ.”
“… Ta thật sự không thể nói.”
“À.”
Gabriel mím môi, trên mặt cũng không có bao nhiêu bất mãn, “Xem ra ta cũng không thể đắc tội Yahveh.”
Samael châm chích nói rằng: “Phải kêu điện hạ.”
Gabriel nhanh nhẹn sửa miệng, “Ờ, Yahveh điện hạ, Yahveh điện hạ tôn kính.”
Samael có chút không biết làm thế nào với sự khinh mạn của nàng, hết cách rồi, chuyện này thật sự là đánh vỡ cân bằng giữa các sí thiên sứ, cho dù là Lucifiel điện hạ được sủng ái nhất, cũng không có khả năng hưởng thụ chuyện “miễn phạt”.
“Gabriel, nghe lời ta không sai đâu, xem y giống như Lucifiel điện hạ nà tôn kính.”
“Làm không được.”
“Tận lực! Giả bộ cũng phải giả bộ cho ta.”
“Được rồi, ta cố hết sức vậy.”
Gabriel nhún vai, lấy ra một chai nước hoa mới chế tạo phun lên trên người hắn ta một chút, “Được rồi, không thảo luận những chuyện nghiêm túc đó nữa, ngửi mùi nước hoa này xem, đây là sản phẩm chủ yếu tháng sau.”
Samael dưới mùi nước hoa nồng nặc hắt xì một cái thật mạnh.
Hắn che mũi, nổi giận gầm lên một tiếng, “Gabriel, lấy cái thứ này ra cho ta!”
Gabriel nhét chai nước hoa về trong tay áo, chạy nhanh như chớp, “Ha ha ha ngươi vẫn mẫn cảm như vậy, ngay cả nước hoa cũng chịu không nổi, quá kém tắm!”
Samael lộ ra gân xanh.
Mình quá dung túng mấy đồng bạn này rồi, dẫn đến bọn họ đều leo lên trên đầu mình!
Sự khoan dung ở thiên đường chung quy vẫn lớn hơn những cảm xúc mặt trái khác, phong ba vừa qua, các sí thiên sứ dùng phương thức của mỗi người tỏ vẻ tôn kính với Yahveh, ngẫu nhiên đi ngang qua thần điện, bọn họ cũng sẽ mở miệng chào hỏi.
Cho dù…
Trong thần điện chưa bao giờ đáp lại.
So sánh ra, Lucifiel xem như sinh hoạt trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.
Ban ngày thượng đế ở đại thánh đường, hắn không cần cố kỵ, an tâm làm việc là được; buổi tối, Lucifiel dưới “dự cảm không tốt”, quyết đoán ra ngoài tìm Metatron.
Liên tiếp vài ngày nửa đêm ngắm hoa, khiến Meta buồn ngủ sắp ch.ết.
Để trí thiên sứ trưởng của thiên đường còn có thể xử lý công vụ, Lucifiel buông tha cho Metatron đã bị hắn tr.a tấn sâu sắc, đi tìm Beelzebub cũng ở gần đó. Trong khoảng thời gian này Beelzebub vừa vặn không ở ngục giam thiên sứ, trở thành lựa chọn tốt nhất của hắn.
Hành động này khiến Beelzebub hưng phấn đến không kiềm chế được, hận không thể mở tiệc trà vào mỗi buổi tối. Lucifiel cảm thấy mình tìm đúng thiên sứ rồi, tuy rằng Beelzebub còn trong lúc bị phạt, nhưng chỉ có Beelzebub có thể không hỏi nguyên do, vui tươi hớn hở theo mình thức đêm.
Để bồi thường cho Beelzebub, hắn thuận tay mang theo một vài quyển sách ma pháp.
Ừm, buổi tối chính là lớp bổ túc ma pháp.
Hơn nữa hắn còn có thể tăng thêm một ít yêu cầu nội dung cao, chẳng hạn như: thần ngữ.
Học bổ túc ma pháp còn đỡ, Beelzebub am hiểu ma pháp hơn Michael, nhưng mà vừa tiếp xúc với thần ngữ trong truyền thuyết, khuôn mặt tươi cười của hắn ta tức khắc liền ch.ết cứng, bị thần ngữ phức tạp đáng sợ nhét đầy đầu óc vô tri vô giác.
Cảnh tượng như vậy, cho dù là hắc thượng đế tâm tình không tốt, cũng sẽ nhịn không được cười ra tiếng.
Sắc mặt Beelzebub rất phấn khích!
Nhất là lúc đáp không được, ánh mắt Beelzebub nhìn Lucifiel đều là tuyệt vọng, khiến hắc thượng đế không tự chủ được mà nhớ lại bộ dạng khi Lucifiel học tập. Hai người hoàn toàn khác nhau, tính tích cực của Lucifiel với việc học tập thần ngữ cực cao, hơn nữa thứ như thần ngữ, không nắm giữ phần lớn ngôn ngữ thế gian, ngay cả tư cách nhập môn cũng không có.
Hắc thượng đế chống má, nghĩ thầm rằng: coi như ngươi giải trí cho ngô, tạm thời không truy cứu trách nhiệm của ngươi.
Trái lại y muốn nhìn xem, Lucifiel có thể kéo lấy Beelzebub bao lâu.
Qua một tháng.
Beelzebub lao tâm lao lực quá độ, ban ngày làm việc đều hốt hoảng, lúc đi kiểm tr.a ngục giam thiên sứ cũng phạm một ít sai lầm.
Samael không thể không đi tìm Lucifiel tâm sự.
Chỉ ra việc nhân viên của hắn ta làm việc xuất hiện sai lầm, xin buổi tối đừng tìm Beelzebub thức đêm nữa.
Lucifiel thở dài: “Đấy là lỗi của ta, nhờ thay ta chuyển cáo cho hắn, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Samael yêm tâm rời đi.
Quay đầu, Lucifiel liền hẹn người hầu trưởng Demol của mình.
“Buổi tối đừng đi.”
“… A!”
Demol bị “niềm vui bất ngờ”này đập cho choáng váng, điện hạ muốn hắn làm ấm giường sao?
Ánh mắt Lucifiel liếc qua, “Đừng nên suy nghĩ bậy bạ, ta tìm ngươi có chuyện khác.”
Demol thất vọng.
Được rồi, mình làm việc nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể nói chuyện riêng với điện hạ vào buổi tối.
Cái này xem như… hẹn hò nhỉ?
Hết chương 91