Chương 30: Hiểu lầm (tiếp theo)
Vừa ra khỏi nhà hàng, một trận gió lạnh thổi qua, Iven bị gió thổi vào có chút lờ mờ, vội vã đi tới khúc quanh, gió mới yếu đi một chút. Bị gió thổi như thế, Iven cũng thanh tỉnh một ít. Y thiếu chút nữa bị Corrine chọc giận điên lên. Trước đây lúc yêu Corrine, y theo bản năng liền quan tâm đến mọi thứ của hắn, thế nhưng hiện tại, mỗi câu Corrine nói đều khiến y cảm thấy phiền toái. Y chán ghét Corrine bá đạo, chán ghét Corrine tự cho là đúng. Iven đứng tại chỗ, nhìn người tới tới lui lui, cũng từ từ tỉnh táo lại.
Bây giờ đã mùa đông, cũng là thời gian lạnh nhất ở Klims, trên bầu trời hiện đầy mây đen, cành cây trụi lá đung đưa trong gió, khí lạnh xông vào y.
Iven giơ tay lên nhìn đồng hồ tay một chút, sáu giờ mười phút, phim bắt đầu lúc sáu giờ. Iven quay đầu nhìn lại, nhà hàng này cách rạp phim không xa, y vừa định gọi cho Daniel, James liền gọi đến.
"Iven, anh đang ở đâu?"
"Bên ngoài gió lạnh, có chuyện gì không?"
"Một mình?"
"Đúng vậy."
"Đã như vậy, anh cũng nhanh trở về đi, có một chút chuyện muốn nói với anh một chút."
Cúp máy, Iven trực tiếp trở về nhà. Đẩy cửa ra, phu nhân Mary và James đều sắc mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sa lon.
Iven đi tới trước mặt phu nhân Mary, hôn lên má bà, cười nói: "Phu nhân, người như vậy là muốn thẩm vấn phạm nhân sao?"
Gương mặt căng thẳng của phu nhân Mary cũng nở nụ cười: "Iven, mau nói hết chuyện xấu cậu làm đi."
"Sáng nay len lén rửa chén có tính không?" Iven trừng mắt nhìn nói.
Bầu không khí trong phòng khách nhất thời tốt hơn chút, phu nhân Mary nghiêm túc: "Iven, ta và James muốn đi thành Oss."
"Đi nghỉ sao?" Iven hỏi.
"Có thể phải ở lại một thời gian dài, cũng có thể không trở lại."
Trên mặt Iven lộ ra vẻ kinh ngạc. Mẹ con Mary sống nương tựa lẫn nhau, ở trấn Johan, có nhà của mình, vì sao phải đi Oss thành chứ?
"Mẹ ta bệnh nặng, ta phải trở về chăm sóc bà." Phu nhân Mary nói, "Kỳ thực ta sinh ra ở thành Oss, trong nhà cũng là quý tộc. Gia đình quý tộc, tranh chấp rất nhiều, ta từ nhỏ không thích nơi đó, cũng không thích mẹ ta, lòng dạ của bà quá độc ác. Sau này ta gặp được baba của James. Hắn là một công nhân, ta muốn kết hôn với hắn, bị cả gia tộc phản đối. Lúc còn trẻ, tình yêu cao nhất, hơn nữa ta cũng không muốn ở lại nơi đó. Vì thế ta không để ý phản đối của cha mẹ, cùng hắn về trấn Johan, sau đó ở chỗ này sinh sống. Bởi vì tức giận, mẹ ta không để ý tới ta nữa, ta cũng không liên hệ với người trong nhà. Hiện tại mẹ ta bệnh nặng, cho dù có oán hận, cũng đã nhiều năm như vậy, cho nên ta phải trở về nhìn bà một cái."
Bốn năm qua, y từ trước đến nay đều ở cùng một chỗ với mẹ con Mary, mẹ con bọn họ cũng giúp y rất nhiều, Iven từ lâu đã coi bọn họ như người thân, chợt nghe bọn họ phải rời đi thậm chí có thể không trở về. Iven ban đầu là khiếp sợ, sau đó là không muốn.
"Hơn nữa, James... Đổi một môi trường khác đối với nó có thể sẽ khá hơn một chút." Phu nhân Mary thấp giọng nói.
Iven đi tới bên người phu nhân Mary, đưa ra hai tay ôm phu nhân Mary vào lòng. Phu nhân Mary mới năm mươi tuổi, năm mươi tuổi, kỳ thực là độ tuổi tốt nhất. Thế nhưng vóc người phu nhân Mary cũng đã hơi mập ra, trên đầu có chút bạc. Iven đột nhiên có chút chua xót trong lòng. Chồng mất sớm, người phụ nữ này một mình nuôi con lớn lên, từng có những ngày tháng chật vật. Iven ôm ohu nhân Mary, đột nhiên cảm thấy có một luồng ấm áp truyền tới.
"Phu nhân, cảm ơn người, cảm ơn người đã giúp đỡ con và Ryan. Bốn năm qua, nếu như không có người và James, cuộc sống của con sẽ rất gian nan." Iven cảm kích nói.
"Iven, cậu là một người kiên cường, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, ta đã nhìn ra." Phu nhân Mary cười nói, "Trước đây ta một mình nuôi James, cũng có người giúp ta như thế."
Iven thu thập xong tâm tình, buông phu nhân Mary ra, mỉm cười rực rỡ: "Hai người khi nào xuất phát?"
"Vé máy bay là trưa ngày kia." Mary nữ sĩ nói, "Iven, cậu vẫn là ở chỗ này đi, thuận tiện giúp chúng ta trông nhà. Chờ đến khi chán ở thành Oss, có thể chúng ta sẽ trở lại. Ryan..." Trong lòng phu nhân Mary đang không ngừng nghĩ đến Ryan, rốt cục triệt để òa ra. Dù sao cũng là nơi sinh sống mấy năm, làm sao có thể bỏ được?
"Sau này con sẽ dẫn Ryan đến thành Oss thăm người." Iven an ủi.
Phu nhân Mary nữ sĩ mang theo tâm tình ưu thương thương tâm trở về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại Iven và James. Thanh niên nhắm mắt tựa trên ghế sa lon, lúc này vành mắt nhàn nhạt đen, tóc màu hạt dẻ dính sát vào sườn mặt, có vẻ uể oải khó tả.
"James..." Iven nhẹ giọng kêu một tiếng.
Thanh niên chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn Iven, nhất thời bị ánh mắt thâm tình của Iven làm hoảng sợ: "Iven, không nên dùng ánh mắt này nhìn em!"
Iven hung hăng trừng James.
James: "..."
"Chứng mất ngủ của em khá hơn chút nào chưa?" Iven hỏi.
"Daniel cho em một ít thuốc, tốt hơn rồi." James nói.
Iven do dự một chút, tiếp tục hỏi: "James, người kia rốt cuộc đã làm gì em?"
James một lần nữa nhắm hai mắt lại, không nói gì thêm. Trong phòng khách lại yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng đồng hồ.
Lúc Iven gần như cho rằng James đang ngủ, James rốt cục mở hai mắt ra: "Hắn lừa em. Hắn dùng chân tâm và ôn nhu dối trá của hắn làm thành một cái lưới, để em rơi vào trong đó, sau đó biến mất không dấu vết."
"Cho nên em bây giờ mất ngủ, là bởi vì vẫn thích hắn, hay là bởi vì muốn quên hắn?" Iven tiếp tục hỏi.
Biểu tình của James đột nhiên cáu gắt: "Em không biết..."
Iven không hỏi tiếp: "James, em còn có phu nhân Mary. Vì thế mặc kệ em làm cái gì, đều phải nghĩ cho bà, không thể để bà tổn thương."
"Cũng là bởi vì bà, em mới muốn sống tiếp, nếu không đã sớm điên rồi." James cười khổ nói, "Iven, còn anh? Chúng ta đều là bị người thương tổn, từ ý nghĩa nào đó mà nói thực sự là đồng bệnh tương liên!"
"Anh đã tới cực hạn rồi, nhớ lại, cũng không gì hơn cái này."
James một mập mỉm cười: "Iven thân ái, anh và Daniel mặt than kia tiến triển đến bước nào rồi? Hắn đêm nay đi xem phim với Ryan cục cưng sao?"
Iven cũng nghiêm túc suy nghĩ. Daniel đối tốt với y, có thể nhìn ra là đang theo đuổi y... Thế nhưng trạng thái của y bây giờ, căn bản không có biện pháp tiếp nhận một người khác tiến vào cuộc sống của y. Biểu tình trên mặt Iven đột nhiên nghiêm túc: "Xem ra anh cần cùng Daniel hảo hảo nói chuyện một chút."
"Iven, anh không cần sợ làm chậm trễ Daniel, vài năm tới, mặt than kia vẫn không có người muốn." James vừa cười vừa đi về phòng.
Phòng khách thoáng cái trống trải. Nghĩ mấy ngày nữa, phu nhân Mary và James sẽ phải rời khỏi, Iven đột nhiên cảm thấy trong nhà cũng trở nên vắng lạnh. Thống khổ tách khỏi người thân, khiến Iven ở trong phòng khách ngồi yên hồi lâu, mới dừng lại.
Giữa người và người rồi sẽ chia ly, thế nhưng cuộc sống vẫn cứ trôi.
Iven ở trong phòng khách ngồi một chút, liền đi trở về phòng mình. Mấy năm này, phu nhân Mary giúp y rất nhiều. Công việc của y không tự do như vậy, có lúc quá bận, đều là phu nhân Mary hỗ trợ chăm Ryan. Nếu phu nhân Mary rời đi, như vậy y phải mời một bảo mẫu.
Iven mở máy tính ra, đầu tiên tr.a xét tài khoản của mình. Bốn năm qua, tiền lương của y với tiền thưởng tổng cộng là ba trăm vạn, trừ đi tiền dùng hằng ngày và tiền thuê nhà còn lại hai trăm vạn, toàn bộ để ở ngân hàng. Mà tiền chữa bệnh của Ryan và tiền tạo tim mới dùng mười triệu khi ly hôn, mười triệu bây giờ còn dư lại năm trăm vạn. Vì thế y hiện tại tổng cộng còn có bảy trăm vạn, tiền phẫu thuật cần năm trăm vạn, còn một năm để tạo tim cần một trăm vạn, mà một năm tiền lương của y khoảng hơn tám mươi vạn, vậy tính sơ qua, một năm sau, tiền y gởi ngân hàng hẳn là khoảng một trăm năm mươi vạn.
Sau khi Ryan phẫu thuật xong, y sẽ đưa Ryan đến thành Oss. Y sẽ chọn một trường vào học, vừa có thể chiếu cố Ryan, vừa có thể học tập. Khi đó, y lại có thể gặp phu nhân Mary và James. Chờ học xong, nếu vận khí tốt, y có thể tiến vào bộ đội chiến đấu của đế quốc.
Nghĩ như vậy, Iven đột nhiên cảm thấy tiền đồ sáng lạng.
Chín giờ, Daniel đưa Ryan về đến. Iven mở cửa, nhóc con mang theo khí lạnh vọt vào, liền nhào vào trong lòng Iven.
"Ba ba!"
Ryan cọ cọ trong lòng Iven, Iven vươn tay nhu nhu mặt nó, sau đó nhìn Daniel đứng ở cửa.
"Vào ngồi một chút đi." Iven nói.
Daniel đi vào, ngồi xuống ghế sa lon, Iven rót cho hắn một ly nước. Nhóc con ở trong lòng Iven cũng dần dần ấm lên.
"Chú Daniel, lang cục cưng thật đẹp, khó trách chú vẫn muốn xem." Ryan núp trong lòng Iven nói.
Daniel: "... Đúng vậy."
"Ngày hôm nay rất xin lỗi, vốn đã hẹn trước." Iven nói xin lỗi.
"Vậy anh thiếu tôi một lần." Daniel mặt không chút thay đổi nói.
"Tốt." Iven sảng khoái nói.
Daniel lấy di động trong túi ra, nghiêm túc ghi lại.
Iven mỉm cười: "Cám ơn cậu, Daniel."
"Là Ryan theo tôi đi xem phim." Daniel nói, "James phải đi? Trước đó có nghe Lenny nói."
"Đúng vậy, cậu ấy và phu nhân Mary muốn đi thành Oss."
"Iven, nếu có vấn đề gì, có thể tìm tôi." Daniel nghiêm túc nói. Hắn mặc dù có chút không bỏ được James, thế nhưng nghĩ đến lúc bọn họ rời đi, Iven càng cần mình hỗ trợ nhiều hơn, trong lòng không phúc hậu vui vẻ một chút. Cũng may hắn là mặt than, vì thế Iven cũng không phát hiện tiểu tâm tư của hắn.
"Daniel, tôi muốn nói chuyện với cậu." Iven suy nghĩ một chút nói.
Trong lòng Ryan đột nhiên ngáp một cái, Daniel đứng lên: "Lúc rảnh trò chuyện tiếp, Ryan mệt rồi."
Iven gật đầu, Ryan nỗ lực mở to hai mắt, ngấn nước nhìn Daniel: "Chú Daniel gặp lại!"
Sau khi Daniel rời đi, Iven tắm cho nhóc kia, nhóc con vừa dính vào giường liền co lại thành một đoàn nho nhỏ, sau đó liền ngủ. Iven dịch tới, miệng nhóc hơi giương, khẽ ngáy khò khò, xem ra hôm nay đúng là rất mệt mỏi.
Ngày hôm sau, những người bạn của James thay cậu tổ chức một tiệc chia tay vui vẻ. Iven tham gia, phu nhân Mary thì ở nhà an ủi Ryan. Nhóc con sau khi nghe nói phu nhân Mary muốn rời đi khóc lớn một hồi, lúc Iven ra cửa, nhóc vừa dừng khóc, mắt đều khóc đỏ, hai tay nhỏ bé vẫn kéo góc áo của phu nhân Mary.
Nhóc còn quá nhỏ, thậm chí không biết cái gì gọi là chia ly, cố chấp cho rằng chỉ cần kéo áo của phu nhân Mary, bà cũng sẽ không rời đi.
Iven thở dài một hơi, sờ sờ đầu Ryan liền ra khỏi cửa.
Bạn bè của James có thể xưng là hồ bằng cẩu hữu, trước đây nơi tụ hội đều chọn quán bar. Thế nhưng lúc này, bởi vì để chia tay James, vì thế bọn họ dự định chọn một chỗ nghiêm túc.
Cuối cùng bọn họ lựa chọn một nhà hàng sa hoa.
Lúc Iven đến, đã có vài người đến rồi. Iven liếc mắt nhìn sang, Blair mặc áo da màu đen bó sát người, nhuộm cả đầu đủ mọi màu sắc, vừa nhìn thì nghĩ không phải thanh niên tốt. Lenny mặc đồ thể thao, như học sinh. James cũng có chút khoa trương, áo lông cổ V, cởi áo khoác xuống, gần như lộ ra nửa ngực. Mà Daniel một thân tây trang màu đen, có chút không hợp nhau. Bất quá nhìn như vậy, trong năm người bọn họ, chỉ có ba người bình thường, Blair và James quả thực coi nhà hàng như quán bar.
Iven từ lâu đã hiểu đặc tính của đám bạn của James, vì thế rất sáng suốt chọn ngồi bên cạnh Daniel.
Blair thổi một tiếng huýt sáo: "Trời ạ, lão xử nam vạn năm Daniel lẽ nào sẽ xuất giá sao?"
Một câu này của Blair kéo tới vô số chú ý của người khác.
Daniel mặt không thay đổi nhìn y, Iven cúi đầu nhìn tay của mình.
"Blair, nhỏ giọng một chút, mặt mũi của chúng ta đều bị cậu vứt sạch rồi!" Lenny nhỏ giọng ai oán nói.
Blair đột nhiên bu lại, kéo Lenny qua, hôn lên môi cậu ta một cái.
Lenny mặt trắng chợt đỏ.
Mặt mũi của bọn họ triệt để bị vứt sạch.
Có thể bởi vì ngày mai là lễ Giáng Sinh, mọi người đều bận rộn trang trí cây thông Nô-en đi, trong phòng ăn cũng không có nhiều người. Vì thế phạm vi bọn họ mất mặt cũng rất hữu hạn.
Thức ăn lục tục được bày lên, thức ăn thời ngăn được miệng của Blair. Đến lúc sau, bọn họ bắt đầu uống rượu, bầu không khí một chút lại hăng. James bị chuốc rất thảm, vài người đều chơi đến điên rồi.
Ánh mắt của Blair đột nhiên rơi vào phía cửa, hai mắt bắt đầu lóe sáng, tựa như ánh mắt của sói.
"Tiểu mỹ nhân!" Blair cơ hồ chảy nước bọt nói.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của cậu, một người từ nơi cửa đi đến, một thân tây trang màu đen, trên đầu đội mũ đen, che nửa khuôn mặt. Thế nhưng dáng người thon dài mà hữu lực cùng với gò má anh tuấn nhìn một cái không xót gì. Đúng là một mỹ nhân.
Thế nhưng Blair uống say không phát hiện khí thế của mỹ nhân thập phần lạnh lùng, lúc nghe thấy cậu thét kinh hãi, người nọ đột nhiên nhìn lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu.
Lúc thấy người kia, Iven thiếu chút nữa bị sặc. Bởi vì đối tượng Blair điều hí chính là tướng quân đế quốc! Corrine cũng nhìn thấy Iven, sắc mặt hơi đổi, cuối cùng thân sĩ cười.
"Mỹ nhân đi tới!" Blair bắt đầu huýt sáo.
Iven: "..."
Corrine đột nhiên đi tới, ngồi xuống chỗ trống, ánh mắt cũng rơi trên người Iven và Daniel, nhãn thần trở nên sâu thẳm. Iven mặt không thay đổi nhìn hắn một cái.
Blair cả người đều dựa trên người Corrine, trên mặt Corrine vẫn mỉm cười như trước, sau mười lăm phút, mặt của Blair đột nhiên vặn vẹo, cả người đều nhảy dựng lên.
Một cảm nhận sâu sắc khiến Blair tỉnh táo lại, Blair nhìn sang người bên cạnh. Corrine đã cởi mũ, hai mắt màu xanh nhàn nhạt liếc nhìn Blair.
"... Corrine..." Blair mắt trợn tròn.
"Nguyên lai đây chính là bạn của cậu." Corrine cười nói, sau đó đứng dậy rời đi, tìm một chỗ tốt ngồi xuống, bắt đầu dùng cơm.
Câu nói kia, Corrine mặc dù là nhìn Blair mà nói, hơn nữa ngữ khí bình thản. Thế nhưng Iven lại biết, những lời này là đang nói với y, đồng thời mang theo vẻ trào phúng.
Ngữ khí giễu cợt của Corrine khiến Iven rất khó chịu, gần như hung hăng trừng Corrine. Daniel quay đầu nhìn Iven, lén dịch lại gần chỗ Iven một chút, sau đó lại nhìn về phía Corrine. Ánh mắt của Corrine vừa mới rơi trên người hắn. Daniel nở nụ cười, tuy Corrine không nhìn ra, nhưng vẫn nhìn ra khiêu khích của hắn. Corrine tựa như xả giận đâm chọt miếng thịt bò trước mặt.
Blair vẫn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ khi đùa giỡn tướng quân đế quốc, nói ít đi rất nhiều. Chờ đến khi bọn họ dùng bữa xong, Corrine đã rời đi từ lâu.
Nhân sinh đã định trước sẽ có chia ly, ngày hôm sau, Iven và Ryan liền đưa phu nhân Mary và James đến sân bay.
Viền mắt của Ryan lại đỏ, đôi mắt xanh lam ngấn nước. Phu nhân Mary hôn Ryan một cái: "Bảo bối, chúng ta hôm qua đã nói rồi."
Ryan đứng thẳng người, khuôn mặt nhỏ nhắn xị xuống: "Cục cưng không khóc!"
Phu nhân Mary nhịn không được ôm Ryan vào trong ngực.
"Mẹ, chúng ta nên vào thôi." James nói.
Cách thời gian máy bay cất cánh càng lúc càng gần, phu nhân Mary rốt cục lưu luyến mà rời đi. James đi ở sau lưng bà, đột nhiên quay đầu lại nhìn Iven: "Em sẽ gửi địa chỉ cho anh, đến lúc đó nhớ đến thành Oss thăm chúng ta."
James nói xong liền phất phất tay, sau đó hai tay bỏ vào trong túi đi vào.
Hai cha con nhìn máy bay cất cánh, trong lòng Iven thấy trống trải, mắt Ryan thì đỏ, nỗ lực không khóc ra.
Sau khi phu nhân Mary và James rời đi, cả căn nhà nhất thời vắng lạnh, thậm chí ngay cả tiếng bước chân cũng không có. Ryan quả thực rất đau lòng, một ngày đều đi theo bên người Iven, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không mỉm cười.
Sau Giáng sinh chính là năm mới. Dựa theo chế độ ngày lễ của đế quốc, trường học bắt đầu nghỉ từ một ngày trước lễ Giáng Sinh, kế tiếp sẽ có một tháng nghỉ ngơi. Một tháng này, Iven đều có thể hảo hảo ở cùng Ryan. Hai cha con cùng đi mua những thứ cần thiết cho lễ mừng năm mới, sau đó trang trí phòng của mình. Căn nhà nho nhỏ đặc biệt ấm áp.
Năm mới đêm nay, Iven tự mình xuống bếp, mà thức ăn là do Ryan lựa chọn. Nhóc con kia cũng rất chăm chỉ, nhao nhao muốn giúp. Thế nhưng trời rất lạnh, Iven sợ nó lạnh, đuổi vài lần, Ryan mới ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách xem ti vi.
Nhóc con vùi ở sô pha xem ti vi, ánh mắt cũng không ngừng nhìn về phía trù phòng. Iven thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, sẽ nhìn nhóc cười lộ ra hai cái răng rõ ràng. Trong lòng Iven ấm áp.
Bữa cơm rất phong phú, nhóc ghé vào trước bàn chảy nước bọt. Iven nhìn hai mắt của Ryan tựa như sói đói, liền muốn cười. Ryan chạy vào phòng bếp cầm hai bộ chén đũa, bày ra.
"Phu nhân Mary, chú James ..." Ryan lẩm bẩm nói, "Ba ba, phu nhân Mary nói người ở đó cũng không tốt, bà có thể ăn thịt không?"
Iven sờ sờ đầu Ryan: "Chú James sẽ chiếu cố tốt cho bà, Ryan không cần lo lắng."
Bữa cơm năm mới còn chưa bắt đầu, đột nhiên có khách tới.
Ryan vội chạy đi mở cửa. Trong tay Daniel cầm một túi kẹo đứng tại cửa.
"Chú Daniel!" Ryan hưng phấn nói, "Chú Daniel thật xấu, đến giành đồ ăn ngon!"
Daniel: "..."
Iven nhìn Daniel.
"Không nhà để về, đến cọ cơm." Daniel mặt không chút thay đổi nói, nhãn thần lại ra vẻ tội nghiệp.
Iven lấy thêm một bộ chén đũa. Ba người vây quanh bàn, thêm một người, liền thêm một bầu không khí, trở nên ấm áp hơn. Nhóc con đang cầm chén nhỏ của mình, ăn rất nghiêm túc, đồng thời cũng không quên Iven và Daniel, thỉnh thoảng sẽ gắp cho bọn họ một miếng thịt.
Năm mới sắp đến gần.
Cửa đột nhiên vang lên một tiếng còi xe. Iven lúc đầu cũng không chú ý, thế nhưng thanh âm kia vang lên liên tục, thanh âm sắc bén chói tai không ngừng lọt vào, Iven rốt cục nhịn không được, đứng dậy, đi ra ngoài.
Trời đã tối rồi, Iven mở cửa, dựa theo đèn đường liền nhìn tới cửa chỗ chiếc xe ngừng. Lúc Iven mở cửa ra, tiếng còi đột nhiên ngừng lại.
Cửa xe mở ra, một người cao lớn đi ra, đi tới sáng chỗ. Iven cũng thấy rõ người tới.
"Còi xe bị hư."
Iven: "..."
Sắc mặt của Corrine có chút vô cùng kinh ngạc: "Nguyên lai cậu ở đây?"
Iven: "..."
Iven không tin trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lại muốn tung cẩu huyết ~~~ ha ha ~~
Kỳ thực khu bình luận Phạn Phạn đều có nhìn, quả thật có thật nhiều chỗ viết không tốt, vì thế ý kiến nghiêm túc nói cho Phạn Phạn đều có nghĩ lại tung ~~ ủng hộ này khiến Phạn Phạn vui vẻ, tâm nở hoa ~~ về phần những thứ khác, cũng lười nói ~~ Phạn Phạn biết vẫn có rất nhiều tiểu thiên sứ lặng lẽ ủng hộ, vì thế Phạn Phạn sẽ cố gắng ~~~~~~~~~~~~~~ ngô, phát tiết một chút, quả thực rất tâm đắc, viết lung tung cũng không biết mình ở nói gì, các cô nương quên lời này của tác giả đi o(╯□╰)o
—-¤—-