Chương 65: Bàn tay đen (kẻ phản diện)
Chuyện cũ dần dần bị lãng quên này kỳ thực chưa từng quên đi, chỉ là tạm thời bị chôn vùi. Corrine vô pháp quên, Iven sẽ càng không quên. Tấm hình kia nhắc nhở mọi chuyện xảy ra trong quá khứ. Lạnh lùng, lừa dối, tuyệt tình, quá khứ tàn khốc này liền từng chút từng chút hiện lên. Ấm áp ban nãy tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, hai người vốn đang cực kỳ thân mật hôm nay ngồi đối mặt nhau, lại tự cách nhau một cái khe thật sâu.
Ai cũng không nói gì. Ryan cũng cảm nhận được bầu không khí quỷ dị này, nó cầm chén của mình, miệng nhỏ nhai cơm trong bát. Corrine rũ đầu, tựa hồ có vật gì đang đè trên đầu của hắn vậy, khiến hắn không ngóc đầu lên được. Bầu không khí trên bàn cơm càng lúc càng ngưng trọng, Ryan ăn xong miếng cơm cuối cùng liền nhảy xuống, vào phòng của mình.
Corrine ngẩng đầu, hắn thậm chí không dám nhìn tới ánh mắt của Iven, ánh mắt của hắn rơi vào nút áo trên cùng của Iven, thanh âm khàn khàn nói: "Iven, xin lỗi."
Iven vẫn ngồi như vậy, ánh mắt của y có chút lơ đãng, suy nghĩ tựa hồ bay đi rất xa. Iven có chút thất thần, lời của Corrine tựa hồ đánh tỉnh y. Y không muốn nói chuyện, y đột nhiên muốn uống rượu. Ánh mắt của Iven tìm trên bàn một vòng, sau đó rơi vào trên rượu đỏ, rót cho mình một ly. Iven cầm lấy ly, một hơi uống cạn, rượu đỏ quá mức êm dịu, êm dịu đến chán nản, Iven ném ly rượu qua một bên, có chút phiền muộn nhu nhu huyệt thái dương của mình.
Corrine đi tới bên người Iven, gần như nửa quỳ ở trước mặt y, hắn bắt lấy tay của Iven, hai mắt chăm chú nhìn Iven. Ánh mắt của Iven lóe lóe, dời ánh mắt đi.
"Iven, tôi biết tôi hiện tại không nên khẩn cầu em tha thứ. Thế nhưng, tôi muốn cho em biết, tôi muốn cùng em một chỗ, qua hết quãng đời sau này." Corrine hết sức nghiêm túc nói.
Thanh âm của Corrine lãnh trầm, giống bộ mặt lạnh lùng kiên cường của hắn, trong ngữ khí của hắn có chút run rẩy khó có thể nhận ra. Sự yên lặng của Iven khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Iven có thể tức giận, có thể mắng hắn, có thể đánh hắn, phát tiết tất cả phẫn nộ và ủy khuất ra ngoài, mà không phải là yên lặng như vậy. Yên lặng đến nỗi kiến Corrine cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Corrine tựa đầu trên đầu gối của Iven, sau đó vươn tay ôm lấy hông của y. Iven không nói lời nào, hắn chỉ có thể nói tiếp.
"Iven, mấy ngày này, tôi hầu như đều nằm mơ thấy chúng ta cùng một chỗ. Chúng ta là một nhà ba người, than thiết hơn bất cứ ai khác. Tôi hy vọng em có thể mang thêm họ Gris. Tôi hy vọng chúng ta có thể luôn sống cùng nhau, cùng đi làm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi du lịch."
"Xin lỗi."
Iven rốt cục nói ra, vẻ mặt của y vẫn khó coi, đẩy Corrine ra, Iven đứng lên, liền nhốt bản thân trong thư phòng. Corrine đứng lên, hắn nhìn cánh cửa kia hoàn toàn đóng chặt, ngơ ngác nhìn một hồi.
Di động rơi trên bàn, Corrine do dự chốc lát, cầm di động lên. Harry trong hình lộ ra nụ cười vô tội, mà hắn mặc dù không cười, trong mắt lại mang nét cưng chìu. Trong mắt hắn, Harry liền như con của hắn, mà Iven mới là người hắn yêu, đáng tiếc hắn tỉnh ngộ quá trễ.
Harry là vì hắn mà tồn tại. Sau đó hắn lựa chọn, xa lánh Harry. Harry ỷ lại hắn, thế nhưng sau khi nhận thấy hắn đang xa lánh, số lần liên lạc với hắn cũng giảm đi rất nhiều. Lần trò chuyện trước đã qua rất lâu, thiếu niên tựa hồ sống rất tốt, một bộ bực mình cúp máy.
Ảnh của hắn và Harry tại sao lại xuất hiện trong di động của Iven? Tấm hình này khiến quan hệ dần tốt lên của bọn họ đột nhiên tan vỡ? Đối phương vì sao lại muốn làm như vậy?
Người gửi là một dãy số xa lạ, Corrine nhìn hai lần liền ghi xuống.
Hắn để Kach đi điều tr.a cái số này, mà hắn thì dọn dẹp bàn ăn. Lau bàn, rửa chén, việc này Corrine đều làm gọn gàng ngăn nắp. Khi hắn quét bếp sạch sẽ, cửa thư phòng vẫn đóng chặt như trước.
Corrine xoay người, liền thấy Ryan đang đứng ở cửa phòng, cầm một quả bóng rổ trong tay.
"Chú có muốn đi chơi bóng với cháu không?" Ryan hỏi.
Lời mời của Ryan khiến tâm tình sa sút của Corrine có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, sau đó nói: "Được."
Bọn họ tới sân bóng rổ, Ryan không có đi vào, mà là đặt bóng rổ ở dưới mông, ngồi lên, nghiêng đầu nhìn Corrine: "Ba ba tức giận, chú vì sao còn muốn đi chơi bóng với cháu?"
Ngữ khí của Ryan đầy chất vấn, dường như vừa hành vi vừa nãy của nó chỉ là thăm dò.
"Bởi vì chú đã chọc ba ba con tức giận, không thể lại khiến con tức giận." Corrine vô cùng nghiêm túc nói.
Ánh mắt của Ryan quét trên người Corrine một vòng, tựa hồ tin lời Corrine nói. Đối phương không phải vì không quan tâm ba ba mới đi chơi bóng rổ với mình. Ryan nhấc mông lấy bóng rổ ra, sau đó ôm vào sân bóng.
Đây là một sân bóng rổ nhỏ, nói chính xác hơn, là sân bóng gia đình, bình thường có những cặp cha con chơi bóng ở đây. Ryan vô số lần đi qua, đều rất ước ao nó và ba ba cùng chơi bóng.
"Cháu trước đây rất thích chú." Ryan làm ra vẻ già dặn nói, "Thế nhưng chú không thích cháu."
Corrine kinh ngạc: "Lúc nào?"
Ryan nói ra một thời gian.
"Đó là bởi vì chú nghĩ đến con là con của người khác, cho nên đố kị." Corrine nói.
Ryan nửa ngờ nửa tin nhìn Corrine, sau đó gật đầu, tựa hồ tin lời giải thích của Corrine, bài xích đối với Corrine giảm xuống một ít.
"Thế nhưng trước kia chú không cần cháu, chú và ba ba ly hôn." Ryan tiếp tục nói, "Cháu hiện tại không thích chú."
"Đó là lỗi của chú." Corrine nói, mang theo ý đe dọa, "Thế nhưng chú là cha ruột của con, nếu như những người khác trở thành cha của con, không có máu mủ với con cũng sẽ không tốt như vậy."
Ryan tựa hồ đang suy nghĩ.
"Ba ba đang giận chú, y bây giờ còn ở trong thư phòng không chịu đi ra." Ryan nói.
Corrine nâng Ryan lên, nhượng nó ngồi trên cổ của mình. Ryan có chút không được tự nhiên đẩy một cái, Corrine nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nhỏ của nó, Ryan đỏ mặt, thân thể cũng không giãy dụa nữa.
"Chú sẽ không bỏ qua." Corrine nói, "Hiện tại chúng ta tới ném rổ."
Corrine cõng Ryan chạy tới trước bảng bóng rỗ, nhảy dựng lên, Ryan đưa tay liền ném bóng vào. Ryan kinh hô một tiếng. Hoạt động này kéo dài một giờ, tuy rằng nằm trên giường hơn nửa tháng, thể lực của Corrine vẫn tốt như trước, Ryan chơi rất tận hứng, hảo cảm với Corrine lại cao thêm vài phần.
"Chúng ta tới chụp tấm hình đi." Corrine nói.
Ryan tựa hồ cũng không thích chụp ảnh, sau khi ảnh in ra, gương mặt của nhóc trong ảnh cứng ngắc, Corrine thì lại mỉm cười. Hai gương mặt cực kỳ tương tự, trên trán đều toát mồ hôi, lại có cảm giác hài hòa khó tả.
Về đến nhà, cửa thư phòng đã mở, Corrine đi khắp phòng, đều không nhìn thấy bóng dáng của Iven. Corrine giúp Ryan tắm một cái, đổi y phục sạch sẽ cho nó, liền ném trên ghế sa lon. Hắn tìm một khung ảnh, bỏ ảnh chụp của mình và Ryan vào, sau đó để ở chỗ dễ thấy nhất trong phòng khách. Ryan vẫn ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, đối với hành vi của Corrine cau mày, nhưng vẫn là không nhịn được nhìn ảnh chụp.
Iven ngây người trong phòng nửa giờ, nửa giờ này y vẫn luôn đờ ra, sau đó y ra cửa, không gặp phải Corrine, điều này khiến y thở dài một hơi. Y biết Corrine đang cố gắng bù đắp, y cũng dần dần bắt đầu tín nhiệm Corrine, trí nhớ của Iven kỳ thực rất tốt, y đang cố gắng quên chuyện cũ này, y tuân theo bản tâm của mình, thế nhưng chuyện cũ khắc quá sâu. Nhìn tấm hình kia, Iven gần như lập tứ nhớ tới một cảnh bảy năm trước kia. Nam nhân và thiếu niên, hình đôi đó tựa như một lời nguyền, khiến y mất đi năng lực suy nghĩ, khiến y sợ hãi, khiến y đặt chân tại chỗ không tiến lên.
Iven mất nửa giờ để khiến mình yên tĩnh, y dự định thăm Roy. Trải qua việc ghê tởm kia khiến Roy sợ hãi tiếp xúc cùng xuất hiện ra ngoài, cậu quấn cả người thành một cục, cự tuyệt tiếp cận người khác. Còn hơn cái ch.ết, Roy hiện ở cái dạng này may mắn hơn nhiều. Thế nhưng cậu là một chiến sĩ, núp trong vỏ bọc, cậu hoàn toàn mất đi linh hồn của chiến sĩ.
Heber bảo vệ Roy rất tốt, thế nhưng cũng là bởi vì quá tốt, bảo hộ nghiêm mật đến mức ít khi để cậu gặp bất cứ kẻ nào, khiến Iven cảm thấy có chút không thích hợp.
Heber có nhà riêng ở thành Oss. Lúc này, thiếu niên này lại khiến Iven giật mình một phen. Thân thế của Heber cũng không đơn giản, ở thành Oss, Heber có trang viên của mình.
Lúc Iven đến trang viên của Heber, Heber đang cắt móng tay cho Roy. Thời tiết rất nóng, trên người Roy vẫn quấn dầy quần áo. Thấy Iven, trên gương mặt có chút chất phác của Roy lộ ra một nụ cười.
Tay của Roy đặt trong lòng bàn tay của Heber, lòng bàn tay của Heber rất nhỏ, giúp cậu mỗi một móng tay đều cắt rất ngay ngắn.
"Heber, Roy không thể tiếp tục như vậy." Iven nói.
Heber nhìn Iven, dùng mặt ngây thơ mơ mộng của cậu ta đối mặt với Iven, chớp mắt to đơn thuần nói: "Roy hiện tại sống rất vui vẻ nha." Heber cọ cọ mũi Roy, "Tôi rất thích chăm sóc Roy."
"Cậu ấy cần bác sĩ, cậu ấy là một chiến sĩ, Heber, dục vọng muốn chiếm hữu của cậu đang quấy phá." Iven nói thẳng.
Lúc bọn họ nói chuyện, Roy vẫn cúi đầu, mặt mang vẻ mờ mịt, tựa hồ lại thất thần. Roy kỳ thực cũng không vui, lúc cậu vui vẻ, nụ cười trên mặt là ánh mặt trời, đầy nhiệt tình .
Sắc mặt của Heber cũng khó nhìn, cậu ta tựa như một con mèo bị dẫm đuôi, cố sức trừng Iven: "Iven, có lẽ anh nên suy nghĩ nhiều về chuyện của mình hơn."
Trong lời nói của Heber chính là có thâm ý khác, Iven kinh ngạc nhìn cậu ta một cái. Heber đã cúi đầu xuống, nghiêm túc tiếp tục công việc trong tay.
Iven xoay người rời đi, nhưng nhìn bộ dạng của Roy, trong lòng y mơ hồ có chút bất an. Sống trong trầm mặc như vậy, Iven nghĩ, Roy một ngày nào đó sẽ bạo phát.
Lúc này Corrine nhận được trả lời của Kach, cái số này cũng không phải là trực tiếp do di động gửi tới, mà là qua vài lần mã hóa, cho nên rất khó tr.a được đối phương là ai. Thế nhưng rất khó cũng không có nghĩa là không thể.
"Tướng quân, tôi đã tr.a được tên chủ nhân của dãy số đó, là thầy Cady của Sibia."
Cái tên này Corrine cơ hồ quen thuộc, trước khi biết sự thật, Corrine hầu như nghiến răng nghiến lợi.
"Gã cư nhiên còn chưa ch.ết!"
—-¤—-