Chương 71: Thôi miên
Byrnes nhận được một video, đoạn video kia gửi đến hòm thư của James. Trong video, James toàn thân bị trói, mắt cũng bị che lại, khóe miệng James dính vết máu, trên mặt biểu tình mờ mịt, một nam nhân ôm cậu trong lòng.
Nam nhân ôm James đột nhiên chuyển đầu qua, ánh mắt tựa hồ đối mặt Byrnes.
"Tôi muốn dẫn tiểu mèo hoang đi." Miệng của nam nhân mấp máy khi phát âm.
Byrnes trực tiếp đập vỡ máy tính. Byrnes giống như một dã thú, hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng thở hổn hển.
"Bọn họ ở trong phi thuyền." Corrine cau mày nói, "Bọn họ muốn rời khỏi đế quốc Oss!"
——
James thấy được ánh sáng. Thứ che mắt cậu đã được tháo ra, thứ buộc trên mặt cũng từng chút một tháo ra, sau đó cậu thấy được nam nhân kia. Kontanstin mặc áo khoác màu đen, vóc người thon dài, cơ thể đầy đặn, gương mặt đó lại tựa như thuốc phiện, đẹp, nhưng là lại mang độc ch.ết người.
Kontanstin nói: "Thân ái, tôi quyết định đối tốt với em một chút."
Kontanstin ôn nhu rất có mị lực, gã ôm James vào trong ngực, thoa thuốc cho vét thương của cậu, hắn đặt James lên giường, đắp chăn cho cậu, sau đó nhẹ nhàng hôn trán của cậu, cơ hồ cưng chìu nói: "Tiểu mèo hoang, ngủ ngon, tôi ngày mai trở lại thăm em."
James vẫn cười lạnh, năm đó người trước mắt liền như thế này, từng bước tiến vào lòng của mình, sau đó khiến mình hoàn toàn rơi vào lưới. Nam nhân lại muốn chơi một trò ôn nhu, thế nhưng cậu đã không muốn phụng bồi. Kontanstin không rời đi, mà là ngồi bên giường, ôn nhu nhìn James. Ánh mắt của James khiến Kontanstinrất khó chịu, Kontanstin vươn tay che mắt của James.
Không nhìn thấy ánh mắt giễu cợt này, tâm tình của Kontanstin lập tức tốt hơn nhiều.
Nhưng sau đó, Kontanstin mới phát hiện James không chịu phối hợp thế nào. James tùy ý gã đùa bỡn, cậu không hề nói chuyện với nam nhân, lượng cơm cậu ăn trở nên rất ít, thân thể cậu nhanh chóng gầy yếu đi.
Kontanstin tựa hồ thích trò chơi này, gã thậm chí sớm rời khỏi giường, tự mình hầm canh cho James, thế nhưng phần cơm nước vẫn y nguyên không thay đổi.
"Kontanstin tiên sinh, cậu ấy không ăn cơm." Jessy nói.
Kontanstin nhận lấy khay cơm trong tay Jessy, sau đó đi vào. James đang dựa trên giường, ánh mắt của cậu rơi ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang ngẩn người. Kontanstin ngồi xuống bên cạnh cậu, sau đó lấy khăn tay, lau đi hạt cơm bên khóe miệng của cậu. James tựa hồ không có chút cảm giác nào, thậm chí không quay đầu nhìn gã.
"Thân ái, không được quá bướng bỉnh! Mau tới dùng cơm." Kontanstin hôn mũi James, ôn nhu nói.
James rốt cục quay đầu, trên mặt xinh đẹp của Kontanstin cư nhiên lộ ra một nụ cười, gã lấy tay nhẹ nhàng cọ cọ gò má của James.
"Thật không khiến người khác bớt lo." Kontanstin khẽ cười nói.
"Anh chơi đủ chưa?" James rốt cục mở miệng. Nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu cậu mở miệng nói. Thanh âm của cậu có chút khàn, có chút trào phúng.
Mặt của Kontanstin trong nháy mắt nghiêm túc: "James, em không nên khảo nghiệm sự kiên nhẫn của tôi."
"Tôi muốn gặp Byrnes." James nói.
Kontanstin ném khay cơm cầm trong tay xuống đất, canh bắn tung tóe lên giường, bắn lên mặt của James. James ngồi thẩn thờ. Mặt của Kontanstin đã vặn vẹo, gã kéo James từ trên giường xuống, sau đó mở cửa, ném cậu ra ngoài.
"Tự em đi tìm đi." Kontanstin khoanh tay đứng ở cửa, lạnh lùng nói.
James ngẩng đầu, sau đó hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Lúc trong phòng nhìn không thấy bên ngoài, xuyên qua cửa sổ, cũng là thấy một căn phòng khác. Sương mù dày đặc, không có ánh dương quang, không có cây, không có hoa cỏ, không có ánh dương quang. Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nam nhân lạnh lùng nói sự thật cho cậu. Đây là một tiểu hành tinh bỏ hoang, nam nhân mua hành tinh này, sau đó biến thành khu vực tư nhân của mình. Hành tinh này cực kỳ nhỏ trong vũ trụ mênh mông, cách tinh cầu Oss tinh hai trăm năm ánh sáng.
Tại giây phút kia, James đột nhiên hoảng sợ. Cậu tựa hồ không trở về được, Byrnes không thể tìm được cậu, cậu cũng bị nam nhân nhốt luôn ở chỗ này sao?
James co lại thành một đoàn, mờ mịt nhìn chung quanh, giống như một vật nhỏ bị hoảng sợ. Kontanstin đi tới, sau đó ôm James vào trong ngực. James thật sự gầy đi rất nhiều, một tay của gã liền có thể ôm trọn cậu. Trong mắt của Kontanstin lóe lên vẻ đau lòng. Thế nhưng James không nhìn thấy, cậu chỉ hoảng sợ, cậu chỉ là sợ, cậu thậm chí muốn cầu xin nam nhân, để cậu trở lại. Thế nhưng một tia lý trí cuối cùng ngăn cậu lại, ánh mắt của cậu rất lạnh nhạt, lúc nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của cậu, vẻ mặt của cậu cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
James bắt đầu khôi phục sức ăn bình thường. Cậu đã liên tục nhiều ngày chưa ăn cơm, cho nên lúc mới bắt đầu, cậu ăn bao nhiêu, liền nôn ra toàn bộ. Kontanstin thân mật cọ chop mũi của cậu.
Kontanstin nói: "Thân ái, em mang thai đứa con của tôi rồi." Vốn là một câu trêu đùa, Kontanstin tựa hồ nghĩ tới cái này có khả năng trở thành sự thật, chính gã nở nụ cười, trong mắt còn mang vẻ mong đợi.
James rũ mắt, khuôn mặt vốn anh tuấn, lúc này gầy yếu đi rất nhiều, cằm thật nhọn, cặp mắt kia thoạt nhìn đặc biệt lớn. Kontanstin từng chút từng chút vuốt ve mặt James.
"Kontanstin tiên sinh." Jessy ở bên ngoài nhẹ giọng kêu lên.
Tay của Kontanstin rời khỏi mặt của James, gã đứng lên, xoay người rời đi.
Đứng sau Jessy là một nam nhân mặc tây trang. Kontanstin là người điên, thế nhưng gã là một tên điên thông minh, gã sẽ lưu đường lui cho mình. Tinh cầu này liền là đường lui của gã. Gã dùng tiền của mình mua tinh cầu này, sau đó lắp đặt những thiết bị cần thiết, đồng thời thuê đầy đủ nhân viên. Nam nhân mặc âu phục đó là một trong những người Kontanstin thuê, hôm nay gã mới vừa đến tinh cầu này, sau đó đặt kỳ hạn năm năm.
"Đây là Micha." Jessy nói.
Kontanstin mỉm cười bắt tay với bác sĩ Micha, Kontanstin thông minh, đồng thời có học thức, cho nên gã trò chuyện với bác sĩ Micha rất vui vẻ, vừa qua một giờ, Micha liền rất bội phục Kontanstin. Kontanstin nói cho hắn biết, gã tham gia quân viễn chiến đế quốc, sau đó bị thương, cho nên ẩn cư ở trên tinh cầu này.
"Vết thương của ngài là một vinh quang." Micha thở dài nói.
"Kỳ thực so với bạn của tôi, tôi may mắn hơn rất nhiều." Kontanstin nói.
"Bạn của ngài?" Micha trên mặt lộ vẻ lo lắng.
"Tinh của bạn tôi xảy ra trạng huống, có lẽ là cuộc chiến quá thảm khốc, tinh thần của cậu ấy bị thương, hiện tại đã đến nỗi khó có thể ăn gì." Kontanstin nói, "Anh là nhà thôi miên ưu tú, vì thế tôi hy vọng anh có thể giúp tôi thôi miên người bạn ấy, sau đó để cậu ấy khôi phục cuộc sống bình thường."
Micha gần như không có bất kỳ do dự nào mà đáp ứng. Nhà thôi miên có thể thay đổi ký ức. Kontanstin nói muốn để trong trí nhớ của bạn gã chỉ có thứ tốt đẹp, không có chiến hỏa, không có máu.
"Kỳ thực, tôi là người yêu của cậu ấy, thế nhưng cậu ấy đã quên mất." Kontanstin nói, "Tôi hy vọng anh có thể đem những ký ức này một lần nữa nhập vào đầu của cậu ấy. Chúng tôi quen biết ở trấn Johan thành Klims, chúng tôi tình cờ gặp nhau rồi quen nhau. Bởi vì có chung lý tưởng và mục tiêu, vì thế chúng tôi rất nhanh yêu nhau. Chúng tôi cùng ra chiến trường, vốn định sau khi chiến tranh kết thúc sẽ tới nơi này ẩn cư, thế nhưng..."
Biểu tình của Kontanstin trở nên thống khổ, gã không có nói nữa.
Micha một bộ hiểu rõ, sau đó an ủi: "Vợ của ngài rất nhanh sẽ tốt thôi."
Micha tiêm cho James dịch dinh dưỡng, sau đó bắt đầu thôi miên. Nam nhân nằm trên giường gầy yếu đến đáng sợ, hai mắt thật to của cậu nhìn chằm chằm Micha. Micha bị nhìn, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Thôi miên cũng không thuận lợi, mỗi lần đến điểm cực hạn, James lại đột nhiên tỉnh lại. Trong miệng cậu thì thầm một cái tên, cậu muốn ra sức giãy dụa, ánh mắt cậu đỏ như máu nhìn chằm chằm Kontanstin, tựa hồ đó không phải là người yêu, mà là kẻ thù của mình.
Micha ngẩng đầu nhìn Kontanstin, liền thấy vẻ hung ác tàn nhẫn trên mặt gã, Kontanstin tựa hồ chú ý tới ánh mắt của hắn, vẻ hung ác tàn nhẫn lóe lên rồi biến mất, Micha nhìn nữa, đã là vẻ mặt lo lắng và ôn nhu.
Người trên giường dần dần an tĩnh lại. Thanh âm của Micha bình tĩnh nói lại những quá khứ mà Kontanstin nói cho hắn biết. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khuôn mặt dữ tợn của James dần dần yên tĩnh lại, thân thể cậu buông lỏng, khóe miệng của cậu chậm rãi kéo ra một nụ cười.
Micha đứng lên, trên mặt của hắn mang vẻ uể oải, Kontanstin đi tới, đỡ hắn.
"Chờ cậu ấy tỉnh lại, mọi thứ đều sẽ tốt hơn." Micha nói.
"Cảm ơn." Kontanstin tự đáy lòng cảm kích nói.
Kontanstin đưa Micha ra cửa, sau đó để người hầu dẫn Micha đến chỗ của mình.
"Kontanstin tiên sinh." Jessy đột nhiên gọi lại Kontanstin đang muốn xoay người rời đi.
Kontanstin quay đầu lại nhìn hắn một cái, mặt gã mang vẻ mặt vui mừng, khuôn mặt vốn xinh đẹp tựa hồ hồng hào thêm, vẻ u ám cũng đã biến mất.
"Ngài thật sự thích James sao?" Jessy hỏi, "Ngài như vậy, có lẽ không được tốt lắm?"
Kontanstin hơi híp mắt lại, ánh mắt của gã trở nên hung ác nham hiểm, thấp giọng nói: "Thứ nhất, tôi chẳng qua là cảm thấy cậu ấy rất thú vị, về phần nói là thích, cũng có chút buồn cười; thứ hai, việc này, không liên quan đến cậu, cạu làm tốt công việc của mình là đủ rồi."
Thân thể của Jessy run một cái, hắn không hỏi tiếp.
Kontanstin vào phòng, gã nhìn James an tĩnh lại. Tuy mèo nhỏ cuồng dã rất thú vị, thế nhưng gã hiện tại đột nhiên muốn chơi một trò, James đối với gã yêu muốn ch.ết muốn sống, thiết định như vậy tựa hồ cũng có chút không sai.
Kontanstin cởi giày ra bò lên giường, sau đó nằm xuống bên người James, sau đó ôm James vào trong lòng. Gã nhắm hai mắt lại, ngửi mùi hương của James, nhẹ nhàng mà hít một hơi. Gã đột nhiên có chút chờ mong, ngày hôm sau thức dậy, James liền an tĩnh nằm ở trong ngực của gã, đôi mắt xinh đẹp nhìn gã chằm chằm, khuôn mặt yêu mến.
—-¤—-