Chương 54: Tình nhân lâm thời (hạ)
Hoa lửa tình yêu, rộ khắp đại lục.
Lũ quái bị giải quyết lại sinh ra từ những nơi khác.
Quan Miên đánh mãi đánh mãi, tự dưng thấy có gì không đúng bèn quay lại thì nhìn thấy Ám Hắc Đại Công đang khoanh tay dựa vào cây.
Ám Hắc Đại Công tỉnh rụi vẫy vẫy cậu.
“Anh hết chỗ đi rồi à?” Quan Miên hỏi.
Ám Hắc Đại Công đáp: “Đằng ấy có thể xem như tôi đang… ăn chực kinh nghiệm.”
Đây là điểm cậu thấy không đúng! Bởi vì sau khi Ám Hắc Đại Công đến, kinh nghiệm cậu kiếm được ít hơn hẳn. Quan Miên hỏi: “Anh không đánh?”
Ám Hắc Đại Công nhướng mày, cười đáp: “Làm phiền vậy.”
“…”
Quan Miên đánh một hồi rồi lùi đến khu vực an toàn để ngồi xuống.
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Đằng ấy không đánh nữa?”
“Anh chẳng phải có chuyện muốn nói sao?”
Ám Hắc Đại Công cười híp mắt ngồi xuống, “Đằng ấy muốn nghe?”
Quan Miên đáp: “Làm thính giả miễn phí đỡ hơn làm khổ sai miễn phí.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Ờ, nói từ đâu bây giờ?”
“Vắng mặt trong Lưu Tinh Chi Chiến?” Quan Miên gợi cho anh một chủ đề.
Ám Hắc Đại Công trả lời: “Về chuyện đó, đầu tiên tôi phải cảm ơn ý tưởng sinh vật ngoài hành tinh đằng ấy gợi ý cho tôi.”
Quan Miên hỏi: “Anh ăn cắp bản quyền rồi hả?”
“Ăn cắp bản quyền rồi.” Mặt Ám Hắc Đại Công lộ vẻ quái đản, “Sau đó ăn quả báo ngay và luôn.”
Quan Miên nhìn anh một cách khó hiểu.
Ám Hắc Đại Công nói: “Nhờ ý tưởng tuyệt vời của đằng ấy, tôi đã phải tham gia một buổi dạ tiệc hóa trang thân mật. Dép kẹp, bóng đèn điện, vòng thịt dê… Cuối cùng tôi cũng hiểu hóa ra tưởng tượng về sinh vật ngoài hành tinh của nhân loại đều là về khía cạnh cuộc sống.”
Quan Miên nói: “Đây là nguyên nhân anh vắng mặt.”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Ừ.”
Quan Miên thấu hiểu gật gù, “Chung thân đại sự quả thật rất quan trọng.”
“Sau đó tôi có một phát hiện ngoài ý muốn,” Ám Hắc Đại Công tiếp, “trong quá trình giao lưu thân mật, tôi lại thất thần nhớ đến đằng ấy. Sau đó nữa lại phát hiện, ở cùng đằng ấy vui hơn ở cùng bọn họ nhiều lắm.” Anh nói một cách tự nhiên như vậy, hoàn toàn không hề pha chút trêu đùa chòng ghẹo, giọng điệu bình thường cứ như thuật lại sự thật nào đó.
Quan Miên thản nhiên nói: “Cho nên anh muốn mời tôi huấn luyện bọn họ một khóa? Tôi thu phí đấy.”
Ám Hắc Đại Công gác tay sau đầu, mắt nhắm lại, khoan thai đáp: “Trước giờ tôi chỉ mua bản gốc.”
Một con quái vật đột nhiên xông vào khu an toàn, nhắm vào Ám Hắc Đại Công mà công kích. Em quái mới cấp 39, lực công kích với Ám Hắc Đại Công mà nói chả nhằm nhò gì.
Song Ám Hắc Đại Công lại ngồi im như vậy, chút ý định phản kháng cũng không có.
Quan Miên nhịn không được bèn hỏi: “Này là tự sát mãn tính?”
Ám Hắc Đại Công chỉ hé một mắt ra, “Đằng ấy không thấy nó chém sướng tay lắm ư?”
Quan Miên mặt không biểu tình đáp: “…Anh có muốn để tôi cũng sướng tay một phen không?”
Ám Hắc Đại Công nhắm mắt lại, hắc hắc cười.
Quan Miên chỉ thấy hoa mắt thì em quái đã ăn một kiếm xuyên tim.
“Đi thôi.” Ám Hắc Đại Công chìa tay cho cậu.
Quan Miên phủi quần tự đứng dậy rồi nói: “Đi đâu?”
“Giết báo.” Ám Hắc Đại Công để cậu cùng ngồi rồng có cánh bay tới nơi giết báo gần nhất.
Báo đã bị diệt sạch, quanh đó có khoảng vài trăm người chơi đang lăm le canh chừng càn đợt báo mới. Cả khu người đông nghìn nghịt.
Quan Miên ngờ vực hỏi: “Không bao sân?”
Ám Hắc Đại Công cười nói: “Hôm nay là lễ tình nhân, là ngày của hai người.”
Quan Miên lúc này mới chú ý thấy Lòng Son Chiếu Sử Xanh cùng Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đã rút đội, bây giờ chỉ còn lẻ loi hai người cậu cùng Ám Hắc Đại Công. “Anh đánh?”
Ám Hắc Đại Công nói: “Đánh chung đi. Dù sao cũng xem như đội tình nhân mà.” Vừa nói xong anh đã nhìn thấy một con báo bị đánh chạy qua cách họ không xa. Anh khẽ lách mình, thế là con báo tội nghiệp đành toi mạng.
Người canh chừng bên cạnh khó chịu liếc anh.
Ám Hắc Đại Công chẳng thèm để bụng, mỉm cười xông đến mục tiêu khác.
Chung quanh họ có khoảng bảy điểm sinh quái mới, từ sau khi hai người gia nhập, những game thủ khác đều như trở thành cột nhà làm nền, hoàn toàn không có cơ hội tranh giành. Cuối cùng một người chơi nhịn hết nổi phải lên tiếng: “Anh level cao như vậy sao không qua khu cao thủ ấy?”
Ám Hắc Đại Công nhún vai: “Bởi vì khu cao thủ và khu thấp thủ với tôi chả có gì khác biệt.”
Người nọ định nói thêm gì nữa nhưng bị người bên cạnh kéo về, thì thầm đôi câu vào tai. Sắc mặt người nọ khẽ đổi, ngượng ngùng cùng bạn bè bỏ đi. Những người khác thấy hết hy vọng bèn bỏ sang nơi khác.
Ám Hắc Đại Công hỏi Quan Miên: “Muốn cùng lên không?”
Quan Miên nhún vai nằm xuống nghỉ ngơi, đáp trả lại hai chữ “Làm phiền.”
Hoạt động giết báo tám giờ kết thúc.
[Hệ thống] Hoạt động thiết lập thành thị đếm ngược còn 72:00:00.
Quan Miên cau mày hỏi: “Là sao?”
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Nghĩa là Mộng Đại Lục chẳng bao lâu nữa sẽ có thành thị chân chính thuộc về người chơi.”
Quan Miên đáp: “À.”
Nhìn cậu chẳng có mấy hứng thú, Ám Hắc Đại Công lấy làm lạ, hỏi: “Đằng ấy không thích?”
Quan Miên hỏi: “Thành thị trong hiện thực chẳng phải đã là thành thị chân chính thuộc về người chơi sao?”
Ám Hắc Đại Công trả lời: “Nhưng hiện thực và game khác nhau. Trong game có thể làm những chuyện ngoài đời không thể làm được.”
Quan Miên hỏi tiếp: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như, mãi lộ.” Ám Hắc Đại Công đáp.
Quan Miên hỏi: “Anh định sau khi kiến lập thành thị sẽ thu tiền mãi lộ?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Kiến lập thành thị rất cần tiền.”
Quan Miên nói: “Tôi sẽ tìm một đường nhỏ vòng qua thành thị của anh.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Nếu đằng ấy gia nhập Công hội Đế Diệu thì không cần nộp tiền mãi lộ nữa.”
Quan Miên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc tôi cứ đóng thôi.”
“…”
Ba ngày đếm ngược đến nhiệm vụ xây thành với game thủ mà nói đúng là tr.a tấn, còn nội bộ Công hội Tinh Nguyệt lục tục bắt đầu chuẩn bị cho công cuộc này.
Tinh Phi Ngân tự mình quay về làm chủ.
Hôm sau Quan Miên thấy Tinh Phi Ngân xuất hiện trong game thì hơi sửng sốt, vẫn là nhờ Bị Thịt Rỗng giải thích cho cậu: “Thành tích của hội trưởng luôn rất tốt, tích điểm vào game không thành vấn đề với anh ấy.”
Quan Miên bất giác xoay quanh tìm kiếm Tội Lỗi Quá Xá, “Tội Lỗi Quá Xá chưa lên?”
Xích Đu Đung Đưa trả lời một cách vô cùng uyển chuyển: “Chắc anh phải chờ tới kỳ nghỉ mới có thể gặp lại cậu ấy.”
Quan Miên: “…”
“À phải, kỹ năng sinh hoạt của anh là gì?” Bị Thịt Rỗng vừa hỏi vừa lấy sổ ra chuẩn bị ghi lại.
Quan Miên đáp: “Không có.”
Bị Thịt Rỗng ngạc nhiên nhìn cậu, “Anh không sinh hoạt à?”
Quan Miên hỏi ngược lại: “Đánh quái có tính không?”
Bị Thịt Rỗng nghe xong thì lắc đầu nguầy nguậy, “Anh chả hiếu học gì cả, đúng là sỉ nhục của Macey.”
Quan Miên nắm được từ mấu chốt, hoài nghi hỏi: “Macey?”
Bị Thịt Rỗng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói: “Anh không biết sao? Em giờ đã là hội trưởng mới nhậm chức của Macey. Anh sinh ra ở Macey nên thuộc quản lý của em.”
Quan Miên rất nghiêm túc hỏi cậu ta: “Chuyển bang được không?”
Bị Thịt Rỗng đáp: “Trừ phi ID của anh tự sát.”
Quan Miên hỏi: “Rút khỏi Tinh Nguyệt thì sao?”
Bị Thịt Rỗng giật thót, “Nghiêm trọng dữ vậy?”
Quan Miên đáp: “Vậy phải xem cậu cho tôi phúc lợi gì.”
Bị Thịt Rỗng cau mày hỏi: “Anh muốn phúc lợi gì?”
Quan Miên đáp: “Có phát lương không?”
“…”
“Sinh hoạt phí?”
“…”
“Tiền trợ cấp chắc cũng có chứ?”
“…”
Bị Thịt Rỗng đích thân dẫn Quan Miên đến trước mặt Tinh Phi Ngân, thành khẩn nói: “Hội trưởng, mời giúp anh ta chuyển sang phân hội khác giùm em.” Miếu nhà cậu ta nhỏ lắm, không thờ nổi vị phật lớn như Quan Miên.
Tinh Phi Ngân gật đầu đáp: “Giao cho tôi.”
Bị Thịt Rỗng thiếu điều mừng rớt nước mắt.
Thế nào là phong độ của lãnh đạo? Chính là tinh thần thấy khổ không sờn!
Thế nào là trách nhiệm của lãnh đạo? Chính là nhọc nhằn một đôi vai gánh!
Tinh Phi Ngân, tấm gương của lòng em!
Cậu ta quả không sùng bái lầm người!
Bị Thịt Rỗng cảm khái bỏ đi.
Tinh Phi Ngân hỏi: “Chuyên ngành của anh là gì?”
Quan Miên trả lời: “Chơi bời lêu lổng.”
“Vậy anh phụ trách mảng tài chính đi.” Tinh Phi Ngân không tỏ thái độ gì với câu trả lời của Quan Miên.
Quan Miên cau mày hỏi: “Là sao?”
Tinh Phi Ngân đáp: “Tuy vẫn chưa biết nhiệm vụ xây thành là gì, cũng không biết sau đó làm sao xây dựng thành trì nhưng mảng tài vụ chắc chắn cần người chuyên môn quản lý. Trước đây luôn do anh tôi lo, có điều hiện tại anh ấy chỉ đích danh phải bàn giao cho anh.”
Đây là lần đầu tiên Quan Miên nghe Tinh Phi Ngân nói cả đoạn dài như vậy, thế nhưng nội dung cậu chẳng thích nổi tí gì. “Tôi từ chối được không?”
“Có lương đó.”
“…” Quan Miên thấy Tinh Phi Ngân ngắn gọn một chút vẫn hay hơn.
Sau khi đồng ý, Quan Miên được thăng thẳng lên thành nguyên lão, trở thành chủ quản tài vụ.
Bị Thịt Rỗng vì thế mà loi choi hết cả buổi chiều, có điều cuối cùng cũng đành khuất phục dưới một cú lườm lạnh lùng của Tinh Phi Ngân.
Những người khác tuy với việc Quan Miên đột nhiên thăng chức nhảy vọt cũng mang chút lòng nghi ngờ, nhưng bọn họ đã quen răm rắp nghe theo Phồn Tinh Hữu Độ và Tinh Phi Ngân nên cũng nghi vẫn hoàn nghi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tinh Phi Ngân thì ai đều đi làm việc nấy.
Buổi tối Phồn Tinh Hữu Độ rảnh rỗi lên mạng, chậm rãi chuyển nhượng vấn đề tài vụ cho Quan Miên.
Từ lúc thật sự tiếp xúc, cậu mới biết hệ thống của Mộng Đại Lục tỉ mỉ tinh tế đến nước nào. Tuy trước khi kiến thiết thành trì, hệ thống bang hội vẫn bị trói buộc trong tình trạng khá sơ sài nhưng hệ thống tài vụ đã rất hoàn thiện. Mỗi cuốn sổ sách thu chi đều có thể thẩm tra, thuế má các hạng mục cũng được ghi chép rõ ràng.
Lần đầu cậu biết thì ra Công hội Tinh Nguyệt mỗi tháng đều phải thay từng thành viên nộp thuế, chả trách tiêu chuẩn thu nhận hội viên lại cao như thế.
Không chỉ như vậy, tài vụ của công hội nói đơn giản chính là kế toán nhưng quyền hạn lại được xem như quản lý cả kế toán. Bởi vì cậu có thể căn cứ vào số liệu trong tay mà linh hoạt điều động tài nguyên của công hội, đề xuất kiến nghị thu chi các mặt.
Sau khi biết được quyền lợi của nguyên lão chưởng quản tài vụ, Quan Miên với chức vụ này không còn tư tưởng làm thuê kiếm miếng cơm như ban đầu nữa. Cậu hỏi Phồn Tinh Hữu Độ: “Tại sao anh tin tôi?”
Phồn Tinh Hữu Độ đặc biệt sâu xa đáp: “Bởi vì chúng ta là cùng một loại người.”
Nỗi ức chế bấy lâu vẫn bị Quan Miên tự mình dồn nén nay chợt vơi đi chỉ vì một câu nói của anh ta.
Trên thực tế, mỗi chuyên gia phân tích số liệu cao cấp đều là hội viên bạch kim của Hiệp hội Chuyên gia phân tích số liệu, hiệp hội năm nào cũng gửi thiệp mời bọn họ tham gia họp mặt nhưng Quan Miên đã chuyển nhà, hơn nữa cũng không dám điền địa chỉ mới vào tư liệu cá nhân ở hiệp hội. Cảm giác này khiến cậu thấy như bị bỏ rơi, không liên lạc được với Kim Vũ Trụ, ngoài đời lại không có bạn bè gì, ngày ngày ăn ngủ đều chỉ mình ta với ta.
Hốt nhiên Quan Miên hiểu rõ tại sao bản thân lại mỗi lún một sâu vào game như thế. Bởi vì mong đợi của cậu dành cho game online đã vượt trên giá trị cậu tự gán cho bản thân trong hiện thực.