Chương 91: Nhiệm vụ bảy vòng (thượng)
Trước khi đi phó bản, Quan Miên về thôn bổ sung thuốc và sửa sang lại trang bị.
Từ sau ngày Vanrell biến thành đống đổ nát hoang tàn, sự phân bố của hệ thống cửa cũng co cụm lại hơn.
Theo tình hình các cửa hiệu tổng hợp đi kèm với nhiệm vụ xây thôn, công ty game dường như định từ từ chuyển giao hệ thống cửa hàng cho người chơi quản lý. Về phương diện này, Quan Miên hoàn toàn đồng ý.
Tuy nhìn bề ngoài, mất đi hệ thống cửa hàng sẽ khiến công ty game bị tổn thất một phần thu nhập, nhưng trên thực tế trong game vẫn cần dùng tài nguyên, và tài nguyên vẫn nằm trong tay công ty. Tài nguyên là độc quyền, giá cả của tài nguyên do công ty xem xét về mặt tiêu thụ của thị trường vĩ mô để điều chỉnh. Cũng tức là game thủ chỉ là đối tượng hợp tác trên mặt gia công hoặc chi nhánh bán lẻ của công ty game, quyền khống chế thị trường hoàn toàn vẫn nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ. Thế nhưng ưu điểm chuyện này mang lại khá là khả quan, không chỉ có thể thúc đẩy tính tích cực của game thủ, tăng tính giải trí của game, hơn nữa game càng phức tạp thì thời gian người chơi online càng dài, khả năng chán game được giảm thấp, tuổi thọ của game được nâng cao.
Có thể thấy công ty game đã đầu tư khá nhiều vào Mộng Đại Lục, trong khoảng thời gian ngắn nó chắc chắn không bị đào thải.
Quan Miên đi vào cửa hàng tổng hợp trang bị đầy đủ đồ dùng hết nửa số chỗ trong túi, phần còn lại để dành cho phần thưởng được chia trong phó bản.
Vì là hội viên công hội nên hàng Quan Miên mua đều được chiếu khấu còn 80% giá gốc. Đây cũng là ưu điểm khi Tinh Nguyệt thành công xây được thôn trang đầu tiên, ít nhất trước mắt hội viên Công hội Đế Diệu vẫn chưa có đặc quyền này.
Mua xong đồ đạc, đang cùng Ám Hắc Đại Công ra ngoài thì Quan Miên nhìn thấy Bản Chất Minh Mẫn cưỡi dơi vội vã đáp xuống rồi bắt lấy cánh tay của mình, “Xảy ra chuyện rồi, logout hẵng tính.”
Phản ứng đầu tiên của Quan Miên là Phồn Tinh Hữu Độ xảy ra chuyện, nhưng ngẫm lại nếu là Phồn Tinh Hữu Độ thì người thông báo cho cậu không thể nào là Bản Chất Minh Mẫn mà phải là Tinh Phi Ngân hoặc Tội Lỗi Quá Xá. “Chuyện gì?”
Bản Chất Minh Mẫn định nói nhưng nhìn thấy Ám Hắc Đại Công lại thôi. Ám ảnh Ám Hắc Đại Công để lại trong lòng anh ta vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhưng giờ đây nhìn thấy anh đứng cạnh Quan Miên thì lòng e dè cũng vơi đi ít nhiều.
Ám Hắc Đại Công tỏ ra vô cùng có phong độ, “Tôi ra cửa thôn chờ đằng ấy.”
Đợi anh rời đi, Bản Chất Minh Mẫn mới hạ giọng nói khẽ: “Có phải cậu từng ngồi tù không?”
Quan Miên cau mày, qua loa đáp: “Ba thanh niên kia tr.a ra được?” Người cậu và Bản Chất Minh Mẫn cùng quen chỉ có mấy kẻ, trong số đó chịu bỏ công sức ra nắm tẩy của cậu thì không cần phải hỏi cũng biết.
Bản Chất Minh Mẫn lấy làm kinh ngạc, “Thiệt hả?” Tuy hai người làm cùng một công việc nhưng lúc nào anh ta cũng có cảm giác dường như thứ mình bán là sức lực, còn thứ cậu ấy bán là trí tuệ. Nhất là lúc hai người nói chuyện, anh ta cứ cảm thấy Quan Miên là thuộc tầng lớp trí thức, đi làm trong bộ quần áo bảnh bao, gọn gàng, hễ mở miệng là dùng toàn những từ ngữ chuyên ngành. Vì vậy lúc bấy giờ nghe chuyện Quan Miên từng vào tù vì đánh nhau, phản ứng đầu tiên của anh ta là: Tin vịt! Anh ta vội như vậy là vì muốn mau chóng gặp Quan Miên để thương lượng xem nên kiện đối phương tội phỉ báng như thế nào, nào ngờ Quan Miên lại chính miệng thừa nhận.
Quan Miên nhún vai đáp: “Làm người ai cũng có lúc xúc động.”
Bản Chất Minh Mẫn lần này hết minh mẫn nổi. Anh ta ngơ ngẩn hỏi cậu: “Vậy giờ tính sao?”
Quan Miên hỏi ngược lại: “Tính sao là tính sao?”
Bản Chất Minh Mẫn đáp: “Nghe đồn mấy người đó lên báo rêu rao chuyện của cậu, cậu không định làm gì sao?”
Quan Miên đáp: “Anh có biết bọn họ level bao nhiêu không?”
Bản Chất Minh Mẫn lắc đầu.
Quan Miên nói tiếp: “Nếu level họ không chênh lệch với tôi nhiều lắm thì tôi sẽ cân nhắc việc khiêu chiến với họ.”
Bản Chất Minh Mẫn hỏi: “Chỉ thế thôi à?”
“Chứ không thì sao?”
Bản Chất Minh Mẫn ngẫm nghĩ rồi đáp: “A! Chuyện này có được xem là bêu rếu đời tư không nhỉ? Chúng ta có thể kiện họ tội xâm phạm quyền riêng tư của cậu, cậu thấy sao?” Trong bao nhiêu năm nay, bước tiến vĩ đại nhất của xã hội chính là mặc dù các điều khoản và tri thức pháp luật vẫn chưa phải bài học nằm lòng của mỗi công dân, nhưng quan niệm về pháp luật đều đã ăn sâu vào máu mọi người, ai cũng biết cách bảo vệ những quyền lợi cá nhân.
Quan Miên nói: “Có thể, hoặc không. Cùng một vụ án nhưng rơi vào tay thẩm phán khác nhau sẽ có những kết quả khác nhau.”
Bản Chất Minh Mẫn ngạc nhiên hỏi: “Ồ? Còn vậy cơ à?”
Quan Miên đáp: “Pháp luật có được sự bảo vệ của xã hội nhưng nắm giữ xã hội vẫn là nhân loại. Trước mắt thì nhân loại hiện tại vẫn được sinh ra từ các t*ng trùng và trứng khác nhau, tư tưởng cùng quan điểm được định hình từ hoàn cảnh trưởng thành, quá trình học tập khác nhau mà dần nảy sinh ra những điểm khác biệt. Bởi lẽ không thể nào đòi hỏi bọn họ phải đạt thành một cách nhìn chung về vấn đề nào đó, dù là cách lý giải từng câu từng chữ trong các điều luật cũng không phải ngoại lệ.”
Bản Chất Minh Mẫn nghe mà choáng hết cả đầu, “Ý cậu là…”
Quan Miên đáp: “Nên làm gì thì làm nấy.”
Thấy cậu xoay lưng bỏ đi, Bản Chất Minh Mẫn không tự chủ mà đi theo mấy bước, “Cậu không sao thiệt chứ?”
Quan Miên đáp: “Tôi không cảm thấy chối bỏ quá khứ là chuyện cần thiết.”
Bản Chất Minh Mẫn nhỏ giọng bảo: “Nhỡ cậu có nghe được mấy lời không hay thì chớ để trong lòng nhé. Những người thật sự hiểu cậu đều biết cậu tuyệt đối không phải kẻ thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.”
Quan Miên nghiêng đầu và mỉm cười.
Bản Chất Minh Mẫn nhìn thấy Ám Hắc Đại Công đang đứng ở đầu bên kia con đường từ từ ngừng bước, dõi theo Quan Miên thong thả rảo bước về phía đó.
Anh ta vẫn còn nhớ năm xưa mình từng đánh bại Ám Hắc Đại Công nhưng lại không biết đối thủ là nhân vật tầm cỡ thế nào, để rồi sau đó bị khiêu chiến không ngừng nghỉ, càng đánh càng thua mới thấy tò mò, nhất thời nổi hứng đi tìm tư liệu về đối phương. Nhớ lúc ấy càng xem anh ta càng thấy hoảng sợ, vậy mới biết sự phát huy trong lần đánh bại Ám Hắc Đại Công là cơ duyên may mắn tới nhường nào. Sau đó của sau đó, mỗi lần đối diện với Ám Hắc Đại Công anh ta đều khó tránh nghĩ tới những chiến tích lừng lẫy của đối phương, kết quả gánh nặng tâm lý khiến anh ta thua càng thêm thê thảm, cuối cùng chỉ còn cách tránh game.
Nhưng nếu so ra thì Quan Miên càng lạ đời hơn. Điểm mạnh của Ám Hắc Đại Công là anh không nói toạc ra mọi chuyện nhưng cũng không cho phép người khác trốn tránh. Quan Miên thì khác. Lúc mới gặp nhau, anh ta chỉ cho rằng Quan Miên là một tay mơ ngờ nghệch bị quảng cáo dụ vào làm công việc này. Thế nhưng quen nhau lâu hơn, anh ta mới phát hiện con người thật của cậu tuyệt đối tương phản với ấn tượng ban đầu cậu để lại cho anh ta. Dù vậy khi hai người qua lại với nhau Bản Chất Minh Mẫn cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Anh ta thích những lời nói sắc bén không nể nang ai của Quan Miên, bởi những lời bông đùa không chịu nể mặt ấy vô hình trung đã khiến thời gian qua lại giữa cả hai như được kéo dài thêm mấy mươi năm, biến hai người họ thành hai thằng bạn chí cốt.
Giây phút anh ta cảm thấy Quan Miên thật sự khác với những kẻ tầm thường chính là giây phút cậu ấy đứng bên cạnh Ám Hắc Đại Công. Loại sóng vai một cách ngang hàng của hai người cứ như một lời tuyên bố, tuyên bố rằng hai người họ mới là người trong cùng một thế giới.
Có điều không ai quy định chỉ những người sống cùng một thế giới mới có quyền làm bạn với nhau.
Bản Chất Minh Mẫn nhún vai, gọi dơi ra và bay lên trời.
Thấy Ám Hắc Đại Công đang cầm tờ báo trên tay, Quan Miên bèn nhướng mày hỏi: “Tìm tin tổ đội?” Cậu cố ý tránh nói về chuyện thân phận ngoài đời bị bại lộ.
Ám Hắc Đại Công gấp báo vào rồi cười đáp: “Xưa nay tôi đều lấy một chọi mười.”
Quan Miên lặng lẽ cười. Dẫu Ám Hắc Đại Công có ghét Phồn Tinh Hữu Độ đến mức nào đi nữa nhưng nếu xét về cả IQ lẫn EQ, hai người chắc chắn đều nằm trong thiểu số, thiểu số của những người IQ lẫn EQ đều cao. Đó là những người chỉ cần nhìn vào vẻ mặt là có thể dễ dàng đoán được tâm trạng của đối phương, đồng thời cũng rất tôn trọng đối phương, trừ những trường hợp cố ý làm đối phương khó chịu hoặc phớt lờ suy nghĩ của họ.
Hai người cưỡi rồng có cánh tới trước cửa phó bản thì nhìn thấy nơi đó lúc nhúc toàn người với người, cả cửa vào cũng bị che khuất.
Tin tức yêu cầu tổ đội từ hệ thống không ngừng nhấp nháy, nhiều người thậm chí còn trực tiếp gân cổ kêu gọi.
“Đủ bốn hệ rồi, mau xin vào!”
“Thiếu ɖú em, ai vào bơm sữa giùm cái?”
“Tổ đội cấp 50 trở lên. Nhanh nhảu.”
Quan Miên hỏi: “Phó bản này lôi cuốn lắm à?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Sau khi chúng ta nhận nhiệm vụ thì phó bản đã nâng cấp.”
Quan Miên hỏi: “Đây là loại phó bản nào?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Phó bản hình vòng, tổng cộng có bảy vòng. Càng về sau vòng càng thu hẹp lại nhưng lượng quái vẫn không đổi.”
Quan Miên cau mày. Vòng thu hẹp lại và lượng quái không đổi tức là càng về sau không gian để tránh càng ít đi, mật độ quái cũng tăng cao.
“Đi thôi.” Vì người chơi càng lúc càng đông nên các đội gom nhanh chóng gom đủ người rồi vào phó bản.
Vừa bước vào trong, tất cả game thủ đều ngạc nhiên, bởi vì tất cả cùng vào chung một không gian, cũng tức là tất cả cùng nhau đánh quái.
Có người nhịn không được phải thốt lên: “Chu choa! Chơi kiểu gì đây trời? Lắm người thế này mà chỉ có lèo tèo vài con quái, một người đánh một con còn chả đủ nữa là.”
Trong đội ngũ đứng ở hàng đầu tiên bỗng có người mắng um sùm: “Làm gì vậy cha nội?! Sao đánh tui!”
Người kia vội vã xin lỗi, “Ngại quá, đánh quần công mà hơi ẩu tí.”
Tâm trạng các game thủ khác càng chùng xuống.
Tuy các kỹ năng quần công không gây tổn thương đến đội viên đội mình nhưng sẽ gây tổn thương cho thành viên của đội khác. Bao nhiêu người cùng đánh như vậy chỉ cần dùng quần công nhất định sẽ có người bị lạc đạn. Nhưng nếu dùng kỹ năng thường thì tốc độ giết quái sẽ rất chậm, còn lâu hơn cả càn hẳn một phó bản khác.
Có vài game thủ bắt đầu lục tục bỏ đi. Phó bản này vốn chẳng mấy hấp dẫn nhưng hiếm lắm mới có phó bản được nâng cấp, bọn họ đa số đều là đến xem thử cho biết thế nào, bây giờ đã biết rõ tình trạng bên trong thì sau này tới thử cũng được. Dẫu sao phó bản vẫn sẽ chỉ nằm lỳ ở đây chứ không chạy đi đâu mất.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, ngoài những game thủ đang đánh quái ở hàng đầu tiên thì những người khác không tiến lên cũng không chịu ra ngoài, dường như đều đang đợi ai đó đưa ra phương án giải quyết tất cả đều có thể chấp nhận.
“Bắt đầu đi.”
Ám Hắc Đại Công đứng ra như sự mong đợi của mọi người.
“Bắt đầu làm gì?” Những người khác đều ngơ ngác.
Ám Hắc Đại Công rút kiếm và mỉm cười bảo: “Dọn dẹp.”
Quái trong phó bản này level không cao, trung bình là cấp 41, boss cấp 46, còn game thủ vào trong đều khoảng 45, cấp 50 ở đây đã được xem là cao thủ. Vì vậy chuyện lấy một chọi mười của Ám Hắc Đại Công là hoàn toàn khả thi.
Quan Miên im lặng bơm máu.
Có người chú ý thấy cậu và Ám Hắc Đại Công là cùng một đội, những người còn lại nhao nhao chỉ trỏ, chuyển sự chú ý sang cậu.
Quan Miên của hôm nay đã không còn là Quan Miên vừa ra khỏi nhà tranh năm xưa, cấp 42 tuy rằng không cao nhưng cũng đã có đủ năng lực tự bảo vệ mình. Với đặc điểm các đội khác nhau đều có thể gây sát thương cho nhau, các đội còn qua qua lại lại không ngớt, cuối cùng một tình cảnh hỗn loạn đã được ra đời. Thế cục không còn là Ám Hắc Đại Công một mình xưng bá mà dần chuyển thành quần hùng tranh bá.
Những luồng sáng trắng thỉ thoảng lại nhoáng lên trên đầu của các game thủ, vậy mà phó bản lại không có cảm giác rộng hơn tí nào. Những khoảng trống do có người ch.ết rất nhanh được bổ sung bởi những game thủ mới vào, duy chỉ có một thay đổi chính là những người vào trước dần dần bị đôn lên trên.
Ám Hắc Đại Công và Quan Miên nhanh chóng bị dồn lên hàng đầu tiên – Vị trí quái giáp kích với những đội khác.