Chương 107: Đêm hội thất tịch (trung)
Câu cá tiệc đêm, bó hoa hỉ thước.
Bạch Anh Tước bật cười bảo: “Tức là đằng ấy đang ám chỉ đằng ấy rất muốn hai cây nến này được thắp lên cùng lúc, tái hiện lại hỉ cảnh khi hai cây nến này được thắp lên?”
Quan Miên đáp: “Tôi chỉ không muốn lúc đút thức ăn đút nhầm vào mũi.”
Bạch Anh Tước búng tay cái tách, bảo với phục vụ: “Cho một bóng đèn điện.”
Phục vụ cuối cùng đương nhiên không mang bóng đèn lên thật. Hai cây nến long phụng có đường kính bằng một nắm tay cũng đủ chiếu sáng cả bàn, dưới ánh nến, các món Pháp như phát ra vầng hào quang vô cùng bắt mắt.
Theo Bạch Anh Tước chắc là bắt mắt hơi bị quá nên người ngồi đối diện anh chả buồn để ý đến anh luôn. “Trong ngày thế này, tụi mình có nên mượn cớ để cụng ly không nhỉ?”
Quan Miên ngước lên, nuốt hết chỗ thức ăn đang nhai, dùng khăn lau miệng rồi nói: “Chúc mừng cho họ lát nữa phải lo chạy ngược chạy xuôi dọn dẹp?”
Bạch Anh Tước hỏi: “Tại sao không phải chúc mừng cho họ hiện tại vẫn đang ở với nhau?”
Quan Miên nói: “Vì người đi làm đều thích tan tầm nhất.”
Bạch Anh Tước phì cười: “Đằng ấy cảm thấy ngày thất tịch của Ngưu Lang Chức Nữ xem như là đi làm hay tan tầm?”
Quan Miên đáp: “Hai người họ là nhân viên chuyên cần nhất, xưa nay đi trễ về sớm, không bao giờ nghỉ việc.”
Bạch Anh Tước hỏi: “Đây có phải là phát biểu cảm tưởng không?”
Quan Miên đáp: “Không, tôi chỉ muốn tìm cho mình tấm gương sáng để noi theo thôi.”
“Được, cụng ly vì tấm gương sáng.”
Hai chiếc ly chạm nhẹ vào nhau, chất lỏng màu đỏ trong ly sóng sánh vui mắt.
Trời càng lúc càng tối, trăng khuyết treo cao, ánh sáng bàng bạc chiếu lên mặt bàn và hai con người bình thản ấy.
Bạch Anh Tước nói: “Tuyết Sơn nhớ đằng ấy lắm.” Anh ráng cứu vớt hình tượng tan nát của mèo cưng nhà mình trong lòng Quan Miên, “Sau lần chia tay trước, nó vẫn luôn nhớ tới đằng ấy.”
Quan Miên đáp: “Đơn phương không có kết quả đâu, anh chịu khó khuyên nhủ nó xem sao.”
Bạch Anh Tước nói: “Tôi khuyên rồi, nhưng nó cố chấp lắm.”
Quan Miên hỏi: “Nó thành niên chưa?”
Bạch Anh Tước đáp: “Hai tháng sau là tròn ba tuổi.”
Quan Miên gật đầu đáp: “Ừ, tới tuổi phải chịu trách nhiệm cho hành vi sai trái của mình rồi.”
Bạch Anh Tước cười to.
Quan Miên im lặng nhìn anh như đang không hiểu lời mình nói buồn cười chỗ nào.
Bạch Anh Tước cười cả buổi rồi mới lên tiếng: “Trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề.”
Quan Miên nói: “Nếu việc trốn tránh không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, tôi sẽ vui vẻ mà làm.”
Bạch Anh Tước biết thái độ kỳ thị mèo đã ăn sâu vào máu Quan Miên, anh cũng thôi không cố gắng thuyết phục cậu nữa mà đứng dậy nói: “Chúng ta nên đến trạm tiếp rồi.”
Quan Miên nhìn anh đầy vẻ hoài nghi.
Bạch Anh Tước chỉ lên trời nói: “Ngưu Lang Chức Nữ vẫn chưa tan tầm, không phải sao?”
Không chỉ Ngưu Lang Chức Nữ mà cả trung tâm giải trí cũng chưa tan tầm.
Lần này Bạch Anh Tước bao trọn rạp tình nhân, có hai ghế gắn bàn xoay dưới chân di chuyển toàn rạp bằng điều khiển từ xa. Ở ngay giữa rạp là máy chiếu phim 3D. Diễn viên và cảnh quay sống động như thật.
Đây là lần đầu tiên Quan Miên đến rạp chiếu phim. Trước đây Kim Vũ Trụ muốn lôi cậu tới đều bị từ chối thẳng thừng. Giờ nghĩ lại, cậu thấy đúng là mình đã lỡ mất quá nhiều thứ hay ho.
Bạch Anh Tước nói: “Tôi chọn ‘Hắc Bạch Chi Gian’ (Lằn Ranh Đen Trắng), là phim cảnh sát bắt cướp.”
Quan Miên gật đầu. Nếu anh mà chọn phim tình yêu rất có thể cậu sẽ đứng dậy bỏ đi một nước.
Ngay cảnh đầu phim, cậu đã nhận ra phim lấy bối cảnh thế kỷ 21. Loại xe sử dụng quá lỗi thời, chỉ chạy được trên mặt đất, vả lại còn có đèn xanh đèn đỏ, đúng là thời đại lạc hậu quá cỡ.
Quan Miên vừa xem vừa ngầm đánh giá. Nhưng chẳng mấy chốc Quan Miên đã bị cuốn vào câu chuyện bởi diễn xuất điêu luyện của các diễn viên. Không thể không công nhận, dù bối cảnh quá sức lỗi thời nhưng trình độ của diễn viên và đạo diễn thật sự rất đỉnh. Thậm chí cả vai phụ cũng đóng rất hay. Có mấy lần cậu vô tình kéo ghế vào giữa cảnh diễn, lặng lẽ quan sát từng cái nhíu mày, từng nụ cười của nhân vật.
Cậu mải mê xem phim, còn Bạch Anh Tước mải mê xem cậu. Bộ phim này anh sớm đã xem năm, sáu lần, vì nó quá kinh điển nên anh tin Quan Miên cũng sẽ thích xem. Từ thái độ của Quan Miên cho thấy, sự hiểu biết của anh với cậu đã tiến thêm bước mới.
Hết phim.
Quan Miên ngồi một lúc rồi quay sang nhìn Bạch Anh Tước.
Bạch Anh Tước cười bảo: “Tôi biết, mai đến nữa.”
Lúc Quan Miên về tới nhà đã là mười giờ hơn. Đồng hồ sinh học huấn luyện bao năm thôi thúc cậu mau chóng tắm rửa đi ngủ. Nhưng trèo lên giường xong, tiếng chuông báo thức của đồng hồ sinh học cũng tắt. Quan Miên phát hiện cậu có vẻ mất ngủ.
Những ân oán tình thù trong “Hắc Bạch Chi Gian” cứ tua đi tua lại trong đầu cậu như muốn đưa cậu quay về thời đại hồi ấy, đưa cậu vào cả câu chuyện. Thời đại ấy tràn đầy nhiệt huyết. Thời bây giờ làm gì cũng phải theo quy định của pháp luật, còn hồi ấy lại có quá nhiều nhân tố nằm ngoài tầm khống chế, khó lòng đoán trước, vậy nên mới càng kích thích.
Bỗng nhiên cậu phát hiện, nào phải bản thân cậu không có nhiệt huyết, mà bởi nhiệt huyết của cậu bị đông lạnh quá lâu nên cậu dần quên mất mùi vị của nó. Vô tình cậu nhớ tới Bạch Anh Tước, anh ta giàu lòng nhiệt huyết với chiến đấu như vậy phải chăng là do công lao của phim ảnh?
Lần đầu tiên Quan Miên cảm thấy mong chờ đến khi tan tầm của ngày làm việc hôm sau.
Hôm sau đi làm chưa được bao lâu, Mark Ngụy đã âm thầm nhét vào tay cậu quyển tạp chí và khuyến mãi thêm nụ cười đồng tình.
Quan Miên mở ra xem thì thấy lên bìa trang nhất, đứng cạnh chị ta là gã trung niên dưỡng nhan vô cùng tốt đang cười toe toét.
Sợ cậu chưa hiểu, Mark Ngụy còn chu đáo giới thiệu, “Ông ta là luật sư hàng đầu, độc thân quý tộc đấy. Ôi, nói chung Cốc Thi Vận đúng là khéo chọn, thỉnh thoảng chọn nhầm thì chỉ có thể là khi cô ấy đang trong trạng thái không tốt.”
Quan Miên nhét lại tạp chí vào tay anh ta, “Liên quan gì tới tôi?”
Mark Ngụy sấn lại sát bên cậu, “Cậu không buồn tí nào sao? Núi vàng bay mất đó nha? Báo viết sau khi Cốc Thi Vận đòi chia tay, Du Hải Ba lập tức tặng cô ta một căn biệt thự bự và một chiếc xe vô cùng hào nhoáng, còn có chi phiếu năm trăm vạn, đúng là khiến người khác ganh tỵ gần ch.ết. Nếu hồi bữa cậu chịu qua lại với Cốc Thi Vận, mớ tiền đó thế nào lại chẳng có phần cậu.”
Quan Miên nghiêng đầu nhìn anh ta, “Anh có truy cầu thành công không?”
Mark Ngụy ngẩn ra, “Tôi?”
Quan Miên an ủi: “Nếu Cốc Thi Vẫn không thích anh, anh có thể thử ra tay với Du Hải Ba. Biết đâu lại hợp khẩu vị ông ta.” Nói xong, không để Mark Ngụy kịp phản ứng, cậu đã xoay lưng bỏ đi.
Mark Ngụy suy nghĩ mất năm giây mới hiểu ý cậu, không khỏi tức tối lên tiếng: “Tôi chưa từng ra tay đâu nhá!”
Vì để chứng minh chẳng phải mình không đủ hấp dẫn mà chẳng qua vì chưa buồn ra tay, Mark Ngụy bám dính lấy Quan Miên lải nhải giải thích cả buổi trời. Quan Miên nghe hoài mệt tai bèn xin nghỉ về nhà luôn.
Hôm nay trung tâm triển lãm cũng không nhiều việc lắm, quản lý vui vẻ thả cậu ra khỏi chuồng.
Nếu là thường ngày Quan Miên nhất định sẽ phóng như bay về nhà chui vào buồng game, nhưng hôm nay cậu lại đến trung tâm giải trí xem phim.
Không như lần trước có Bạch Anh Tước bao trọn cả rạp, lần này Quan Miên ngồi trong rạp phổ thông để xem. Ghế nơi đây là ghế cố định nhưng góc xem rất thoáng, xem cũng khá thú vị. Quan Miên xem xong hai màn mới ra ngoài kiếm gì bỏ bụng.
Vừa bước ra, cậu đã bắt gặp Bạch Anh Tước đang ngồi trong phòng chờ nhìn cậu, trông anh như đang cười lại không giống cười cho lắm.
Quan Miên chủ động nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi xin nghỉ.”
Bạch Anh Tước đáp: “Xin lỗi phải bày tỏ lòng chân thành chứ.”
Quan Miên nói: “Tôi mời anh ăn cơm.”
Bạch Anh Tước đáp: “Tôi muốn ăn món đằng ấy tự nấu cơ.”
Quan Miên cau mày.
Nhưng vì để thể hiện thành ý, cậu cũng không từ chối đề nghị của Bạch Anh Tước, dẫn anh về nhà là xuống bếp ngay.
Thấy cậu đứng trầm tư nhìn hai miếng thịt bò, Bạch Anh Tước không khỏi bật cười bảo: “Đằng ấy có cần lên mạng tr.a cách làm tí không?”
Quan Miên gật đầu cái rụp, loay hoay lên mạng kiếm công thức, đến khi tải về xong xuôi quay lại nhà bếp, cậu mới phát hiện Bạch Anh Tước đã bắt đầu chiên beefsteak.
Bạch Anh Tước hỏi: “Chuẩn bị rau trộn giúp tôi nhé?”
Quan Miên ngẫm nghĩ rồi lấy hai quả thanh long ra bổ làm đôi.
Cắt xong thì thịt bò cũng dậy mùi.
Mỗi người một dĩa một dao một nĩa bắt đầu ăn.
Có lẽ do đói rồi, hoặc cũng quen rồi nên lần này họ ăn rất thoải mái. Ăn xong, Quan Miên mang chén dĩa thả vào máy rửa chén, sau đó cậu nhận ra Bạch Anh Tước vẫn còn ngồi trên sô pha dường như chưa muốn về nhà.
“Uống chút gì không?” Quan Miên đứng dựa vào tường nhìn anh.
Bạch Anh Tước cười đáp: “Tôi nhớ ở chỗ của đằng ấy làm gì có nhiều lựa chọn.”
Quan Miên nói: “Gần đây có thêm một lựa chọn, sữa bò.”
Bạch Anh Tước nói: “Uống sữa dễ buồn ngủ, tối nay có thể tôi phải ở nhờ rồi.”
Quan Miên nhìn anh rồi quay đầu vào bếp, một lúc sau cậu trở ra, trên tay bưng hai ly sữa. Một ly rất nhiều, một ly rất ít.
Bạch Anh Tước toan nhận lấy ly nhiều nhưng bị Quan Miên né đi. Quan Miên uống cái ực hết cả ly nhiều, đưa ly còn lại cho anh rồi nói: “Tôi nghĩ uống hết ly này thì mí mắt anh vẫn cố gắng chống chọi được đến lúc về tới nhà.”
Bạch Anh Tước cầm ly sữa than thở: “Nếu chúng ta sống chung dưới một mái nhà thì chả phải vấn đề cần cân nhắc cũng bớt được nhiều sao.”
Quan Miên nhướng mày, “Không bao giờ có cái ngày đấy đâu.”
Bạch Anh Tước mím môi nhịn cười, “Tôi đảm bảo Tuyết Sơn không cắn mông đằng ấy.”
Chút sữa còn lại trong ly Quan Miên sóng sánh, cậu hờ hững nói: “Chúng ta nên làm nhiệm vụ thôi.”
Bạch Anh Tước phá ra cười, “Đây là lý do đuổi khách… sáng tạo nhất mà tôi từng nghe.”
Lúc Quan Miên vào game, Bạch Anh Tước vẫn chưa về tới nhà, vì vậy bên hồ Huyễn Cảnh chỉ có mình cậu ngồi câu cá.
Bị Thịt Rỗng gửi hai lá thư thăm hỏi, hôm qua một lá, hôm nay một lá. Từ sau sự việc Tập đoàn Tấn Mãnh xảy ra sự cố ch.ết người, dường như Bị Thịt Rỗng luôn có cảm giác sinh mạng của Quan Miên đang lay lắt trong gió, chỉ chực tắt bất cứ lúc nào – Đương nhiên ngoài mặt cậu ta sẽ không bao giờ chịu nhận mình nghĩ như vậy.
Quan Miên hồi âm lại một lá thư.
Bị Thịt Rỗng nhanh chóng trả lời: “Em đang xem Công hội Nhất Trụ Kình Thiên và Công hội Hắc Diệu Thạch kéo quân đánh nhau. Thích thì ghé qua.” Cuối thư còn kèm tọa độ.
Quan Miên chả mấy thích thú với chuyện này, vì vậy cậu không hồi am.
Một lúc sau Bị Thịt Rỗng lại gửi thư: “Phắc! Bị họa lây! Hội phó, mau triệu tập người ngựa tới páo chù cho em!”
Quan Miên lấy tiểu tinh linh ra hồi âm như sau: “Xem kịch không mua vé, bị chém là đáng đời. Mua vé vẫn bị chém, chỉ than đoản mệnh thôi.”
Thật lâu sau vẫn chưa thấy Bị Thịt Rỗng hồi âm.
Cậu ta đích thân tới giết người.