Chương 111: Đêm trước thành chiến (hạ)
Sáu công hội lớn, một lá chiến thư.
Ban đầu tốc độ sinh sôi của xương khô mắt thường còn nhìn thấy được, nhưng về sau là mắt đành chịu thua. Đây không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là tốc độ sinh sôi của chúng tỷ lệ thuận với tốc độ tiêu diệt xương khô của đám Quan Miên.
Chẳng mấy chốc điệu nhảy của Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hoàn toàn loạn nhịp, chỉ có thể trông vào mấy tia sáng thỉnh thoảng lóe lên giữa biển xương khô mà đoán rằng cậu ta vẫn còn ở đó, đúng ra là vẫn còn sống.
Khác với sự lặng lẽ của cậu ta, Lòng Son Chiếu Sử Xanh, Ám Hắc Đại Công và Thái Hoa Đại Đạo chiến đấu khá máu lửa. Nếu giữa đám xương khô đủ chỗ cho một người vô tội chen vào đứng xem, người đó nhất định sẽ váng đầu hoa mắt vì từng đợt từng đợt lửa phun trào và tiếng rồng gầm vang trời.
Thân là người level thấp nhất trong đám, vào những giây phút quan trọng Quan Miên kiêm luôn chức ɖú em duy nhất. Mỗi lần Lông Chân Rất Gợi Cảm tiêu cực muốn bãi công, dự tính ngồi “phi thuyền” ánh sáng tốc hành về uống ngụm nước, hít thở tí không khí trong lành tươi mát, gã lại phát hiện mình cứ còn một vạch máu cứu vớt. Thanh máu của gã cứ như giấy báo lương, vĩnh viễn bị cắt xén bảy tám chín phần nhưng vẫn sẽ vĩnh viễn để lại một phần cho gã sống sót.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đột nhiên kêu lớn.
Quan Miên vừa quay lại đã nhìn thấy Lòng Son Chiếu Sử Xanh từ trên không trung sà xuống.
Lửa đỏ vẫn phừng phừng phun xuống nhưng lạ thay lại chẳng thấy có tí “bụi bặm” nào bay lên. Cùng lúc đó, Quan Miên nhìn thấy trên trời lóe lên hai luồng sáng tráng.
Ám Hắc Đại Công phản ứng cực nhanh, lập tức chỉ huy rồng có cánh tránh qua một bên.
Đúng ngay vị trí Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đứng ban nãy xuất hiện một bộ xương khô phát ra hào quang xanh lục vô cùng đẹp mắt. Bảo nó “đẹp mắt” là bởi trông nó hệt như được đẽo bằng cẩm thạch, mỗi khúc xương đều hết sức cân đối. Nếu có pháp y ở đây, anh chàng đó chắc chắn sẽ phải thản thốt vì độ hoàn mỹ của bộ xương này.
Nó cử động ngón tay, những bộ xương khô lúc nha lúc nhúc lập tức chui hết xuống đất, chiến trường sạch sẽ như chúng chưa từng tồn tại bao giờ.
[Hệ thống] Đội của Ám Hắc Đại Công tiến vào vùng đất tử vong, Vua Xương Khô tỉnh dậy từ trong giấc ngủ. Tây Côi Mạc biến thành thiên đường của cái ch.ết, địa ngục của sự sống! Hỡi các dũng sĩ của Mộng Đại Lục! Tiến lên!
Lông Chân Rất Gợi Cảm la toáng lên: “Nó là Vua Xương Khô, mọi người cẩn thận!”
Quan Miên nói: “Người nên cẩn thận đều tan thành ánh sáng trắng hết rồi.”
Thái Hoa Đại Đạo nói: “Vừa lên sân khấu đã mần thịt Lòng Son và Giang Sơn, trâu bò thật ấy!”
Lông Chân Rất Gợi Cảm nhìn thấy Vua Xương Khô lắc lư như muốn đi về phía họ thì không khỏi than thở: “Không phải tôi phản đối gì hai vợ chồng nhà ấy có đôi có cặp, tôi chỉ cảm thấy họ ‘có đôi có cặp’ hơi bị không đúng lúc.”
Thái Hoa Đại Đạo chỉ huy thú cưỡi đến bên cạnh gã, “Hay là anh với em cũng có đôi có cặp đi.”
Đúng lúc đó, Lông Chân Rất Gợi Cảm nhìn thấy Vua Xương Khô đang thổi một luồng khói xanh về phía hai người với tốc độ ngàn mét trên giây, mà khoảng cách giữa họ với nó chỉ có năm, sáu chục mét. Gã vội vàng mở kết giới hệ thủy, “Anh hai! Anh thiếu tiền nó hả!”
Thái Hoa Đại Đạo nói rất vô tội, “Anh có dám chắc người nó chấm không phải là anh không?”
Lông Chân Rất Gợi Cảm cảm thấy khói xanh đang từ từ ngấm vào kết giới của mình, gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi!” Rồi chỉ huy thú cưỡi bay thẳng lên trời.
Nghe thấy gã bảo đi, Thái Hoa Đại Đạo cũng bay vút lên theo. Do cả hai đều bay theo đường cong chứ không thẳng đứng, hơn nữa còn mỗi người cong một bên nên tuy phản ứng có nhanh, tốc độ có nhanh, lại rất ăn ý vân không tránh khỏi tai nạn đâm sầm vào nhau, để rồi nắm tay nhau rơi vào tầm bắn của khói xanh.
HP sụt nhanh đáng kể.
Quan Miên nước xa khó cứu lửa gần. Cậu chỉ có thể cứu gần bỏ xa, giữ lại năm trăm điểm máu cho Lông Chân Rất Gợi cảm.
Thái Hoa Đại Đạo tan thành ánh sáng.
Lông Chân Rất Gợi Cảm liều mạng bỏ chạy, không ngừng uống thuốc cho đến máu hồi phục lại 80%.
Vua Xương Khô không thừa thắng đuổi giết tới cùng, đôi lửa ma trơi trong hốc mắt lóe lên như đang quan sát bọn họ.
Lông Chân Rất Gợi Cảm nói: “Hay là tụi mình kiếm chỗ nào nghỉ tí đi, chờ bọn Lòng Son về rồi đánh tiếp?”
Quan Miên đáp: “Anh có nhìn thấy cái đồng hồ đếm ngược trên bảng điều khiển không?”
Lông Chân Rất Gợi Cảm bấy giờ mới chú ý thấy, “Đây là…?”
Quan Miên đáp: “Nếu đoán không lầm chính là đếm ngược thời gian Vua Xương Khô xuất hiện.”
Lông Chân Rất Gợi Cảm rầu rĩ bảo: “Cũng tức là nó chỉ xuất hiện trong vòng mười phút.”
Quan Miên nói: “Hay anh cho nó thêm tí tiền boa để nó tăng ca đi?”
Lông Chân Rất Gợi Cảm nói: “Tôi chỉ có thể dâng hiến thứ quý giá nhất, hấp dẫn nhất trên người tôi cho nó – Một cọng lông chân!”
Quan Miên khều nhẹ vào lưng Ám Hắc Đại Công, “Có cách gì không?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Đằng ấy học thuật giải độc chưa?”
Quan Miên nói: “Sơ cấp.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Thử xem.”
Quan Miên đáp: “Tôi từng dùng cho Lông Chân và Thái Hoa rồi, không có tác dụng.”
Ám Hắc Đại Công nhíu mày. Không có Lòng Son Chiếu Sử Xanh ở đây, dù cả đám bọn họ có lên cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân cho thành tích huy hoàng của Vua Xương Khô.
Lông Chân Rất Gợi Cảm bỗng lên tiếng: “Nhìn kìa, Lòng Son… Ủa, không phải! Vua Sa Mạc?!” Một câu ngắn ngủi đã đổi giọng tới ba lần, mà lần cuối cùng là tràn ngập phẫn nộ.
Vua Sa Mạc dẫn mười mấy người tới, chẳng nói câu nào đã bắt đầu lao bắt đầu khai chiến.
Trước khi họ kịp tiếp cận, Ám Hắc Đại Công đã đưa Quan Miên tránh đi.
Tốc độ thú cưỡi của Lông Chân Rất Gợi Cảm không đủ nhanh nên ba lần bảy lượt bị vây đánh. Gã nổi giận, bất chấp sống ch.ết chọn bừa một người để tấn công mãnh liệt. Cuối cùng cả hai cùng tan thành ánh sáng.
Tình hình bên Ám Hắc Đại Công và Quan Miên đỡ hơn đôi chút. Long kỵ sĩ và hắc ám tế tự tuy không phải tuyệt phối như thần thánh kỵ sĩ cùng quang minh tế tự, hay như vong linh kỵ sĩ cùng vong linh pháp sư nhưng vào lúc mấu chốt, một tấn công một bơm máu phối hợp vẫn rất chặt chẽ. Tổng cộng có sáu người đuổi theo bọn họ, nhưng ba người tốc độ hơi chậm nên chỉ còn ba là bám theo được khá xa, cuối cùng bị họ quay lại xử lý, giết được hai tên, một tên bỏ chạy.
Cùng lúc ấy, hệ thống đột nhiên phát thông báo mới.
[Hệ thống] Đội của Vua Sa Mạc đã tiêu diệt được Vua Xương Khô! Họ chính là những anh hùng vĩ đại nhất của Mộng Đại Lục!
Chuyện Ám Hắc Đại Công mở màn và bị Vua Sa Mạc đến kiếm chác nhanh chóng lan truyền khắp Mộng Đại Lục.
Nhất Trụ Kình Thiên lập tức viết thư chúc mừng.
Tinh Linh Hoa Hồng của Công hội Tơ Mềm tuy không phô như Nhất Trụ Kình Thiên nhưng lời lẽ cho thấy cô nàng cũng rất vui sướng.
Sau sự kiện ở núi Flower, cơn sóng ngầm giữa các công hội trong Mộng Đại Lục một lần nữa dâng trào.
Hai phe bắt đầu mở ra hết cuộc đấu võ mồm này tới cuộc đấu võ mồm khác trên báo. Nhưng vì từ ngữ sử dụng trên báo bị kiểm duyệt chặt chẽ nên đa phần đều là tôi xxx, anh xxx đại loại.
Cuộc đấu võ mồm kéo dài càng làm nổi bật cục diện giữa các thế lực trong Mộng Đại Lục.
Công hội Sa Mạc, Công hội Nhất Trụ Kình Thiên và Công hội Tơ Mềm kết thành liên minh bền vững. Trong lúc đó, Công hội Đế Diệu và Công hội Hắc Diệu Thạch cũng sánh bước bên nhau. Công hội Tinh Nguyệt vẫn đứng ngoài quan sát. Dẫu Quan Miên trực thuộc tiểu tổ của Ám Hắc Đại Công nhưng cậu chẳng hề bày tỏ thái độ gì trong chuyện này. Hội viên Tinh Nguyệt cũng chỉ phụ trách châm dầu vào lửa, diễn chán vai phản diện bèn chuyển sang vai chính diện tự công tự thụ. Không ít công hội nhỏ dựa theo vị trị địa lý mà thể hiện lập trường, phân chia chiến tuyến.
Theo thống kê của một stalker ghiền hóng hớt đến mức bệnh hoạn, thế lực liên minh giữa hai công hội và ba công hội bắt đầu xuất hiện chênh lệch. Ngoài việc họ lấy ba ép hai, số lượng công hội nhỏ đi theo liên minh Nhất Trụ Kình Thiên cũng vượt mặt bên Đế Diệu và Hắc Diệu Thạch. Quá rõ ràng, mấy tháng nay Nhất Trụ Kình Thiên đúng là đã bỏ ra không ít công sức.
Nhưng dù là đấu võ mồm hay thế lực liên minh, tất cả chỉ là làm nóng người mà thôi. Cũng như dù có nhiều món khai vị đến đâu, nhưng một khi món chính chưa lên thì không thể gọi đây là một bữa ăn. Trước mắt, hầu hết các game thủ trong Mộng Đại Lục đều đang trông ngón: Thành chiến!
Vì vậy tiến độ xây thành của các công hội bèn trở thành tiêu điểm chú ý.
Nhất Trụ Kình Thiên vì để thực hiện lời tuyên bố hùng hồn của mình mà đã hao tâm tổn trí, ngày đêm đốc thúc để đưa tiến độ của họ lên ngang với Đế Diệu và Tinh Nguyệt mặc dù từng bị bỏ xa vào lúc ban đầu. Diệu Minh dường như cũng không khác mấy, anh ta vừa nhận thêm hội viên mới vừa dùng tiền mời đám thợ xây bên ngoài đến giúp đỡ.
Có thể nói mọi chuyện đều đã sẵn sàng, chỉ chờ mỗi ngày hoàn công!