Chương 34: Anh hùng cứu mỹ nhân
Chốc lát, như nghĩ thông suốt cái gì đó, lông mày của Thương lại giãn ra.
Trong lòng hắn đã nhận định, nhìn Diệp Vô Truy cố ý thừa nước đục thả câu trước mắt cười lạnh nói.
“Nếu cậu không phải Diệp Vô Truy, tôi thật sự không nghĩ ai người nào sẽ là hắn.”
“Được tổng bộ đầu xem trọng như thế, tôi đây thật xấu hổ.” Diệp Vô Truy mặt không đổi sắc nói, trong khoảng thời gian ngắn, trong gian phòng tràn ngập lãnh ý.
Nhìn hai người không chút nào chịu khiêm nhượng tranh phong đối nhau, Hảo Mộng Vô Hoa ở chính giữa thập phần khó chống, nhưng hắn cũng không dám nói gì, cũng chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cầu khẩn, mong Diệp Vô Truy đừng bị quỷ súc sư huynh của hắn sửa trị.
“Tôi chỉ dựa theo suy nghĩ của tôi mà đoán thôi.” Xốc vạt áo lên, Thương ngồi xuống vị trí đối diện Diệp Vô Truy. “Người giang hồ truyền lưu Diệp Vô Truy quả thực võ nghệ cao cường, nhưng cho dù võ công có cao thâm tới đâu, cũng không tránh khỏi sẽ có lúc bị thương. Tôi nghĩ cho dù là Diệp Vô Truy, bản thân bị trọng thương cũng khó tránh khỏi không địch lại người thường. Điểm này, cậu rất phù hợp.”
Như là dần dần bày ra bằng chứng, Thương tiếp tục nói: “Thứ hai. Diệp Vô Truy lần đầu tiên xuất hiện trong mắt người đời, là trên cái video Thiên Sơn kia.” Nói đến đây, hắn bất động thanh sắc liếc Hảo Mộng Vô Hoa. “Nói vậy mọi người xem qua cái video kia đều biết, lúc đó ở Thiên Sơn, ngoại trừ Diệp Vô Truy ra còn có một người chơi đứng bên cạnh hắn. Tuy rằng trên video làm mờ, nhưng người quen thuộc vẫn có thể nhận ra như cũ.”
“Lúc đó người đứng bên cạnh Diệp Vô Truy, không thể nghi ngờ là sư đệ Hảo Mộng Vô Hoa bất tài này của tôi.” Nhìn Diệp Vô Truy vẫn như trước bảo trì trấn tĩnh, Thương tình thế bắt buộc cười cười: “Từ sau lúc nhận ra hắn tôi liền kết luận, tiểu tử Hảo Mộng Vô Hoa này nhất định có giao tình không thường với Diệp Vô Truy kia. Nếu không sao ở lúc đối đầu với đại địch Cửu Trọng giáo trước mặt, còn muốn che chở Diệp Vô Truy?”
“Mà sau đó, tôi cố ý phái người phóng tin tức Hảo Mộng Vô Hoa mất tích ra, chính là muốn thử phản ứng của Diệp Vô Truy. Dựa vào quan hệ của hai người, nếu như đệ nhị Mộng xảy ra chuyện, Diệp Vô Truy chắc chắn sẽ chạy tới tìm tòi sự việc đến cùng.” Nói xong, Thương bưng bầu rượu vững vàng rót một chén rượu, đặt trước mặt Diệp Vô Truy: “Mà bây giờ, cậu lại ngồi ở chỗ này.”
“Mấy điều trên đều phù hợp với cậu, cậu nói cậu không phải Diệp Vô Truy, tôi cũng không tin.”
Diệp Vô Truy trầm mặc hồi lâu, chậm rãi bưng chén rượu kia uống một hơi cạn sạch, trong lòng cũng âm thầm kinh dị. Thương này phán đoán cao thâm cùng thủ đoạn kinh người như vậy, thảo nào Hảo Mộng Vô Hoa lại thua trong tay hắn.
“Thế nhưng một điểm cuối cùng, khiến tôi xác định thân phận của cậu, chính là thái độ của cậu.” Tiếng nói trước sau trầm mặc lãnh ngạnh, Thương nói: “Tại trường hợp này, còn có thể tư nhiên trấn định như cũ, không lo không nóng, cậu tuyệt đối không phải người bình thường. Tôi nói đúng không? Diệp Vô Truy.”
Than nhẹ một tiếng, Diệp Vô Truy buông chén rượu, nhìn người đối diện: “Năng lực suy lý của tổng bộ đầu, thật sự khiến tôi bội phục.”
Cậu rất ít khi dùng ngữ khí kính trọng như vậy để nói với người chơi, xem ra biểu hiện một phen Thương kia thật sự chiếm được kính trọng của cậu.
“Chỉ là không biết anh bày tầng tầng bẫy rập tìm tôi, đến tột cùng là vì sao?” Diệp Vô Truy nhìn người áo lam đối diện.
Thấy cậu rốt cục thừa nhận thân phận của chính mình, Thương cũng không khỏi thở dài một hơi: “Tôi theo đường đệ nhị Mộng tìm cậu, chỉ vì một việc. Sư phụ của cậu, Danh Đao ở nơi nào?”
Lại là tìm sư phụ, Diệp Vô Truy khẽ nhíu mày, trước đó Ly Hỏa biến tướng áp chế cậu yêu cầu gặp Danh Đao, hiện tại ngay cả Lục Phiến môn cũng muốn gặp Danh Đao. Tất cả lẽ nào chỉ là trùng hợp?
Nếu như nói Ly Hỏa còn tính là ân oán giang hồ, có thể lý giải. Thế nhưng Lục Phiến môn thân là tay sai của triều đình tới tìm Danh Đao, sẽ không phải việc đơn giản như thế. Triều đình tìm một đao khách đã sớm ẩn lui giang hồ, là vì cái gì?
“Sư phụ nói, khắp thiên hạ đều biết ông ẩn về rừng ở trấn Hà Lạc. Nếu các người muốn tìm ông ấy, tự phái người đi là được.”
Thấy cậu nói có lệ như vậy, trên mặt Thương xẹt qua một tia không vui nhàn nhạt. “Nếu có thể đơn giản như vậy, chúng tôi cũng sẽ không phí tâm tìm cậu. Trên giang hồ đều biết Danh Đao quy ẩn về rừng, thế nhưng toàn bộ 《Nhất Mộng Giang Hồ》 có thể an toàn đi ra từ chỗ đó, cũng chỉ có một mình cậu.”
Hắn nói là 《Nhất Mộng Giang Hồ》, mà không phải giang hồ. Thâm ý trong đó, không cần nói cũng biết.
Ý nhắc nhở Diệp Vô Truy chung quy chỉ là một người chơi, không cần vì một nhân vật hư cấu mà đắc tội Lục Phiến môn cả thế lực to lớn như vậy. 《Nhất Mộng Giang Hồ》 chỉ là một trò chơi mà thôi, chung quy là giằng co giữa người chơi cùng người chơi. Vì một NPC trò chơi, có cần phải đắc tội một thế lực lớn sao?
Cưỡng bức lợi dụ luôn luôn dùng tốt, thế nhưng cũng phải nhìn là dùng trên người người nào.
Hảo Mông Vô Hoa đã sớm từ lúc sư huynh hắn nói ra lời có hàm ý uy hϊế͙p͙, lập tức không ngừng xoa trán kêu hỏng bét.
Hắn hiểu tính tình của bạn tốt, Diệp Vô Truy tuy nói là mềm cứng không ăn, nhưng bình thường chán ghét nhất chính là bị người uy hϊế͙p͙. Bị cái loại âm thầm biến tướng Ly Hỏa hϊế͙p͙ bức Diệp Vô Truy còn có thể miễn cưỡng tiếp thu, cho rằng là cuộc giao dịch.
Mà loại uy hϊế͙p͙ trần trụi của Thương đại bộ đầu này, Diệp Vô Truy tuyệt đối sẽ không để ý tới. Không chỉ không để ý, sợ rằng chỉ càng thêm kích thích tâm lý phản kháng của cậu.
“Phải không?” Nghe âm điệu vẫn bình ổn như trước, nhưng người cẩn thận nghe có thể từ đó nhận ra một tia không kiềm chế được: “Như vậy cho phép tôi hỏi trước một câu, sau khi Lục Phiến môn tìm được sư phụ tôi, định làm cái gì?”
“Cơ mật triều đình, không thể tiết lộ.” Thương vẫn như trước dáng vẻ khắt khe làm hết phận sự, lạnh lùng trả lời.
“Đã như vậy, tôi cũng sẽ không dẫn các người đi.” Diệp Vô Truy nở nụ cười, một chút ấm áp cũng không có. “Dùng lời của tổng bộ đầu mà nói, đây cũng là cơ mật của tôi cùng sư phụ, vì sao phải nói cho người ngoài.”
Hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau, một cỗ khí thế giằng co mắt thường không thấy tràn ngập trong phòng, càng ngày càng nghiêm trọng. Mắt thấy khí thế cô đọng kia sẽ bạo phát, Thương chậm rãi mở miệng hỏi ra câu cuối: “Cậu đã hạ quyết tâm?” Lãnh ý trong lời nói, đủ để khiến người sợ hãi.
Nhưng Diệp Vô Truy không phải người bình thường, lập tức cười cũng không cười trả lời: “Lời vô ích.”
Tôi kháo tôi kháo tôi kháo, Hảo Mộng Vô Hoa cứng ngắc đứng tại chỗ không thể nhúc nhích trong lòng bi phẫn kêu to. Hai người muốn giằng co như thế, không may lại là tôi. Tôi có bi thảm như vậy hay không…
Lúc đệ nhị Mộng còn đang vì tiền đồ thê thảm của mình mà ở trong lòng yên lặng kêu rên, Diệp Vô Truy đã đứng dậy, hướng ngoài cửa đi đến.
“Cậu muốn đi đâu?” Thương ngồi tại chỗ, nhưng cơ thể toàn thân đều đã buộc chặt, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.
Nghe được câu hỏi, Diệp Vô Truy quay đầu lại liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Tôi sẽ không đáp ứng yêu cầu của anh, cũng không muốn tiếp tục ngồi ở đây, đương nhiên là rời khỏi.”
Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài, mắt thấy một chân đã bước ra khỏi cửa.
Trên chỗ ngồi một đạo thân ảnh màu lam dựng lên, hướng về phía cửa đánh tới. Mà Diệp Vô Truy như trước không có xoay người, lộ ra phía sau lưng không hề phòng bị.
Mà ngay trong nháy mắt, một tiếng va chạm nặng nề vang lên, lập tức tới, là hai cỗ nội lực giao nhau gây ra cơn sóng vô hình, mở rộng ra bốn phía.
“Cậu…” Thương nhìn người ngăn cản hắn, nhíu mày.
Hảo Mộng Vô Hoa cũng cười khổ, oán giận nói với bạn tốt: “Cậu sớm biết rằng tôi sẽ giúp cậu xuất thủ ngăn lại một kích này đi.” Diệp Vô Truy cố ý không phòng bị Thương xuất thủ, không phải là chờ hắn xuất thủ tương trợ sao.
Người nào đó bị hỏi vô tội nhún vai: “Cũng không phải, bản thân tớ hiện tại bị trọng thương, cho dù muốn tránh cũng tránh không thoát.”
Diệp Vô Truy quả thực là bị nội thương, võ công không đủ như trước kia. Thế nhưng Hảo Mộng Vô Hoa đánh ch.ết cũng không tin cậu sẽ không tránh được khỏi một kích này, tiểu tử này, không biết phía sau ẩn dấu bao nhiêu thủ đoạn.
Tuy nói như vậy, hắn biết rõ Diệp Vô Truy sẽ không dễ dàng thụ thương, ở một giây đấy mình không thể không xuất thủ. Ai bảo hắn bị Diệp Vô Truy ăn chắc rồi?
“Hảo Mộng Vô Hoa, cậu hiểu rõ cậu hiện tại đang làm gì không?” Thương không lưu tình chút nào cắt đứt đối thoại của hai người, nghiêm mặt chất vấn.
Bên này còn có một oan đại đầu, Hảo Mộng Vô Hoa chống khí thế sắp muốn giết người của sư huynh nhà mình, bất đắc dĩ hỏi: “Sư huynh, coi như nể mặt tôi, phóng hắn một con ngựa có được không?”
“Cậu còn biết tôi là sư huynh cậu?” Thương cười nhạt, nhìn hai người trước mắt hỗ động, tức giận càng sâu. “Vậy hiện tại cậu giúp đỡ hắn, là chọn hắn?”
Hảo Mộng Vô Hoa không nói gì, lời này nghe sao lại thay đổi thế nhỉ? Giống như mình bị buộc phải theo đuổi giữa hai người này.
Lạnh, ném đi suy nghĩ khiến người khác nổi da gà, Hảo Mộng Vô Hoa nhìn hai người hai bên. Một bên là Diệp Vô Truy xem kịch vui, một bên là quỷ súc sư huynh đang phát hỏa.
Cực kỳ bất đắc dĩ, đệ nhị Mộng rốt cuộc quyết định.
Hắn nhìn Thương mặt đen như than trước mắt. “Sư huynh, Vô Truy hiện tại bị thương, tôi cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn anh xuất thủ với hắn. Anh liền mắt nhắm mắt mở, thả hắn lần này, được không?”
“Mắt nhắm mắt mở?” Thương cười nhạt, giống như diêm vương tại thế. “Rất không may, hai mắt tôi đều rất hoàn hảo. Loại yêu cầu này, làm không được!”
Nói xong, một chưởng kéo tới, lần này hướng về Hảo Mộng Vô Hoa phía trước người Diệp Vô Truy, xem ra cũng không định hạ thủ lưu tình chút nào.
Diệp Vô Truy ôm hai tay, dù bận vẫn ung dung nhìn Hảo Mộng Vô Hoa bị Thương đuổi oa oa kêu to, đồng thời âm thầm phỏng đoán thân thủ của Thương. Tốc độ, thân pháp, nội lực, loại nào cũng có thể nói là tuyệt cao trong người chơi.
Võ công bậc này, sợ là ngang sức với Ly Hỏa. Trong lòng cậu vừa đánh giá, Diệp Vô Truy bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ đi, một đôi tay trước khi cậu kinh hô đã bịt kín miệng của cậu.
“Xuỵt, không được lên tiếng.” Thanh âm quen thuộc ở bên tai, giây lát, hóa thành một trận cười nhẹ: “Xem ra cậu lại chọc người không thể chọc?”
Thanh âm này cực gần cực nhẹ, giống như ái muội thì thầm bên tai người, Diệp Vô Truy thoáng cái lông tơ dựng thẳng.