Chương 13
(306)
Ban đầu định tối mới về, nhưng Thẩm Trường Trạch vừa làm là chẳng chịu ngừng, cứ làm đến khi eo chân của Thiện Minh bủn rủn mới thôi. Chờ sau khi Thẩm Trường Trạch thỏa mãn bắn ba lần, Thiện Minh đã mệt đến mức không muốn nhấc đầu ngón tay, choáng váng ngã xuống đất, hưởng thụ cảm giác lâng lâng như lọt vào sương mù sau cao trào.
Thẩm Trường Trạch ôm Thiện Minh vào lòng, dùng quần áo lau chùi thứ giữa hai chân Thiện Minh, dịu dàng xoa bóp hông hắn, kề sát tai hắn nói vài lời tán tỉnh vẩn vơ, mặc kệ Thiện Minh có nghe thấy không.
Nghỉ ngơi chốc lát, Thiện Minh mới tỉnh lại từ mê man, hắn rũ mí mắt nhìn Thẩm Trường Trạch: “Ba đói bụng.”
Thẩm Trường Trạch xoa mép tóc ướt mồ hôi của Thiện Minh, nhẹ giọng nói: “Con nướng con chim kia cho ba nhé.”
Thiện Minh lắc đầu, ngáp một hơi: “Thôi khỏi, về doanh trại đi.”
Thẩm Trường Trạch hôn lên mặt hắn mấy cái: “Tuân lệnh.”
Thiện Minh vỗ mạnh vào đùi Thẩm Trường Trạch: “Coi mày kìa.”
Thẩm Trường Trạch nở nụ cười, yêu chiều nhìn dáng vẻ lười biếng như một chú mèo của Thiện Minh sau chuyện tình ái, cảm giác tim như mình được lấp đầy. Bao giờ Thẩm Trường Trạch cũng có vô vàn tình cảm đong đầy đến độ sắp tràn ra ngoài muốn bày tỏ với Thiện Minh, muốn nói với Thiện Minh rằng con yêu ba biết mấy, con sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì ba, chẳng màng sống ch.ết, thế nhưng hắn không biết phải biểu đạt thế nào, cũng sợ nói ra Thiện Minh sẽ cười mình, bởi vì tình yêu cuồng si mười mấy năm như một này, ngay cả chính hắn còn sợ nữa là.
Thấy Thẩm Trường Trạch không nói tiếng nào, Thiện Minh quay đầu lại nhìn: “Oắt con, nghĩ gì đấy.”
Thẩm Trường Trạch lắc đầu: “Không có gì, con mặc quần áo cho ba nhé.”
“Ừ.” Thiện Minh thản nhiên chìa một cánh tay.
…
Sau khi giúp Thiện Minh mặc quần áo đàng hoàng, Thẩm Trường Trạch kéo hắn lên khỏi mặt đất: “Ơ? Tiểu Hắc đâu? Sao nó chạy xa thế.”
Thiện Minh nhìn theo hướng Thẩm Trường Trạch chỉ, chẳng biết Tiểu Hắc chạy tuốt ra sáu bảy trăm mét từ lúc nào. Bấy giờ mặt trời sắp xuống núi, ánh sáng trong rừng mờ căm, da lông của Tiểu Hắc gần như hòa làm một với khung cảnh xung quanh. Thiện Minh nói: “Qua xem thử đi.”
Hai người chạy về phía Tiểu Hắc. Cảm nhận được năng lượng của họ, Tiểu Hắc quay đầu lại rú một tiếng, há cái miệng rộng thở hồng hộc như tranh công, thoạt nhìn vô cùng hưng phấn.
Hai người chạy đến bên cạnh Tiểu Hắc xem thử, phát hiện dưới móng vuốt to lớn của Tiểu Hắc có một cục gì đó màu trắng, Tiểu Hắc không giẫm lên mà dùng móng vuốt khều khều chơi đùa, giống như phát hiện món đồ chơi mới.
Thiện Minh ngạc nhiên hỏi: “Là thú con của thứ gì hả?”
Thẩm Trường Trạch vỗ tay ra tiếng: “Tiểu Hắc, lùi ra sau.”
Gấu đen lớn lùi ra sau vài bước, Thẩm Trường Trạch bế thứ dưới đất lên, kinh ngạc nói: “Là một chú hổ con.”
Thiện Minh nhìn thật kỹ, thứ trong lòng Thẩm Trường Trạch đúng là một con hổ màu trắng lớn cỡ con mèo. Nó nhắm nghiền hai mắt, người ngợm và mặt mũi bê bết máu, lông vón cục vào nhau, rõ ràng từng bị vật gì tấn công. Có điều không phải Tiểu Hắc, Tiểu Hắc sớm đã ăn no, vả lại nếu Tiểu Hắc cắn một phát, chú hổ con này đã biến thành hai khúc từ lâu.
Thiện Minh nói: “ch.ết rồi à?”
Thẩm Trường Trạch lắc đầu: “Còn sống, thoi thóp một hơi.”
“Hiếm khi mới thấy hổ, thôi đem về đi, ngày mai Tùng Hạ sẽ trở lại, nếu nó có thể nhịn đến ngày mai thì còn giữ được cái mạng.”
Thẩm Trường Trạch cởi áo ra bọc chú hổ con lại, hai người nhảy lên người Tiểu Hắc, bảo Tiểu Hắc kéo thức ăn mà mình săn được trở về doanh trại.
***
Về đến doanh trại còn kịp lúc ăn cơm, Thẩm Trường Trạch giao hổ con cho Đường Đinh Chi, nhờ Đường Đinh Chi xử lý sơ một chút. Thấy vật nhỏ kia, Đường Đinh Chi lập tức nổi hứng, cơm cũng không ăn mà ôm hổ con vào phòng điều trị.
Ai nấy cũng tiêu hao không ít thể lực trong rừng, thế là bắt đầu ăn thả cửa. Do đã giải quyết miếng ngọc Con Rối trong tay Thông Ma suôn sẻ ngoài ý muốn, tâm trạng của cả nhóm đều vui sướng, bầu không khí trong doanh trại rất tốt, cơm tối thành liên hoan lửa trại, không ít người uống nhiều quá vừa nhảy nhót vừa hát hò, rừng rậm xưa nay vắng lặng giờ đây náo nhiệt vô cùng, ngay cả Thông Ma cũng bị thu hút tới đây, lơ lửng giữa không trung như u linh màu trắng, mái tóc dài đến mắt cá chân buông thõng, nhìn bọn họ từ đằng xa, chẳng biết muốn làm gì.
Cả bọn làm ầm ĩ đến nửa đêm, nhiều người say đến ngủ gà ngủ gật, Thiện Minh cũng uống kha khá, được Thẩm Trường Trạch dìu vào lều vải.
Do tài nguyên có hạn, họ phải ngủ chung một lều với Al và Đường Đinh Chi. Vừa bước vào đã thấy hai người kia chẳng biết đã nằm trên giường từ bao giờ, rõ ràng Đường Đinh Chi đang ngủ, thế mà ngay cả tư thế ngủ cũng cực kỳ nề nếp, lồng ngực phập phồng một cách ổn định, thoạt nhìn rất bình yên. Al cũng uống rượu, mặt mũi đỏ bừng, tóc vàng hơi rối xõa trên trán, chất tóc mềm mại và màu sắc óng ánh đó trông quyến rũ vô cùng, thậm chí còn lấp lánh hơn cả ánh nến trong túp lều mờ tối. Al chống đầu nằm bên cạnh Đường Đinh Chi, ngón tay nhẹ nhàng khều tóc của Đường Đinh Chi, vuốt ve đôi má của đối phương, thấy bọn họ bước vào bèn làm động tác “suỵt”.
Thẩm Trường Trạch đặt Thiện Minh lên chiếc giường bên cạnh, Thiện Minh hít sâu một hơi, cảm giác uống đến ngất ngây như lâng lâng trên mây quá tốt, hắn không khỏi nở nụ cười. Thiện Minh quay đầu sang, thấy Al đang nằm trên chiếc giường cách đó không xa, chăm chú nhìn vào Đường Đinh Chi, trong đôi mắt xanh thẳm hoàn toàn không tìm được hung tợn và sát khí của thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê máu lạnh, trái lại còn trong veo như trời cao, dịu dàng như biển sâu. Thiện Minh có chút ngờ vực, Al bắt đầu trở thành như vậy từ khi nào nhỉ? Khi trong lòng một người có vướng bận, e rằng không còn phù hợp với chuyện bán mạng nữa. Chẳng biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, dẫu sao hiện giờ họ đã không còn lựa chọn nào khác.
Thẩm Trường Trạch cầm khăn nóng qua đây, dịu dàng lau mặt cho Thiện Minh, hạ giọng nói: “Ba uống nhiều quá, nhắm mắt lại ngủ đi.”
Thiện Minh gật đầu, nói khẽ: “Rượu này không tệ, lâu rồi không được uống thỏa thích như vậy.”
“Biết ba thích uống nên lúc đi con đã xin tư lệnh Trương cho thêm một ít.”
Thiện Minh nhếch miệng cười cười.
“Nhưng mà uống bao nhiêu, khi nào uống, phải nghe lời của con.”
Thiện Minh lười biếng nói: “Dựa vào cái gì.”
“Dựa vào con là người đàn ông của ba.” Thẩm Trường Trạch nói như đúng rồi: “Bản thân ba không biết tự chăm sóc sức khỏe, con đành phải giám sát ba thôi.”
Thiện Minh cười nói: “Sợ ba mày già hả.”
Thẩm Trường Trạch búng nhẹ lên trán Thiện Minh: “Con sợ ba ch.ết trước con.”
Thiện Minh lắc đầu cười. Hắn muốn nói đó là chuyện đương nhiên, nhưng mà hắn lười mở miệng, bởi vì hắn biết mình nhất định sẽ nhận được câu trả lời “Con sẽ đi chung với ba”. Bất luận bao nhiêu lần, bất luận hắn nói cái gì, Thẩm Trường Trạch vẫn nhất mực kiên định với điều đó. Đôi khi Thiện Minh thậm chí không tài nào hiểu nổi tình cảm cuồng nhiệt này của Thẩm Trường Trạch, song niềm tin sẵn lòng hy sinh vì đối phương của hai người đều như nhau.
Sau khi lau mặt cho Thiện Minh, Thẩm Trường Trạch lại cởi giày và thay quần áo cho hắn. Thiện Minh nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng buồn ngủ, nhưng cứ cảm thấy thiếu cái gì đó. Mãi đến khi Thẩm Trường Trạch bò lên giường, ôm mình vào trong lòng, Thiện Minh mới cảm thấy yên tâm, tất cả điều kiện cần thiết cho giấc ngủ đều đầy đủ, cuối cùng hắn mới ngủ được.
Thì ra bất tri bất giác, không có Thẩm Trường Trạch, hắn cũng không thể yên tâm say giấc…
Chiều hôm sau, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ trở về từ Mãn Châu Lý, còn mang về một vài tin tức khiến Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu vô cùng hưng phấn. Thiện Minh không có hứng thú biết đó là tin gì, chỉ chờ họ họp xong rồi gọi Tùng Hạ qua đây, bảo Tùng Hạ chữa thương cho chú hổ con.
Sau khi nhìn thấy con hổ, Tùng Hạ kinh ngạc không thôi: “Đây không phải hổ Siberi sao.”
Hổ Siberi: Hay hổ Đông Bắc, hổ Siberi hoang dã, được mệnh danh là “Chúa tể của rừng Taiga”, còn gọi là hổ Amur, hổ Ussuri hay hổ Mãn Châu.
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Không phải, có khả năng là hổ trong sở thú ở vùng lân cận, mới được vài tháng tuổi.”
Tùng Hạ đặt tay lên đầu chú hổ, nhìn cặp mắt đóng chặt của nó cũng thấy đáng thương, năng lượng chữa trị liên tục tuôn vào cơ thể của nó, vết thương được xử lý sơ trên người nó bắt đầu khép lại thật nhanh. Đối với loại sinh vật thể tích nhỏ này, năng lực chữa thương của Tùng Hạ có thể phát huy cực kỳ nhanh.
Chú hổ trắng mở mắt, ngơ ngác nhìn thế giới này, tuy rằng trong mắt vẫn chưa có ánh sáng gì nhưng hiển nhiên nó đã đấu tranh quay về từ đường ch.ết.
Thiện Minh hỏi: “Nó có biến dị không? Đúng lúc chúng tôi thiếu một vật cưỡi, tôi thấy con mèo trắng lớn của cậu dùng được lắm, Tiểu Hắc thì hơi cồng kềnh quá.”
Tùng Hạ cười nói: “Em cũng không biết nữa, nhưng mà tỷ lệ biến dị của động vật rất cao, anh cứ nuôi thử xem.”
Thiện Minh duỗi ngón tay chọt chọt đầu nhỏ của nó, nói bằng giọng uy hϊế͙p͙: “Nếu không biến dị thì ăn mày đấy.”
Chú hổ con không nghe hiểu Thiện Minh đang nói gì, nhưng vẫn lè lưỡi ɭϊếʍƈ ngón tay của hắn theo bản năng, sau đó dùng bốn chân ôm tay của Thiện Minh, dùng răng nhỏ mới nhú liều mạng gặm đầu ngón tay của Thiện Minh.
Thiện Minh dùng đầu ngón tay khều khều chiếc lưỡi mềm của nó: “Nó đói bụng.”
Tam Nhi xán tới: “Giao cho em đi, trước đây ba em từng là nhân viên nuôi thú trong sở thú đó.”
Thiện Minh khinh bỉ nhìn cậu ta: “Ba cậu là nhân viên nuôi thú chứ đâu phải cậu.”
Tam Nhi cười nhăn nhở: “Em có khả năng nuôi động vật bẩm sinh nha, ôi dào em cho mèo cho heo ăn suốt ngày mà, đưa em đi.”
Thiện Minh đưa hổ con cho Tam Nhi: “Đây là vật cưỡi của bọn này trong tương lai, nhớ nuôi cho mập vào.”
…
Sau khi Thành Thiên Bích và Tùng Hạ trở về, họ bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị về Bắc Kinh. Đây là lần đầu tiên họ hoàn thành nhiệm vụ mà không có thành viên nào ch.ết hay bị thương, một tuần qua cứ như đến Đông Bắc nghỉ phép vậy, còn nhặt được một vật nuôi nhỏ, tâm trạng của Thiện Minh rất tốt, vừa huýt sáo vừa khiêng hành lý lên máy bay.
Sau khi máy bay cất cánh, Thiện Minh nhìn Thông Ma cách họ ngày càng xa qua cửa sổ, cây đại thụ cao vượt tầm mây ấy như cột chống trời, ngạo nghễ sừng sững giữa trời đất. Dù rằng hắn không sợ ch.ết nhưng sự kính nể dành cho những sinh mệnh siêu cấp này vẫn tồn tại trong bản năng của mỗi loài động vật. Nhiệm vụ lần này họ may mắn giải quyết được, nhưng tiếp theo thì sao đây? Phía trước còn bao nhiêu gian nan hiểm trở đang chờ họ? Con hắn gánh vác sứ mệnh nặng nề trên lưng, sứ mệnh này khiến họ không thể không chiến đấu, nhưng hắn không biết vận may của họ có thể kéo dài được bao lâu…