Chương 2-1: Vụ án thứ 2: Nấm đầu quỷ : Ngôi sao bóng đá trong phòng kín
Một gương mặt trắng bệch xuất hiện trong bóng đêm, khóe miệng hơi cong, cầm trong tay chiếc búa máy chảy đầm đìa… Bên chân có một chút nội tạng, mang theo hơi ấm.
Còn có tiếng khóc của nữ nhân, nghẹn ứ thút thít.
Trong con hẻm nhỏ âm u, mặt đất ẩm ướt, đèn đường hôn ám. Mấy con thiêu thân dũng mãnh bay vào bóng đèn, phát ra thanh âm “cùm cụp”.
“An Cách Nhĩ!”
Cảnh trước mặt dần dần tiêu tán trong một tiếng kêu.
“Ân…” An Cách Nhị rốt cuộc cũng thoát khỏi giấc mộng, hắn mở to mắt, vươn tay vuốt cằm, lâm vào trầm tư.
Mạc Phi không hiểu phản ứng của hắn lắm, “Sao vậy?”
“Tôi có một giấc mơ rất thú vị.” An Cách Nhĩ thuận theo sự giúp đỡ của Mạc Phi, ngồi dậy mặc quần áo.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Mạc Phi bước tới cửa sổ kéo màn ra… Ánh nắng sáng soi chiếu rọi, vừa lúc làm Mạc Phi giống như tỏa sáng, An Cách Nhĩ vì giấc mơ kì lạ kia mà có suy nghĩ không tốt, đảo mắt qua nhìn.
…
“Mạc Phi.” An Cách Nhĩ xuống lầu, ngồi trên ghế sô pha, ôm Ace vuốt lông, vẫy vẫy tay với Mạc Phi ở trong bếp, chỉ một đống thư để trên bàn.
“Mới lấy trong thùng thư ra đó.” Mạc Phi đáp, “Đại khái là thư nhờ vả trong khoảng thời gian chúng ta không ở nhà, lát nữa anh phân ra cho.”
“Nga.” An Cách Nhĩ gật gật đầu, không hỏi nữa, xoa đầu Ace, trên mặt vẫn còn vài phần ủ rũ, hiển nhiên là vì chưa chỉnh lại được múi giờ.
Mạc Phi pha một tách cà phê cho hắn, An Cách Nhĩ uống một ngụm, le lưỡi ra, ý bảo không thích. Mạc Phi ngồi xuống bên cạnh, xoay mặt An Cách Nhĩ sang hôn một cái, thuận tiện ɭϊếʍƈ vết cà phê bên khóe miệng.
“Úi trời ơi…”
Ngay lúc người ta đang thân thiết, Cửu Dật không biết ở đâu ra xông vào, Eliza ngồi trên vai hắn cụng vươn hai tay che mắt lại.
Mạc Phi hôn xong, đứng lên, vào bếp pha hồng trà cho An Cách Nhĩ, thuận tiện hỏi Cửu Dật, “Anh ăn sáng chưa?”
“Khụ khụ.” Cửu Dật hơi xấu hổ, “Ăn rồi.” Hai tay đút vào túi quần bước tới.
An Cách Nhĩ tựa trên ghế sô pha, chọt chọt bẻ bẻ tai Ace, hỏi Cửu Dật, “Anh gần đây coi bộ rảnh dữ ha?”
“Sao cậu lại hỏi vậy?” Cửu Dật bẻ miếng bánh quy đưa cho Eliza.
“Nga…” An Cách Nhĩ chậm rãi nói, “Eliza hình như mập lên không ít.”
Cửu Dật há miệng thở dốc, Eliza “Oạch” một tiếng chui vào trong túi Cửu Dật.
“An Cách Nhĩ!” Cửu Dật đút tay vào túi an ủi Eliza, “Eliza, mày vẫn là tiểu mỹ nữ, đừng nghe An Cách Nhĩ nói bậy.”
An Cách Nhĩ xấu xa cười cười, vươn tay lấy điều khiển bật TV. Sau khi chuyển vài kênh, hắn phát hiện đài nào cũng chiếu một tin duy nhất… truyền trình trực tiếp hiện trường một vụ án.
Khung cảnh được quay từ trên cao xuống, xung quanh ngôi biệt thự có rất nhiều người, còn có cảnh sát với xe cứu thương, cùng với rất nhiều phóng viên.
“Hình như xảy ra chuyện gì rồi.” Cửu Dật nhíu mày.
An Cách Nhĩ mở âm thanh lớn hơn, Mạc Phi lúc này cũng pha xong hồng trà, bưng ra cho An Cách Nhĩ.
Chợt nghe thấy phát thanh viên vô cùng kích động truyền lại tình huống ở hiện trường, “Cảnh sát vẫn đang thăm dò, thi thể của Hải Sâm vẫn chưa được nâng ra…”
“Hải Sâm?!” Cửu Dật cả kinh, Eliza cũng nhô đầu ra ngoài.
“Không thể nào.” Mạc Phi bước tới bên cạnh, “Là người đó?”
“Chắc là vậy rồi, chứ không thì sao lại làm lớn tới thế này?” Cửu Dật và Mạc Phi cùng nhau thảo luận về “Hải Sâm”, tựa hồ không tin hắn đã ch.ết.
An Cách Nhĩ cầm tách trà lên, chậm rãi hỏi, “Lúc tôi không ở đây, hai người đã dùng phép màu đi quen bằng hữu sao?”
Mạc Phi xoay đầu nhìn hắn, “An Cách Nhĩ, em không biết sao? Đây là cầu thủ Hải Sâm.”
An Cách Nhĩ trừng mắt nhìn, hắn hoàn toàn chưa hề nghe qua, đương nhiên… Hắn cũng không hề quan tâm tới thể thao.
Rất nhanh, trên màn hình TV liền chiếu về cuộc đời của Hải Sâm.
Hải Sâm là con lai, bộ dáng cao lớn khôi ngô, là sao bóng đá, giữ vị trí trung phong, ngôi sao cấp thế giới. Năm nay 28 tuổi, đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, đầu quân cho đội Hải Ưng của thành phố S. Sáng nay người đại diện và trợ lý phát hiện thi thể của hắn trong nhà, nhận định bước đầu, nguyên nhân dẫn đến cái ch.ết có thể là do suy tim.
“An Cách Nhĩ! An Cách Nhĩ!”
Lúc này, Hạ Phàm từ bên ngoài vọt vào, “Xem tin tức…” phát hiện mọi người đang nhìn mình, Cửu Dật cũng hướng hắn chào hỏi, Hạ Phàm chạy nhanh tới, “Tiêu rồi, hắn ch.ết rồi, Hải Ưng xác định sẽ không giữ được ngôi vị!”
Trong TV đang chiếu đồng phục của đội bóng, An Cách Nhĩ nhìn trong chốc lát, hơi sửng sốt… Xoay đầu nhìn về đống thư để trên bàn, như có điều suy nghĩ.
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Mạc Phi bắt máy, đảo mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Oss tìm em, có thể là về vụ án của Hải Sâm.”
An Cách Nhĩ vươn tay tiếp ống nghe.
“An Cách Nhĩ, coi tin tức chưa?”
“Rồi.” An Cách Nhĩ gật đầu.
“Để chắc ăn… Cậu tới xem hiện trường có được không?” Oss nhỏ giọng nói, “Vụ án này quá áp lực, phán đoán sai một phát là coi như xong!”
An Cách Nhĩ vươn tay sờ cằm, “Cảnh sát không tr.a ra dấu hiệu của mưu sát à?”
“An Cách Nhĩ!” Cửu Dật cùng Hạ Phàm đều kích động đứng lên, “Cậu tới nhìn một cái đi! Lỡ bị mưu sát rồi sao? Cậu cũng biết rồi, Oss không đáng tin!”
“Ê ê!” Oss ở đầu dây bên kia nghe rất rõ ràng, nghiêm chỉnh kháng nghị hành vi kỳ thị này.
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói với Oss, “Nói địa chỉ với Mạc Phi, tụi tôi tới ngay.”
Sau đó, An Cách Nhĩ đứng lên, Mạc Phi khoác áo thêm cho hắn, chuẩn bị ra ngoài.
An Cách Nhĩ chú ý tới Eliza nhảy ra khỏi túi Cửu Dật, chạy lên bàn uống trà, An Cách Nhĩ bước tới vươn tay ra, “Cửu Dật, cho tôi mượn Eliza một chút, được không?”
“Được…” Cửu Dật gật đầu, “Eliza, mày đi với An Cách Nhĩ nha.”
Eliza uống trà, liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ, tựa hồ vẫn còn bất mãn chuyện lúc nãy dám nói nó mập.
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Đến đây, tiểu mỹ nữ.”
Eliza nghe xong, thẹn thùng chớp mắt vài cái, sau đó nhanh chóng nhảy vào lòng bàn tay An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ bỏ nó vào trong túi áo, bước ra cửa với Mạc Phi, chạy tới nơi phát sinh vụ án.
…
Trước cửa biệt thự xa hoa là phóng viên đứng chật ních.
Oss xuyên qua đám người, nhìn thấy ở phía xa xa là xe của An Cách Nhĩ và Mạc Phi, hắn ngước mặt lên thầm nói cảm tạ trời đất!
Cửu Dật với Hạ Phàm ở nhà xem TV, chỉ thấy phóng viên háo hức nói, “Cảnh sát đã mời thần thám An Cách Nhĩ tới, cái này có thể chứng minh là Hải Sâm bị mưu sát hay không?”
“Thần thám An Cách Nhĩ?” Cửu Dật cảm thấy cái tên này rất không tự nhiên, “Hắn không phải nổi danh là họa sĩ sao?”
Hạ Phàm lắc đầu, “An Cách Nhĩ cả năm nay đã phá được rất nhiều vụ án, nổi khắp thế giới rồi.” Nói xong, vươn tay chỉ đống thư trên bàn, “Nếu không thì sao lại nhiều thư như vậy?”
Cửu Dật xoay đầu nhìn ngọn núi nhỏ, đột nhiên nhìn thấy trong đống thư màu trắng có một lá được đóng dấu màu xanh đỏ.
“A?” Hắn bước tới, rút lá thư ra, đưa cho Hạ Phàm, “Nhìn nè!”
Hạ Phàm cũng sửng sốt, “Đây là ký hiệu của Hải Ưng mà, phong bì độc quyền?”
“Nhìn người gửi đi!” Cửu Dật chỉ tên người gửi.
Hạ Phàm nhíu mày, “Là Hải Sâm?”
Hai người hơi do dự, nhưng vẫn mở thư ra, bên trong chỉ có một dòng — Tôi cảm thấy có người muốn giết tôi, xin mời cậu đến giúp.
Hạ Phàm mau chóng xem dấu bưu điện, “Gửi hôm trước!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mau chóng gọi điện thoại cho Mạc Phi.
Lúc này, Mạc Phi đang đi theo An Cách Nhĩ vào khu nhà cao cấp của Hải Sâm.
Cửa phòng ngủ của Hải Sâm bị khóa trái, hình như là mới tắm xong, lúc quấn khăn thì xảy ra tình trạng co giật, té xuống sàn nhà.
Điện thoại Mạc Phi vang lên.
“Là Cửu Dật…” Mạc Phi nghe xong liền nhíu mày, “An Cách Nhĩ, Cửu Dật nói…”
“Hải Sâm từng gửi thư cầu cứu tôi, đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Phi hít một hơi, An Cách Nhĩ thần côn loại này thật làm cho người ta không có cách nào thích ứng được, Cửu Dật với Hạ Phàm ở đầu dây bên kia chỉ biết nổi da gà.
“Cái gì?” Oss giật mình.
“Lúc nãy tôi có thấy kí hiệu trên đồng phục của hắn giống kí hiệu trên một lá thư.” An Cách Nhĩ hơi hơi nhún vai, “Lúc đó tôicũng không nghĩ nhiều.”
Lúc đang nói chuyện, mọi người cùng nhau bước vào phòng ngủ.
Thi thể vẫn còn nằm trên mặt đất. Biệt thự này được trang hoàng phi thường xa hoa, đứng ở ban công nhìn ra là biển, sau cửa sổ là một bồn tắm lớn hình vuông. Phía trên còn có mặt nền di động, có thể đóng mở tùy lúc.
An Cách Nhĩ nhìn thoáng qua thi thể rồi nói, “Bị giết.”
“Cái gì?” Oss có chút phát điên, “Cậu đừng có nói nhẹ nhàng như thế được không, bị giết tôi càng áp lực hơn!”
Tôn kỳ ở xa xa nhìn thấy An Cách Nhĩ, lập tức phi tới, “Thần tượng!”
An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn cô, “Cô cũng thích bóng đá?”
“Tôi gọi cậu là thần tượng!” Vẻ mặt Tôn Kỳ hưng phấn.
An Cách Nhĩ cân nhắc một chút, tựa hồ cảm thấy cũng khá được.
Oss không đợi chờ, trực tiếp hỏi, “Sao cậu lại khẳng định là hắn bị giết?”
An Cách Nhĩ vươn tay chỉ xác ch.ết, “ch.ết lúc nào?”
“Khoảng một hai giờ sáng hôm nay.” Pháp y là người An Cách Nhĩ không quen biết, cũng là một mỹ nhân, khoảng 30 tuổi.
An Cách Nhĩ nhìn Oss, “Anh gần đây cũng lợi quá nhỉ?”
Oss xấu hổ gãi đầu, pháp y cười đến híp mắt, bắt tay An Cách Nhĩ, “Tôi là Trần Hiểu, mến mộ đã lâu mà bây giờ mới gặp.” Sau đó làm quen Mạc Phi, cô hỏi Mạc Phi bao nhiêu tuổi, Mạc Phi có chút xấu hổ.
Oss cắt ngang mọi người, truy vấn An Cách Nhĩ, “Trước tiên nói tại sao hắn ch.ết đi?!”
An Cách Nhĩ tiếp nhận bao tay, ngồi xổm xuống chỉ tóc nạn nhân, “Ướt.”
“Hắn mới tắm xong mà!” Oss nhún vai, “Hơn nữa trong phòng đó cũng ẩm.”
Trần Hiểu gật đầu, “Khoảng hai giờ đi tắm, lúc bước ra khẳng định sẽ dùng khăn lau tóc, tóc chắc chắn sẽ khô, nhưng tình huống hiện tại…”
“Nga!” Oss đã hiểu ra, “Đúng vậy… Hắn giống như chưa hề lau tóc, hơn nữa tóc phải nằm ở phía sau, sao lại dính trên gò má?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy kì lạ.
“Còn gì nữa?” Oss cảm thấy không đủ lý do, tiếp tục hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vẫy tay với Mạc Phi đứng một bên, “Mạc Phi, nhìn khăn tắm của hắn đi.”
Mạc Phi vừa bước tới nhìn liền gật đầu, “Khăn tắm quấn bên hông có vấn đề.”
Tất cả mọi người xoay mặt nhìn về phía đó.
“Tự mình quấn khăn tắm so với người khác làm, hiệu quả là hoàn toàn khác nhau, người khác lảm sẽ vuông vức hơn.” Nói xong, liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ một cái.
“Hơn nữa hắn đã từng gửi thư cầu cứu tôi.” An Cách Nhĩ nhìn Oss, “Có thể dựa vào mưu sát để điều tra, khám nghiệm tử thi cũng phải kĩ càng hơn.”
Oss gật đầu, bảo pháp y làm việc, Trần Hiểu mang thi thể về cẩn thận kiểm nghiệm.
An Cách Nhĩ đứng dậy, chắp tay sau lưng thong thả bước đi, bắt đầu đi thăm dò về ngôi sao tên Hải Sâm này.
Mạc Phi ở phía sau đi theo hắn.
An Cách Nhĩ dừng lại trước mấy bồn hoa, có chút buồn bực nhìn mấy cây nấm.
“Nấm?” An Cách Nhĩ nhìn trái nhìn phải, cảm thấy đây là nấm độc, màu sắc cực kì sặc sỡ.
“Tất cả đều là nấm độc!” Oss nói cho hắn biết, “Tôi đã hỏi qua người đại diện của hắn, Hải Sâm có một sở thích, thích sưu tầm các loài nấm kì dị.”
“Còn rất đẹp nữa!” An Cách Nhĩ tán thưởng.
“Tôi biết rồi!” Oss vỗ tay một cái, “An Cách Nhĩ, có phải hắn bị người ta hạ độc? Chính là dùng nấm độc?!”
An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, “Còn vụ phòng kín?”
“Ách…” Oss giờ mới nhớ tới căn phòng bị khóa mật mã vân tay, thở dài, lại là một vụ án phức tạp.