Chương 11-3: Nhện xanh

Một bữa cơm liên tục duy cảm giác quỷ dị, cuối cùng cũng kết thúc sau món tráng miệng.
Lại khách sáo vài câu, mẹ Mạc Phi nhắc hắn nhớ đi khám bác sĩ, sau đó dẫn hai anh em về nhà. Trước khi đi, Mạc Đình cứ ôm chặt lấy Ace, không chịu về.


Mẹ Mạc Phi khuyên mãi nó mới chịu buông, Oss chịu trách nhiệm đưa ba người ra nhà ga.
Sau khi mọi người đã rời khỏi, Emma quay sang nói với Mạc Phi, “Bà xin lỗi, Mạc Phi.”
Mạc Phi vội vàng lắc đầu, “Đâu có gì đâu bà, cháu rất vui, Emma.”


“Sao mà vui được chứ.” Emma thở dài, “Lẽ ra bà không nên mời bọn họ tới, đúng là già rồi hay làm chuyện hồ đồ.”
An Cách Nhĩ và Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, thấy Emma tâm sự nặng nề dọn dẹp chén dĩa, vẻ mặt không vui.


Chờ Emma vào bếp, Mạc Phi muốn chạy vào an ủi, An Cách Nhĩ khoát tay với hắn, “Không có gì đâu, Emma chỉ tức giận thôi, chuyện kia không rõ ràng nên chắc bà không an tâm.”
An Cách Nhĩ ngồi xuống ghế sô pha, vuốt đầu Eliza, “Giáo sư Chu Thành Văn, anh đã từng tiếp xúc chưa?”


Mạc Phi rất tự nhiên lắc đầu, “Không có ấn tượng.” Nói xong, hắn lên mạng tìm thử, quả nhiên là người nổi tiếng, lý lịch và ảnh chụp đều có.
Mạc Phi tìm một tấm có vẻ lớn, bấm lên nhìn cho rõ, “Ân…”


“Gặp rồi?” An Cách Nhĩ vươn tay xoa tóc Mạc Phi, tựa hồ phải vò cho nó rối tung lên, Mạc Phi vẫn còn trẻ, tóc lộn xộn, làm cho hắn nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau.


available on google playdownload on app store


“Ân, không nói rõ được.” Mạc Phi cau mày, “Có lẽ là do mặt đại chúng, có thể là lúc làm trong quán cơm với quán bar đã từng gặp qua.”
“Có từng xảy ra xung đột với người như thế không?” An Cách Nhĩ kiên nhẫn dẫn đường, “Hay là lúc xảy ra xung đột, vừa lúc gặp ông ta?”


Mạc Phi nghe xong, cười bất đắc dĩ, “Hồi đó hình như ngày nào cũng xảy ra xung đột…”
An Cách Nhĩ không ngừng kiên trì, hỏi tiếp, “Lúc trước ba mẹ anh có dẫn anh đi khám bệnh không?”


Mạc Phi vừa định lắc đầu, bỗng nhiên sững lại, mày cũng chau vào nhau. Hắn ngồi xuống sô pha, “Nhớ lại ngày xưa, hình như anh đã từng gặp qua ông ta.”
“Ai?” An Cách Nhĩ nhìn sắc mặt Mạc Phi biến hóa, thoáng có chút căng thẳng, hình như có chuyện.


“Khi đó anh chỉ xảy ra xung đột với vài loại người, bỏ dạng xã hội đen qua một bên thì chỉ còn lại hai dạng.” Mạc Phi nói, “Một là giáo viên, hai chính là thành viên của nhà thờ.”
An Cách Nhĩ nâng cằm nhìn Mạc Phi, “Thành viên của nhà thờ? Giáo viên? Ân, tôi đoán chắc là giáo viên đi?”


Mạc Phi gật đầu, “Ân, sao em biết?”


“Anh chắc chắn sẽ không đụng vào thành viên của nhà thờ, nhưng sẽ xảy ra xung đột với giáo viên, trốn cỡ nào cũng sẽ có ngày phải chạm mặt.” An Cách Nhĩ ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn tay giữ mặt Mạc Phi xoay về phía mình, “Bây giờ nhớ lại chuyện ngày xưa, kể lại toàn bộ cho tôi nghe!”


Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, “Thật sự phải kể?”
“Ừ!” An Cách Nhĩ gật đầu.
Từ trước tới nay Mạc Phi đều nghe theo An Cách Nhĩ, cho nên liền mở miệng, “Hồi đó đi học, anh đã từng xảy ra xung đột với vài giáo viên.”


“Xung đột thế nào? Đánh nhau?” Khó khi nào An Cách Nhĩ lộ ra biểu tình nghiêm túc như thế này.
“Lúc đó anh đi làm ở một trường đại học.” Mạc Phi nói xong, vén tay áo cho An Cách Nhĩ nhìn.


An Cách Nhĩ đã sớm kiểm tr.a toàn bộ thân thể của Mạc Phi, trên người hắn đúng là có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ, trên cánh tay trái có một vết thương dài rất rõ ràng, còn phải khâu mấy mũi.


“Trường của anh ở gần trường đại học đó, trong trường có quán bar bí mật, anh làm phục vụ ở đó một thời gian ngắn.” Mạc Phi thấy Ace gác cằm lên chân mình, hắn liền vươn tay sờ lỗ tai nó, “Có một lần, anh cứu được một nữ sinh.”


An Cách Nhĩ nheo mắt lại, “Anh xen vào việc của người ta làm gì?!”
Mạc Phi bật cười, “Em cảm thấy, lúc đó anh là người thích đi cứu người khác à?”
An Cách Nhĩ thành thật lắc đầu, Mạc Phi lúc đó rất ghét mọi người, ghét tất cả mọi thứ… Cái gì cũng không quan tâm.


“Lúc đó có một nam một nữ ngồi trên ghế sô pha uống bia. Trùng hợp hôm đó quần áo của anh đã đem đi giặt, cho nên anh mặc áo sơmi, bộ này không thể dơ, vì hôm sau anh còn phải đi phỏng vấn một công việc mới.” Mạc Phi nhún nhún vai, “Lúc anh bưng bia tới thì hai người họ cãi nhau. Vừa mới đặt ly xuống, người nam liền cầm lên tạt vào người nữ.”


“Người nam tạt người nữ?” An Cách Nhĩ chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, chính là cảm thấy kì lạ, “Tôi còn tưởng người nữ tạt người nam.”


“Mấy chỗ đó chẳng phải người lương thiện hay đàng hoàng gì, nếu là sinh viên ngoan ngoãn, học giỏi thì đã ở kí túc xá tự học hoặc lên thư viện rồi, ai lại đi quán bar uống rượu chứ?” Mạc Phi nói tiếp, “Vốn chẳng liên quan tới anh, chỉ là người nọ tạt trúng anh.”


An Cách Nhĩ nhướn mày, “Quần áo dơ rồi vậy ngày mai phải làm sao?”
“Cho nên anh liếc mắt nhìn hắn.” Mạc Phi tựa vào người An Cách Nhĩ, thả lỏng, “Người nam đó đang tức, thấy anh liếc nhìn liền rống lên, còn lấy ly rượu chỉa vào người anh, cho nên…”
“Cho nên thế nào?”


“Cho nên anh liền thưởng hắn nguyên chai bia.” Mạc Phi chỉ chỉ đầu.
An Cách Nhĩ thật ra cũng đoán Mạc Phi chắc chắn sẽ đánh trả, mà điều hắn để ý cũng chẳng phải cái đó, “Vậy có liên quan gì tới giáo viên?”


“Ở đó là quán bar của sinh viên, có không ít học sinh tới chơi, trong đó có vài người bạn của tên đó, liền chạy tới giúp. Anh đánh lại, nữ sinh kia làm như sợ thiên hạ không loạn vậy, cứ bám lấy anh. Đúng lúc này, ở bên ngoài có ba giáo viên của trường anh tới uống rượu.”


“Nga, bọn họ cảm thấy anh chỉ mới là trẻ vị thành viên mà lại đi đánh nhau cướp bồ người ta?” An Cách Nhĩ chậc chậc hai tiếng, “Anh còn chẳng mặc đồng phục, nói không rõ là đúng rồi.”


“Lúc đó họ muốn mang anh đi, bartender với chủ quán vừa nghe anh là trẻ vị thành niên, cũng không dám nhận là nhân viên, anh cũng biết phép tắc, không nói gì, để bọn họ kéo ra ngoài.” Vẻ mặt Mạc Phi có chút ảm đạm, “Nữ sinh kia đuổi theo, giải thích với bọn họ, nói anh cứu cô ấy chứ không gây chuyện, không liên quan tới anh.”


“Cũng có lương tâm đó chứ.”
“Có ích gì chứ, bọn họ đâu có tin, trong mắt họ anh chỉ là người thích đi gây chuyện phiền phức.” Mạc Phi lắc đầu, cười bất đắc dĩ, “Khi đó anh lên lớp thì ngủ, tan học thì đi làm, có khi còn trốn học, cũng khó trách bọn họ không thích anh.”


An Cách Nhĩ nhíu mày, gật gật đầu.
“Trong lúc tranh chấp thì xảy ra chút chuyện bất ngờ.” Mạc Phi cau mày nói, “Nữ sinh kia kéo anh đi, trong lúc lôi kéo, dây balo trên lưng bị đứt, bên trong rơi ra mấy túi nhỏ, trong túi có thuốc bột màu xanh.”
“Màu xanh?” An Cách Nhĩ ngẩng mặt suy nghĩ xem, thuốc gì lại có màu xanh.


“Anh đoán là thuốc lắc linh tinh gì đó.” Mạc Phi biết An Cách Nhĩ đoán không ra, liền nói cho hắn biết, “Cùng loại với thuốc phiện hoặc thuốc kích thích, ở quán bar người ta thường lấy ra chơi, nhưng phần lớn anh đều thấy thuốc màu trắng, thuốc màu xanh là lần đầu tiên nhìn thấy.”


“Anh làm trong quán bar đó bao lâu?” An Cách Nhĩ vẫn chú trọng một số chi tiết.
“Khoảng hai ba ngày, anh vừa mới nhận công việc đó thôi.”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Mạc Phi, anh tiếp xúc với những nơi hỗn tạp lâu như thế, vậy mà cũng không dính vào mấy chất độc hại, đúng là rất lợi hại.”


Mạc Phi cầm bánh mì bẻ ra đưa cho Eliza và Ace, “Anh không thích chơi mấy cái đó, những thứ đó chướng khí mù mịt, một khi dính vào sẽ không khống chế được, sau đó sẽ biến thành trò hề. Em nhìn hình tượng của bọn họ sau khi uống thuốc đi, ngũ quan vặn vẹo, vẻ mặt hưng phấn, y chang con quỷ. Nhìn bọn họ, anh đã nghĩ, có ch.ết cũng không bước vào con đường đó.”


“Thật ra anh thích tới thư viện đúng không?”
Mạc Phi nở nụ cười, “Chỉ cần là nơi yên tĩnh, anh đều thích.”
“Sau đó có chuyện gì xảy ra?”


“Có một giáo viên nhặt bịch thuốc lên, ánh mắt có chút quái dị. Anh đột nhiên chú ý tới một người ở phía sau, trên cổ có đeo một sợi dây, trên sợi có một cái bình tinh xảo, bên trong cũng có thuốc bột màu xanh.” Mạc Phi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, “So sánh với nhau thì thật sự rất giống, ba người đó hiển nhiên cũng có thói quen hút thuốc phiện.”


“Giáo viên mà lại hút thuốc phiện, tuyệt đối sẽ là scandal lớn nhất, đừng nói là mất việc, có khi còn vô tù ngồi nữa kìa.”


Mạc Phi gật đầu, “Nữ sinh kia chẳng biết giữ ý giữ tứ, lúc không nên nói thì lại mở miệng, cố tình chế nhạo thái độ làm người của bọn họ, nói bọn họ hút thuốc phiện, còn nói sẽ tới bộ giáo dục tố cáo. Vì thế ba người kia liền động thủ đánh người, cô ta chạy ra trốn phía sau anh, thế là trở thành anh đánh nhau với bọn họ.”


“Chậc chậc.” An Cách Nhĩ nâng cánh tay Mạc Phi, “Vết thương này là do lúc đó tạo thành?”
“Đúng vậy.” Mạc Phi có chút khó chịu, “Đánh nhau rất kịch liệt, cuối cùng còn gọi cảnh sát tới, ba người kia ngược lại còn nói anh và nữ sinh đó bán thuốc phiện.”


An Cách Nhĩ nhíu mày, hỏi một câu, “Bọn họ bị thương nặng lắm đi? Có còn sống không?”


“Đương nhiên là thảm hơn anh rồi.” Mạc Phi cười bất đắc dĩ, “Lúc đánh nhau, anh nổi tiếng là ngoan độc, bình thường cho dù là xã hội đen, nếu không hơn mười người được trang bị vũ khí đầy đủ thì chẳng thằng nào dám đụng vào anh.”


“Lợi hại vậy?” An Cách Nhĩ cười tủm tỉm, Mạc Phi cúi đầu, “Có gì mà lợi hại, là thằng điên thì có.”
An Cách Nhĩ sờ gáy hắn an ủi, “Nói tiếp đi, có liên quan gì tới Chu Thành Văn?”


“Nga, cả đám bị đưa tới cảnh cục, sau khi điều tr.a xong xuôi, nữ sinh kia được bảo lãnh, anh thì bởi vì đánh nhau nên bị giam mười lăm ngày.” Mạc Phi cẩn thận nhớ lại, cuối cùng có thể xác định liền gật đầu, “Đến bảo lãnh nữ sinh đó là một người đàn ông, hẳn chính là Chu Thành Văn, có thể là ba hoặc người thân trong nhà.”


“Xác định?”


“Lúc đó anh đang làm thủ tục, ông ta rất vội vã, trên mặt hai người đều mang nét xấu hổ, cho nên anh có chút ấn tượng.” Mạc Phi miêu tả lại cho An Cách Nhĩ, “Nữ sinh kia rất sợ, mà Chu Thành Văn thì tức tới mặt trắng xanh, hơi hung ác, lúc đó anh nghĩ ông ta là một người cha nghiêm khắc.”


An Cách Nhĩ đại khái hiểu được mọi chuyện, trong lòng dâng lên một tia nghi ngờ, “Sao anh lại nhớ rõ vậy? Nữ sinh đó rất đẹp hay Chu Thành Văn rất đặc biệt?”


“Đều không phải.” Mạc Phi nói đến đây, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng, “Lúc anh bị giam, cô ta có tới thăm anh, còn nói gì đó rất kì lạ.”
Thần sắc của An Cách Nhĩ cũng có chút quái dị, “Cô ta nói cái gì?”


Mạc Phi nhíu mày, nhẹ lắc đầu, “Lúc đó anh không để ý lắm, chỉ nhớ cô ta cám ơn anh, còn nói thật sự không nghĩ có người sẽ cứu mình gì đó, đúng rồi, còn cho anh hộp chocolate.”
An Cách Nhĩ vuốt cằm, “Cứu cô ta… Còn chocolate thì sao?”


“Anh không thích ăn đồ ngọt, đều cho mọi người trong đó hết rồi cái hộp thì cho một dì phụ trách chăm sóc tụi anh.”
Lúc này, Oss đã trở lại, “Người đã đi rồi, tôi đã gọi cho cảnh cục bên kia, hai người có đi gặp giáo sư đó thì nhớ nói với tôi đó nha.”


An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên, hỏi Oss, “Oss, có thuốc phiện nào có màu xanh không?”
“Cái này nhiều loại lắm, nếu tự làm thì có thể tạo ra nhiều kiểu dáng.” Oss trả lời, “Đủ màu sắc, có khi còn làm thành hạt đậu, bao con nhộng hoặc giống như chocolate linh tinh.”


“Còn màu xanh tinh khiết thì sao?” Một câu này của An Cách Nhĩ liền làm Oss trầm mặc, trở nên nghiêm túc, nói, “Cụ thể là màu xanh nào? Phải nói rõ!”


Mạc Phi cẩn thận nhớ lại, “Không có ánh huỳnh quang, cảm giác xanh lá cây tự nhiên, cũng không giống nhiễm phải chất gì, giống như…” Mạc Phi lấy máy tính, kiếm màu đưa cho Oss nhìn, “Đại khái giống thế này, xanh nhạt, bột thì giống bột mì, rất mịn.”


“Cậu nói chuyện này với Thân Nghị chưa?” Oss đột nhiên kích động, lấy điện thoại ra gọi.
Mạc Phi lắc đầu, không rõ tại sao phải nói với Thân Nghị.
Điện thoại cũng đã liên thông, Oss lập tức hưng phấn nói, “Đội trưởng, tìm được manh mối của nhện xanh rồi!”


An Cách Nhĩ và Mạc Phi không hiểu — Nhện xanh?!






Truyện liên quan