Chương 7-1: Vụ án thứ 7: Đầu bên kia đường hầm : Nghiệp vụ gia tộc
Rời khỏi thôn Thiền Minh, An Cách Nhĩ và Mạc Phi quay về nhà ngay đêm hôm đó, Eliza cũng đã sinh con, là hai bé sóc đáng yêu.
Trong nhà vốn đã có ba đứa nhóc, còn thêm Mạc Tiếu và Tu Đức hai tên đặc biệt trẻ con suốt ngày tranh cãi ầm ĩ, bây giờ lại thêm hai bé sóc nhỏ, An Cách Nhĩ cảm thấy căn nhà của mình có gì đó kì dị, mang hơi thở sức sống căng tràn.
An Cách Nhĩ xuống lầu, rồi lại lên lầu, tới chỗ nào cũng phải né con nít, khiến cho hắn có cảm giác không quen, muốn bỏ nhà đi.
Mấy ngày nay Mạc Phi bận xử lý đống văn kiện, hình như có liên quan tới đồ cổ, từng xấp từng xấp, bận tới sứt đầu mẻ trán.
Dù sao Mạc Phi cũng không còn là chàng trai năm ấy đi theo An Cách Nhĩ, tuy rằng tính cách không thay đổi nhưng thân phận đã khác, Emma cũng không thể bảo hắn giúp nấu cơm hay làm việc nhà. Đương nhiên, chăm sóc An Cách Nhĩ là việc của bà. Bởi vì đối với Mạc Phi mà nói, đây là khoảng thời gian tốt nhất để nghỉ ngơi và điều chỉnh lại nhịp sống.
Chiều hôm nay lại là một buổi chiều an nhàn.
An Cách Nhĩ giãy khỏi những cánh tay nhỏ bé ôm lấy chân hắn, thoát khỏi những vòng tay đang chờ hắn ôm lấy, vụt thẳng lên phòng mình khóa cửa lại.
Mạc Phi đang ngồi bên cửa sổ xem tư liệu, thấy An Cách Nhĩ chạy vào phòng, liền cười hỏi, “Lại bị đám nhỏ vây quanh nữa à?”
An Cách Nhĩ sửa lại quần áo bị nhăn, “Cái đám sinh vật nhỏ bé đó đúng là không thể nào hiểu được.”
“Bởi vì tụi nhỏ thích em.” Mạc Phi bỏ tài liệu vào trong túi.
“Cho nên mới không thể hiểu được.” An Cách Nhĩ khoanh tay.
“Có gì mà không thể hiểu?” Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ lại ngồi cạnh mình, “Em vốn dễ thương rồi mà.”
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, “Kỹ năng nói ngon nói ngọt này của anh học từđâu thế?”
Mạc Phi nở nụ cười, “Anh chỉ nói thật thôi.”
“Mai là Thất Tịch.” An Cách Nhĩ nhéo cằm Mạc Phi, “Buổi họp lớp mà anh nói tính sao đây?”
Mạc Phi mỉm cười, “Buổi tối về trường là được, tối mai chắc là đông lắm, bạn học hồi đó anh cũng không nhớ rõ, dù sao cũng đã nhiều năm không liên lạc, với lại mấy ngày nay anh bận quá.”
An Cách Nhĩ cầm tấm ảnh Mạc Phi đang xem, tấm ảnh chụp một món đồ cổ trông như quyền trượng, khó hiểu hỏi, “Anh bận về thứ này?”
“Ừ, là thứ cần hộ tống lần này.” Mạc Phi vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng Mạc Tiếu dưới nhà vọng lên, “Mạc Phi! Nó tới rồi nè!”
Mạc Phi đứng lên, kéo An Cách Nhĩ xuống lầu.
Ở dưới lầu lại là một đám người ồn ào.
An Cách Nhĩ vừa bước ra lan can liền nhíu mày — Emma mang ba đứa nhỏ từ trong bếp ra phòng khách, tụi nó chạy tới chạy lui, Tu Đức và Mạc Tiếu chơi game, Cửu Dật chăm sóc gia đình nhỏ của Eliza, Oss hôm nay được nghỉ, chạy qua ăn chực cơm chiều.
Mà trong một đống người quá chi là rảnh rỗi còn có một vài người khác.
An Cách Nhĩ xuống lầu, Thẩm Tuyển cũng có mặt, đang ngồi uống trà, đứng phía sau là hai người mặc đồ đen đeo kính râm, ở ngoài là ba chiếc xe màu đen đang đậu.
Oss có chút ngạc nhiên tựa vào cửa nhìn xung quanh, tay cầm miếng sandwich.
Mạc Phi xuống lầu.
Thẩm Tuyển đưa cho Mạc Phi chiếc vali bằng da.
Mạc Phi mở ra xem, gật đầu.
An Cách Nhĩ cũng nhìn thoáng qua — Trong vali chính là thứ trông giống ‘quyền trượng’ Mạc Phi vừa xem trên phòng.
An Cách Nhĩ sờ cằm, đồ thật nhìn thô và đơn sơ hơn trong hình, nhìn không ra có cái gì thần kỳ.
“Vừa lúc người mua lần này ở thành phố S.” Thẩm Tuyển nói, “Mạc Tần muốn cậu thực chiến thử, mấy người này ở lại giúp cậu, tôi có chuyện phải về trước.”
Mạc Phi gật đầu, tiễn Thẩm Tuyển ra ngoài.
Thẩm Tuyển leo lên xe, chiếc xe vụt chạy đi, còn lại hai chiếc, có tổng cộng tám người từ trên xe bước xuống, đứng song song trước cửa, hành lễ với Mạc Phi.
Mọi người ở trong nhà nhìn nhau.
An Cách Nhĩ bắt chéo chân, ngồi trên ghế sô pha uống trà, xem tình hình trước cửa.
“Ai, An Cách Nhĩ.” Oss cầm tờ báo nhưng mắt lại nhìn ra cửa, lại gần An Cách Nhĩ, “Mạc Phi đang làm gì vậy?”
“Chắc là công việc của gia tộc.” An Cách Nhĩ uống một ngụm trà.
“Công việc của gia tộc?” Oss ngạc nhiên.
“Ờ mà Mạc Phi tiếp nhận công việc gì vậy? Cần thiên phú gì của hắn?” Cửu Dật cũng cảm thấy hứng thú, lên tiếng hỏi.
“Nói chung là nghiệp vụ hộ tống.” An Cách Nhĩ chậm rãi đáp.
“Hộ tống?” Emma đem điểm tâm ra cho mọi người, “Giống như vệ sĩ, bảo vệấy hả?”
“Gần giống như vậy đó bà, nhưng phức tạp hơn nhiều.” Mạc Tiếu cắn miếng bánh ngọt, cười toe toét giải thích cho Emma, “Mạc gia có bề dày lịch sử lâu đời, đây là sản nghiệp tổ tiên truyền đi theo nhiều thế hệ, những thứ được hộ tống đều phải là bảo bối đặc biệt.”
“Bảo bối?” Oss nhíu mày.
“Thời điểm sớm nhất là hoàng tộc cần chuyển một vài bảo vật ra ngoài, nhưng trên đường đi lại sợ gặp cướp hoặc tai nạn nào đó, người của Mạc gia chính là cam đoan sẽ đưa được bảo vật đến nơi an toàn và cũng sẽ không xảy ra bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào.”
“Ồ…” Oss đã hiểu, gật đầu, “Là tiêu khách thời cổ đại ấy hả?”
Mọi người sờ cằm — Sao giống đọc tiểu thuyết võ hiệp quá vậy?
“Thật ra cũng không phải đơn giản như thế.”
Mạc Phi bước vào trong, những người vệ sĩ kia sẽở tạm trong căn nhà nhỏ bên ngoài, Emma là người dẫn bọn họ đi.
“Nếu chỉ là vệ sĩ bình thường, bây giờ cũng có rất nhiều phương pháp, thậm chí có quốc bảo cần phải xuất lực từ phía chính phủ để hộ tống, không có ai dám cướp, dù sao quốc bảo cũng khó bán, cướp được cũng chưa chắc bán được tiền, khả năng phiêu lưu còn lớn hơn cả cái giá đạt được.” Mạc Phi ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, giải thích cho mọi người, “Nhưng có vài món, không đơn giản chỉ có giá trị về tiền mặt, mà nó còn có chỗ đặc biệt riêng.”
Oss nâng cằm tỏ vẻ không hiểu.
“Nhưng những món đó càng ngày càng ít đi, cho nên món ngày hôm nay nhận được là vụ mua bán đầu tiên trong năm nhỉ?” Mạc Phi hỏi Mạc Tiếu.
Mạc Tiếu gật đầu, “Đúng vậy.”
“Nói tới nói lui nãy giờ, rốt cuộc là sao?” Oss hỏi.
“Vậy thì lấy món đồ này làm ví dụ đi.” Mạc Phi mở vali ra,cho mọi người xem thứ bên trong.
Bên trong vali là một thanh côn dài màu đồng, bên trên có khắc những hoa văn kì lạ, ở phía trên thanh côn còn được nạm một hòn đá trong suốt trông giống kim cương hoặc thủy tinh.
Mọi người đều nhìn không ra đây là món bảo bối gì, điều đầu tiên tất cả nghĩ tới đó là — Quyền trượng hay Ba-toong gì đó đi? Nhưng mà có hơi ngắn rồi.
“Đây là cái gì?” Oss tò mò hỏi.
“Thắng xe.” Mạc Phi lên tiếng.
Mọi người đều sửng sốt, khóe miệng giật giật.
“Thắng xe?” Oss cao giọng, “Thắng xe của cái gì mà trông như thế này?”
“Thắng xe của xe chở than đá.” Mạc Phi thấy thần sắc kinh ngạc khó khi nào được nhìn thấy của An Cách Nhĩ, liền lên tiếng giải thích.
“À…” Mọi người tưởng tượng, đúng vậy, dạng xe đó kiểu cũ là thùng xe ở phía trước, thắng xe ở phía sau.
“Xe chở cái gì mà lại dùng thắng xe quý báu này?”
“Là mỏ vàng.” Mạc Phi nói, “Nghe nói còn rất lớn.”
Mọi người gật đầu — Ra là vậy.
“Nhưng mà cho dù là vậy hay không phải vậy thì hộ tống cái này làm gì?” Oss gãi đầu.
Mạc Phi còn chưa lên tiếng giải thích, An Cách Nhĩ bỗng nhiên đứng dậy, bước tới giá sách, rút ra một quyển sổ, trở về chỗ cũ, đặt quyển sổ lên bàn.
“Trong nhật ký của ông nội.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói, “Thắng xe này chắc hẳn có liên quan tới truyền thuyết về đảo Hoàng Kim.”
Mạc Phi gật đầu, An Cách Nhĩ đã đoán đúng.
“Đảo Hoàng Kim?!”
Mắt Cửu Dật sáng lên, giọng nói cũng không tự giác phát ra to hơn bình thường khiến cho mấy bé sóc đang ngủ giật mình.
Eliza lập tức liếc Cửu Dật.
Cửu Dật liền xoa đầu nó, thuận tiện giúp nó ấn ấn bụng.
Eliza liếc mắt nhìn, dùng cái đuôi che hai đứa con của mình, che luôn cả cái bụng.
“An Cách Nhĩ.” Oss gọi An Cách Nhĩ, “Nói tiếp về đảo Hoàng Kim đi.”
“Chắc là khoảng chín mươi năm trước, có vài thương nhân trên biển phát hiện một vài hòn đảo chứa tài nguyên quặng mỏ phong phú ở gần khu vực Đông Nam Á, cho nên bọn họ đã cập bến để lấy than đá. Khi đó là thời chiến loạn, lấy than đá đem bán kiếm được rất nhiều tiền, cộng thêm ở trên đảo không bị chiến tranh ảnh hưởng, rất an toàn.” An Cách Nhĩ nói, “Trong đó có một thương nhân, tên là Ural, hắn là chủ sở hữu của một mỏ than đá, phương pháp khai thác có chút đơn sơ, đào nhiều năm nhưng số thu không bằng số ra. Rồi có một lần đi đào than, thắng xe đột nhiên không ăn, chứng tỏ nó đã hư… Vì thế chiếc xe đâm xuống đáy của hầm mỏ, khi hắn xuống tới gần một trăm mét, tay rút thắng xe để giữ thăng bằng. Hắn đang định ra ngoài thì lại phát hiện ra hoàng kim.”
“Hoàng kim?!” Mọi người sửng sốt.
Oss hỏi, “Chẳng lẽ sai sót ngẫu nhiên tìm thấy mỏ vàng trong mỏ than? Nhưng mà hai thứ này sao lại nằm trong một hầm?”
“Ural tìm thấy gạch vàng chứ không phải mỏ vàng.” An Cách Nhĩ cười, “Từng khối từng khối xếp thành bức tường, đó là nguồn tài nguyên vô tận!”
Mọi người há miệng, nhìn An Cách Nhĩ, “Là thiệt hay giả?!”
“Chỉ là truyền thuyết thôi, có nhiều người nói, hòn đảo đó chính là đảo Hoàng Kim bọn cướp biển giấu tiền cướp được.” An Cách Nhĩ nhướn mày, “Đương nhiên, truyền thuyết phần lớn đều có vài phần khoa trương.”
Mọi người nhìn chằm chằm chiếc thắng xe.
“Ural chỉ lấy ra mấy khối vàng, ra ngoài đóng cửa quặng mỏ, vẽ vị trí của đảo Hoàng Kim lên thân thắng xe, cả mỏ vàng bị hắn độc chiếm.” An Cách Nhĩ chỉ vào nhật ký, “Tôi đã từng xem bản ghi chép về đảo Hoàng Kim và chiếc thắng xe. Nhưng mà Ural cũng không có kết quả tốt… Bởi vì hắn phất lên chỉ sau một đêm, lại quá mức công khai, vì thế bị bọn cướp theo dõi. Bọn chúng vì muốn bức Ural nói ra vị trí của đảo Hoàng Kim mà đã sát hạt cả gia đình Ural, còn dùng nghiêm hình tr.a khảo… Ural cho dù ch.ết cũng không nói ra vị trí của đảo Hoàng Kim, đám trộm cướp đó sau cùng chỉ tìm thấy chiếc thắng xe.”
“Tính mạng con người mà cũng không bằng một chiếc thắng xe nữa.” Oss nhìn chằm chằm nó hồi lâu, “Theo chiếc thắng xe này là có thể tới đảo Hoàng Kim? Cái tên Ural gì đó có khi nào ăn nói lung tung không?”
“Hắn có nói bậy hay không thì không rõ.” Mạc Phi đậy nắp lại, “Nhưng chiếc thắng xe này lại mang tính truyền kì nhất định.”
Tất cả mọi người gật đầu, còn giá trị hơn bản đồ kho báu.
Cửu Dật nhìn chằm chằm hồi lâu, hơi nhíu mày, “Tôi đã từng nghe về nó.”
Mọi người xoay đầu nhìn hắn, trong lòng cảm thấy — Đối với chức nghiệp trước kia của Cửu Dật, đảo Hoàng Kim chính là thứ hắn theo đuổi cả đời.
“Thứ này quá nguy hiểm.” Cửu Dật lắc đầu, nhìn Mạc Phi, “Thì ra đây là công việc của dòng họ nhà cậu, oh my god!”
Mọi người lại càng thêm khó hiểu.
Mạc Phi lấy tư liệu ra cho mọi người xem, “Khoảng mấy chục năm trước, từng có không ít bọn cướp tranh đoạt chiếc thắng xe này, gây ra tai nạn, người ch.ết vô số kể, nhưng thứ này ngoại trừ truyền thuyết khoác lên người nó ra, thì nó cũng chỉ lấy đi tính mạng của rất nhiều người chứ chưa từng có ai tìm được bí mật về đảo Hoàng Kim trên người nó.”
“Cho nên thứ này căn bản là vật vô giá trị?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Phi gật đầu, “Lần này có một người mua được chiếc thắng xe này. Hắn lập một tổ nghiên cứu, tập hợp các chuyên gia giỏi nhất thế giới đến nghiên cứu bí mật bên trong nó.”
“Cho nên, việc của cậu là hộ tống nó đến chỗ nghiên cứu?” Oss hỏi.
Mạc Phi gật đầu, “Chúng tôi còn phải đánh giá nó nữa.”
“Đánh giá?”
“Chính là đánh giá giá trị thật của vật này, rốt cuộc là có giấu bản đồ châu báu không hay chỉ là một đống sắt vụn.” Mạc Phi đáp.
Oss há miệng, “Vậy phải đánh giá thế nào?”
“Ừm…” Mạc Phi cười cười, “Dựa vào các góc độ đi.”
Tất cả mọi người nhìn An Cách Nhĩ — Các góc độ?
An Cách Nhĩ cầm tách lên uống một ngụm trà, chậm rãi nói, “Sản nghiệp của gia tộc Mạc Phi đúng là rất thú vị.”